Triển lãm Joan Brown (1938-1990) tại Viện Bảo Tàng Nghệ Thuật Đương Đại Hạt Orange OCMA, từ 26 tháng 1 – 2 tháng 6, 2024.
Hình ảnh: Yubo Dong- Ofstudio
Với hơn 40 tác phẩm hội hoạ …
Về sau, mỗi sáng mở mắt dậy đều có vài người chết vì kiệt lực, vì xuống tinh thần, hay do rơi ngã xuống biển chết đuối ban đêm, nó không buồn ra xem nữa. Tuy nhiên Biên bị ám ảnh bởi hai cái xác của một ông già và một đứa bé cùng chết trong lúc động kinh. Cái bụng của ông già Tàu chướng lên như phụ nữ mang thai trong khi xác của đứa bé teo lại. Gia đình chủ tàu thắp nhang khấn vái liên tục, mùi nhang u uất phả từng lúc trong khoang
Quả là, dần dà tôi chẳng còn ý thức gì nhiều, nhất là, về mảng thời gian, tôi nhận thấy, mình càng ngày càng tỏ không mấy quan tâm tới thời gian …
chữ trong trong họng trào ra
nằm úp mặt xuống cỏ
ngửi mùi cầu vồng âm bản
mây bay luân hồi cổ tích
Bầu trời giấu ánh sáng trong chiếc rương mây
Những ngón tay dài bám vào lưng thế kỉ
Trong đôi cánh của loài cá chuồn
Tiếng sáo âm dương đậu trên miệng núi
thời điểm này, Prague ban đêm
không còn gì cấp bách hơn
một nhà ga trống rỗng
bóng tối lạnh
Tôi dong dạo bờ sông Tha La Xóm Đạo
Kẻ kia nhìn tôi dò xét
hỏi tôi là ai
tại-sao-lảng-vảng-nơi-này?
về-cơ-quan-làm-việc!
Lan ngồi im lặng lắng nghe Tư Lễ tiếp tục vừa đi vừa cất giọng:
“Cô ơi! Đôi chiếu này tự tay tôi dệt lấy, tôi đã lựa từng cọng lác sợi gai. Nhưng khi tôi đến nơi thì cô đã rời bỏ quê nhà sang xứ khác, tôi đứng trước cổng vườn xưa với nỗi buồn man mác, còn đôi chiếu này tôi biết tặng cho ai?”
Hát đến đây, Tư Lễ ngưng, bước đến bên Lan.
Gió biển thổi phần phật, chung quanh tàu là một hình lõm nổi màu tím. Biển màu tím, nền trời màu tím, mây màu tím, chỉ có mặt trăng tròn sáng rợn trên cao. Sao nhiều kinh khủng, chưa bao giờ Biên được thấy nhiều sao như vậy. Cả bầu trời đêm tỏa sáng bát ngát, lồng lộng vần vũ mây và tiếng sóng ào ạt rào rào làm Biên tự dưng quên mất thực tế
…có thể là những dòng tiểu sử của nhiều thế hệ khác đã mất… được bật ra không phải những giai điệu dân ca hay hò vè, hát ví, bật ra từ tâm hồn thi ca, từ giọng điệu riêng của Nguyễn Thị Hải. Có lẽ đó là một nước Việt xưa đã mất?
Nhà cách hồ năm phút đi bộ nhưng hè miền núi trời lạnh té đái nên bọn trẻ chỉ xuống vọc vọc; mới nhúng nhúng vài cái tay chân đã móp, môi mỏ tím rịm. Cũng bày đặt mang đồ ăn trải khăn trên cỏ làm picnic bờ hồ nhưng răng đánh bò cạp làm sao nhai. Ngày nào cũng bắt hai ông đi bộ từ bờ hồ ra tòa Đô Chính để chơi xích đu cầu tuột rồi sẵn tiện ghé qua siêu thị 8 à 8 mua rau cá thịt trứng về chế biến theo kiểu nửa tây nửa ta qua ngày
Darwin nhận thấy rằng những chủng loại đã được thuần hóa ngày nay có thể được phân chia ra nhiều các tiểu loại hơn các chủng loại trong thiên nhiên. Thí dụ như có rất nhiều các giống lúa, cam, táo, v.v. trong nông nghiệp so với các giống lúa, cam, táo, v.v. hoang trong thiên nhiên.
Tàu thật trở thành Tàu giả, hay Tàu lai trở lại làm Tàu thật? Biên thật sự thắc mắc. Cho đến buổi trưa Mỹ Tho, Biên vẫn tin nó là người Việt, mà chỉ đến buổi trưa này Biên mới ý thức cái tên thật Lưu Gia Biên của nó đầy Tàu, nhưng là một thứ Tàu không được công nhận, giản dị vì là Tàu Quốc gia. Quốc gia?
chạy mau lên giọt máu
trôi mênh mông trong huyết quản thầm kín
hôn kín đáo vào sâu thẳm của núi
lang bạt trên từng phân vuông thời gian
bị quăng ném trên đường phố nơi người ta đang biểu tình
có cảm tưởng mấy tay ủy viên bộ chính trị
(đều là bóng ma!) đang đi đi
lại lại
phía sau / trên đầu
những người biểu tình
‘thành đô’ hiềm nước nổi nênh
để khiếp nhược đảo lấn lên
đặc khu là kế dưng nền đất quê
dân quê phản đối ngu hề
cuốn rèm lên nghe miếu đền rực rỡ
mình chỉ còn ngắm nhìn nhau
trên bệ thờ trang nghiêm
sau cuộc đùn đẩy thần kỳ nhân loại
Tuy Darwin tuyên dương phương pháp khoa học mà ông sử dụng để dẫn đến lý thuyết của ông, ông cũng đề cập gián tiếp đến sự thiếu chắc chắn hoàn toàn trong những khám phá của khoa học. Đây là một tính chất đặc thù về các khám phá và lý thuyết…
Ở chỗ công an này, căng thẳng như có ngàn con mắt dòm ngó tôi từng động tác, tôi vẫn đỏ mặt và nóng bừng. Thế là tôi đổi ý. Tôi quyết định nộp tên mình. Và giữ lại cái tên mới. Cái tên nửa Tây nửa ta đó. Kệ. Tôi chạy ùa ra đường. Tôi vừa được giải phóng. Giải phóng khỏi một cái tên.
Theresa thích đi ra ngoài, nàng thích ở nhà. Theresa thích tự do, nàng thích bận bịu. Theresa làm đời chàng nặng thêm. Còn nàng, nàng làm đời chàng nhẹ tênh. Nàng còn kỳ diệu hơn: sản xuất ra một thứ briton-con hoàn hảo, Tyler
Gần trưa một chiếc Peugeot 504 sơn trắng đỗ trước cổng. Một viên công an mang kính gọng vàng, đeo đồng hồ Rolex và xách cặp táp Samsonite bước xuống nói chuyện với ông Trương Hồng. Sau đó có lệnh tập họp di chuyển. Không khí tự nhiên nao nức cả lên. “Ði, đi… xuống tàu”.
– Một đoạn văn đẹp, tao cần một đoạn văn đẹp.
Tên cướp đã đi vào quán từ lúc nào chẳng ai hay, cắm phập con dao xuống mặt quầy bar. Tôi đang pha chế, giật bắn người, làm rơi ngay cái ly xuống chân, run lẩy bẩy:
– Dạ, ở…ở…đây, chỉ có r..ư..ợ…u thôi ạ.
Cuối thập niên 70 cùng với những ghe vượt biển mong manh còn xuất hiện những thuyền nhiều tầng được Công an Biên phòng hộ tống ra tận cửa biển, do chính nhà nước đứng ra tổ chức dưới tên gọi Vượt biên Bán Chánh thức. Với chính sách bài Hoa, chính quyền muốn triệt tiêu “đội ngũ Hán gian” nhưng trong thực tế là những gia đình Hoa kiều đã sinh sống nhiều thế hệ trong Chợ Lớn và có cả những thanh niên Việt mua khai sinh Tàu để ra đi.
Còn trường hợp của Beethoven, tôi ngờ là nếu như thêm vào hay bớt đi chục hạt, Beethoven cũng không hay. Tôi đồ rằng Beethoven phải tự tay đếm đủ 60 hạt café cho ly café mỗi sáng không phải là do ông là người tinh tế về khẩu vị, mà chính là ông không chắc được café ngon ra sao nên mới phải đếm. Đếm để yên chí rằng café ấy ngon.
Tập bản thảo những màu âm xô giạt… của anh chứa nhiều hơn thơ, chúng là lịch sử đời một con người, người đứng nhìn hết bao biến thiên của thời cuộc, thế sự, tình đời, lẽ trời, sự vần xoay, sự biến hóa. Nhưng mà – và điều này là quan trọng – anh không muốn nó nhiều hơn thơ đâu. Nó là thơ thôi.
trí nhớ lau gương mặt tôi hết mọi vàng vọt
bầy chim sơn ca là ý tưởng
không thể mang sánh cái dự luật đặc khu kinh tế
thị phồn
Một đêm mưa gió chập chùng
Điện cúp cả nhà tối hoẳm
Bố hỏi trả tiền chưa Thắm
Con thưa, xong tự hôm qua
Là tập thơ nhỏ nhất trong ba tập, nhưng lại gặp nhiều khó khăn nhất trong việc xin phép xuất bản trong nước. Có lẽ từ một vài câu trong tập thơ, làm các ‘quan lớn’ khó chịu? Nhưng cuối cùng tập thơ cũng được ra mắt…
Bình Luận mới