“Mưa Xuân Mùa Ếch 1,2,3” (ảnh Đinh Từ Bích Thúy –04/12/20)
Trong tuần:
“Nó Là Thứ Cánh Mỏng Nương Theo Cổ Tích” – truyện ngắn của Nguyễn Thanh Hiện“Tự Lực Văn Đoàn- Văn Học và …
Có nhiều lý do cho việc biến đổi ngữ âm của mọi dân tộc. Nhưng nhìn chung, nó xảy ra từ những nguyên nhân trong và ngoài ngôn ngữ. Từ cấu tạo của cơ quan phát âm, sự ảnh hưởng qua lại của các âm trong một âm tuyến, một chuỗi lời nói … đến những nguyên nhân bên ngoài như điều kiện xã hội, thái độ ngôn ngữ, truyền thống văn hóa, khí hậu, địa lý, v.v.
Ngôi Vương Cung Thánh Đường Sagrada Família lừng danh ở Barcelona, Tây Ban Nha vừa được chính thức cấp giấy phép xây dựng vào tháng 10 năm 2018, đánh dấu 136 năm xây cất bất hợp pháp.
Câu chuyện xảy ra ở vùng đất mang tên Soledad, “cô đơn”. Nội dung chính của tác phẩm là nỗi cô đơn của con người, là ước mơ của những kẻ dưới đáy bậc thang xã hội. Ước mơ có một chốn cho riêng mình của George và Lennie, ước mơ được thu hoạch những gì do chính bàn tay mình làm ra
Và do đấy, cái cuộc cách mạng trường kỳ Không Ăn Thịt Người Đẻ Sách từng xảy ra ở Việt Nam với khai mở là phong trào Thơ Mới, sau được nâng thành các khuynh hướng, chủ nghĩa như Sáng Tạo, Nhân Văn – Giai Phẩm, Hiện thực Xã hội chủ nghĩa và Đổi Mới chỉ có thể là màn đầu trực tiếp cho một cuộc cách mạng Ăn Thịt Người Đẻ Sách đã và đang được thực thi.
Sáu ngày trước, trên trang mạng Hoang Sa Paracel, có bài “TÔI LÀ AI?: Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt” của một người ký tên Trần Nguyên Phát (TNP).
http://hoangsaparacels.blogspot.com/2018/12/toi-la-ai-que-nha-que-nguoi-que-my-que.html
Kỳ thực đây là một bài viết rất nổi tiếng của nhà thơ/nhà văn Trần Mộng Tú, đăng lần đầu trên Da Màu số Ra Mắt vào tháng 8 năm 2006
Tất cả những trào lưu văn học, từ trước tới nay, đều do thiểu số văn nhân thực hiện, hoặc đều mưu cầu lợi ích cho thiểu số văn nhân. Cao trào Ăn Thịt Người Đẻ Sách là một phong trào độc lập của khối đại đa số các loại nhân, mưu cầu lợi ích cho khối đại đa số các loại nhân. Giai tầng Ăn Thịt Người Đẻ Sách, tầng lớp tận cùng dưới đáy của văn học hiện tại, không thể vùng dậy, vươn mình lên nếu không làm nổ tung toàn bộ cái thượng tầng kiến trúc bao gồm những tầng lớp cấu thành văn học.
Đỗ Quyên mặc định Đẻ Sách của anh là tiểu thuyết châm biếm, song theo thiển ý của tôi, đây là tiểu thuyết triết luận vận dụng các trào lưu lý thuyết mới nhất về tâm lý học sáng tạo văn học, triết luận về thời sự văn chương & báo chí, dưới hình thức trào lộng châm biếm.
Cô con gái thứ ba nghĩ ra trò chơi mới cho bố. Cô lấy chiếc khăn mềm của em bé, che mắt ông lại, và dẫn ông đến giữa phòng. Đám phụ nữ vỗ tay. Đám đàn ông ngồi xuống. Ông bố giả bộ như không hiểu đám con gái tính giở trò gì. “Cái này thế nào đây hở mẹ mày?”
Nhận thức là khả năng nội tại tạo ra kiến thức, vì vậy, muốn tiếp cận sự thật của kiến thức, khả năng nhận thức phải nhạy bén và sâu sắc. Metacognition, siêu nhận thức, là một khía cạnh đặc biệt và quan trọng bên cạnh khả năng nhận thức.
Con tắc kè hiện diện khắp nơi
Đáy của đáy và đỉnh của đáy
Nơi những kẻ làm trò ảo thuật
Đã tạo ra ngọn lửa, bản kinh đêm không cháy
ta ghì sát em
tìm mãi không ra một màu xanh trên bức tranh người đàn bà nằm ngửa
chưa bao giờ ta gần em như hôm nay
Nàng sẽ gửi tôi một phong bì
Vào sáng thứ hai lẽ ra thuộc về cuối tuần trước
Bức thư bên trong sẽ đến sau
Vào tối chủ nhật lẽ ra thuộc về đầu tuần kế tiếp
Anh là người leo cầu thang chuyên nghiệp. Không ai hiểu điều đó. Đối với người khác, cầu thang là cầu thang, một đoạn đường bắc đến một căn phòng, một nơi chốn của ánh sáng hay bí mật phù du nào đó. Nhưng đối với anh chính bản thân việc lao cầu thang là tất cả
Ngày nay, chỉ có nỗ lực chung giữa các nước có thể tránh được một cuộc đối đầu mới và sự đe dọa của một cuộc chiến tàn phá, và nhờ đó, tái tạo tiềm năng một trật tự thế giới mới – an ninh hơn, công bằng hơn và nhân bản hơn.
Biển đen một cách đậm đặc. Khoảng cách từ bãi cát xuống biển đêm nay bỗng xa vời vợi, tựa như từ một mỏm núi ngó nhìn xuống dưới vực sâu. Hàng trăm, hàng ngàn người vừa ồn ào, vừa im lặng, đứng nhìn mảng nước đen khổng lồ dàn trải ra phía dưới, như sẵn sàng nuốt chửng lấy bất cứ ai sẩy chân rơi xuống
tuy phe ủng hộ và phe chống đối việc hợp pháp hóa an tử có các quan điểm và lập luận đối nghịch nhau, cả hai bên đều có vẻ cùng hướng về một mục đích chung giống nhau đó là bảo vệ quyền lợi của bệnh nhân, cũng như những người liên quan trực tiếp đến bệnh nhân.
Theo nhận xét của tôi, lý do những quan điểm và lập luận đối nghịch nhau kể trên xảy ra là vì mỗi bên nói chung chú trọng vào việc bảo vệ một nhóm người hơi khác nhau.
Tôi vẫn nghĩ, nếu bạn muốn thử nghiệm làm mới thi ca, ít nhất bạn sẽ gặp phải hai vấn nạn: Thứ nhất bạn mất đi sự thành thật có trong cảm xúc ban đầu, mặt khác bạn dẫn người đọc đến một quang cảnh khác lạ buộc người ta phải tìm cách thích nghi. Và tôi cho, do lẽ đó lời thơ bạn chuyển tải khó đậu lại, luyến lưu dài hơi trong tâm cảm người đọc
em đi xe lăn mà vui
lăn đi em nhé cho đời bớt đau
tôi đưa em ra vườn sau
để nhìn lại mấy luống rau em trồng
Anh thèm điếu thuốc ẩm mưa trên tay Nguyễn Tất Nhiên
Hay một kẻ bỏ nhà đi vào rừng
Rồi trở về bằng khuôn mặt mơ hồ
tôi đến thăm em rất mù mờ
bỏ quên lý lịch trong chiếc hộp an toàn ngoài khách sạn
đừng gọi tôi là khách
cũng có thể tôi là thổ công
bao giờ mới chính là ngày mai
bừng thức dậy
thấy mây xám bay ngang qua bầu trời
ta đang hít thở không khí sực nức mùi thú vật
Bán đấu giá là một hoạt động khiến tôi cảm thấy bị ghiền không thể nào cưỡng nổi, cũng như đối với người khác là bài bạc, thuốc men, dục tính hay nói láo vậy. Càng đấu giá thêm một món, tôi càng muốn đấu giá thêm nhiều thứ nữa. Khi còn trẻ, tôi thường rời khỏi những cuộc bán đấu giá với tham vọng bán đấu giá hết mọi thứ khác: những chiếc xe tôi thấy trên đưởng phố, những ngọn đèn xanh đèn đỏ, những con chó, những người già nua chậm chạp, những con côn trùng lơ đãng đi qua tầm mắt của tôi.
Giữa tháng 11/2018, nhà ngôn ngữ học George Lakoff lên tiếng phê phán truyền thông Hoa Kỳ đã “không đã không làm tròn công việc của mình”[1] trong cuộc đối đầu với những sai trái của tổng thống Trump. Tạp ghi lần này trở lại với đề tài Trump.
George Lakoff là một trong những người sáng lập ra môn “Ngữ Học Tri Nhận” (Cognitive Linguistics) từ những năm đầu thập niên 1970.
Tôi mất hết mấy ngày suy nghĩ đến bộ sưu tập thích hợp nhất để mang ra bán đấu giá trước một cử toạ gồm những người đấu giá già nua. Tôi nảy ra một ý tuyệt hay. Trong Những món đồ sưu tập của tôi có một bộ gồm những hàm răng của một số người vừa đàn ông vừa đàn bà tai tiếng nhưng, theo cách riêng của của họ, cũng rất đỗi tài ba.
Tháp Chàm Bàng An của Chiêm Thành xưa, nay đã là Tháp Ký Ức chữ nghĩa của riêng Nguyễn. Bàng An đứng lẻ loi trên một vùng đồng ruộng khô. Tháp không có rêu xanh. Chỉ là rêu một màu nâu chàm xa vắng. Gạch của thân tháp màu máu khô, xác thân một sử lịch của tiêu vong. Từ một hỏa thiêu, Nguyễn trở thành chiếc bóng của Tháp. Và tịch lặng cái âm u đời đời, lòng tháp.
Cứ mỗi tháng đến kỳ kinh nguyệt, nàng không thể đến lớp vì bị tôi tra tấn. Nàng chịu trận với những mảnh gương sắc nhọn cắt xé trong ổ bụng. Nàng trùm chăn, quằn quại. Những cô gái rình rập chung quanh. Giang mai? Lậu? Da liễu? Mụn rộp sinh dục? Họ xì xào.
Kỹ thuật phát triển, văn học thay đổi và sinh hoạt theo phương tiện kỹ thuật cung cấp. Để tiếp tục ý thức, phải đuổi kịp những tiến bộ mới để cập nhật và bảo tồn văn học, văn chương. Sáng tác sẽ phải đối diện trước những đòi hỏi đó.
Ngôn ngữ thơ ngắn, tiết kiệm, như trong trường hợp Xuân Quỳnh, để hở ra, để dành lại những khoảng trống, gợi ý nhiều hơn là mô tả kỹ càng; chính người đọc lấp vào các khoảng trống ấy không những bằng tình yêu ngôn ngữ của mình mà còn bằng chính cuộc đời trải nghiệm, với khúc quanh hạnh phúc hay giây phút đau buồn của họ …
Bình Luận mới