Chris Burden, A Tale of Two Cities- Mixed media- 144 × 480 × 360 inches
Tác phẩm sắp đặt của Chris Burden chiếm trọn một căn phòng trong viện bảo tàng nghệ thuật OCMA. Nhìn hình …
Đêm nay khi trời trở lạnh
hãy ôn lại
mớ kiến thức, vốn chẳng là bao
ngoài âm khúc ngân lên tự xương
Hòn đá tảng có thể lăn, cái bánh xe có thể quay và cơn khát có thể chịu đựng được miễn là ta có thể giải thích được tính thiết yếu của những cực hình đó. Chúng ta đau chính vì nhiều lúc nỗi đau hoặc niềm bất hạnh đến thật tình cờ, vô nghĩa, không lý do.
Theo tâm lý học, người lớn, nhất là tuổi già, thường hay nhớ về trẻ thơ, vì thời ấy cho người lớn cảm giác yên ổn, vô tội. Câu chuyện hóa dê, được xem như “sự trừng phạt” cho đến khi “làm được điều gì tốt đẹp” mới được tưởng thưởng trở lại làm người.
Các bác sĩ tỉnh Dharamphur (Ấn Độ) đã giải phẫu lấy ra cuộn tóc rối nùi như quả bóng nặng 1,2 kg từ bao tử của một thiếu nữ 16 tuổi. Suốt năm cô thường than phiền bị đau thốn bụng. Được biết từ thơ ấu, cô có chứng tật lạ đời: thường bứt tóc, bỏ vào mồm nhai nuốt. Cha cô nói: “Càng lớn lên nó mê ăn tóc nhiều hơn.
Thứ âm thanh nghe như tiếng nước đều đặn chảy không có điểm bắt đầu, không có điểm kết thúc với mức âm lượng không có điểm fade-in, không có điểm fade-out. Vì vậy, âm thanh này không nhất thiết là tiếng nước tiểu của anh, nó có thể là tiếng mưa rơi, tiếng thác đổ, tiếng suối chảy trong một khe núi, tiếng sóng biển… nó có thể là âm thanh của bất cứ nguồn nước nào
Tuy bất đồng ý kịch liệt với thuyết sáng tạo, Darwin cũng cho rằng Đấng Tạo Hóa đã thổi hơi thở đầu tiên vào chủng loại đầu tiên. Đó là vì tuy diễn giảng được mọi diễn biến trong quá trình tiến hóa của chủng loại, Darwin đã không thể nào giải thích được rõ ràng mầm sống đầu tiên đã đến từ đâu.
Thêm một người trong số những người tôi biết thuộc phong trào sinh viên tranh đấu trước 1975 vừa chết. Anh vốn là quá khứ và chỉ gìn giữ quá khứ. Vì …
Lịch sử không quan tâm đến những tiểu tiết được viết như những trang nhật ký. Chúng chẳng có một tí trọng lượng nào dù là ở bình diện hiện thực lịch sử, nhưng đối với người viết truyện, những tiểu tiết ấy là cực kỳ trọng đại, bởi lương tâm dân tộc sẽ nhẹ hơn không khí và trở nên rẻ rúng biết bao nếu chúng bị nhét đống vào cái hộp lãng quên và chôn sâu dưới lòng đất lạnh cùng những kẻ xấu số.
yêu những trang giấy không có chữ
như một mặt hồ phẳng không nói gì hết
không ẩn giấu điều gì hết
Xếp hàng thẳng băng
tuần tự (khiếp, kỷ luật Đức!)
sau rèm cửa xanh
những văn bản Truyện Kiều các kiểu
Thiết ngoặc lấy rồi nắm luôn những ngón tôi còn lại. Tim tôi bỗng lại dồn dập gõ trống, nhưng cả thân người ấm áp, dễ chịu. Thiết vuốt ve khuôn mặt tôi, kêu lên: đừng sợ. Tôi nghe hai chân mình như muốn rụng đi. Ừ, em không sợ. Nhưng vẫn run. Chúng ta sắp sửa làm gì đó? Chúng ta sắp sửa hết còn ngoan.
Người lạ, người quen là một tập sách viết về người, nhưng Đặng Mai Lan không miêu tả nhân vật của chị một cách máy móc theo công thức dàn dựng sẵn (một việc làm phản văn chương); chị viết một câu chuyện phi hư cấu như sáng tác truyện, thậm chí có nơi còn có cả độc thoại nội tâm. Chính nhờ bút pháp và văn phong như thế, những câu chuyện chị kể không lâm vào tình trạng chán nhàm, xơ cứng.
ↈ
Ga nằm cách trung tâm phố cả hơn ba mươi cây số. Mùa đông, ngoại ô vắng vẻ, thị trấn thưa thớt dân cư. Hầu như bao nhiêu băng giá, sương sa đều đổ xuống …
Con không để mẹ nín thinh riêng tư. Nhiều khi con kéo mẹ ra khỏi những lo nghĩ. Nhiều khi con đánh thức mẹ từ mơ mộng. Thực sự trong trí óc non nớt của đứa trẻ bốn tuổi, con chỉ muốn biết vỏn vẹn hai điều về mọi sự: nó có mẹ nó không và nhà nó ở đâu. Con yêu, có phải con đang rất yên tâm có mẹ và một ngôi nhà ở Phú Nhuận để hai mẹ con trở về sau những buổi ứ hơi?
Đọc Darwin, tôi thấy thích thú vì những phát hiện mới mẻ của nhà khoa học, nhưng buồn vì cảm thấy mình hoàn toàn…vô nghĩa. Trong cuộc t(b)iến hóa này, không có tôi, cũng không có chúng ta. Chỉ có sự sống và một diễn trình vô cùng tận. (…) Đọc Darwin, tôi cảm thấy mình đâm ra…vô ngã!
(…)
Cùng trong lúc đó, “Cặp đôi giáo hoàng” của tác giả Đinh Từ Thức đưa tôi trở lại “trần gian”, trở lại cái thế giới rất người, rất “ngã”. Với những vấn nạn hàng ngày nhức nhối.
Quá trình phát triển của bào thai cũng có thể cho thấy những chủng loại tương cận đã tiến hóa từ một tổ tiên chung như thế nào. Darwin nhận thấy bào thai của nhiều chủng loại…
Mở cửa
để làm một kẻ thất trận trước ngôi nhà của mình
bóng tối đã là chủ nhân mới
đang nhảy nhót bài ca chiến thắng trên tủ, giường và bàn ghế
Được lục soát là rất tốt
nó sẽ chứng minh
sự phấn đấu trong sạch
kể cả nhà vệ sinh.
trí mòn qua lỗ khóa thời gian
nhìn đâu cũng phiến mình run rẩy
cũng lũ tra tấn nguyên hàm bạo lực
nhốt người trong hộp sọ
thầy tu bắt đầu tụng niệm nhuần nhuyễn tròn vuông tam giác
phản kháng chửi tục khắp cùng
tổ tiên trở về mũi miệng luôn bịt khẩu trang
màu đỏ nhan nhản. quành. khắp
ảnh hưởng nét văn hoá. cách trị vì
băng rôn chéo phố cũng đỏ mùi kích hoạt xảo ngôn
nhưng gốc gác nó và trách nhiệm không tuỳ
Tôi hằng nghĩ tưởng như Oscar Wilde
về những khoảnh khắc cuộc đời để sống với hiện tại
có quá khứ tương lai trong khoảnh khắc này.
“Đã có ai gọi báo cảnh sát chưa? Thật là ác độc quá đáng.” Mấy chị em đưa mắt nhìn ra hồ cá ở sân trước, dưới ánh sáng ảm đạm của một bầu trời dày đặc những đám mây đen, xác những con cá Koi phềnh bụng lật ngửa, lềnh bềnh chết trôi xen kẽ giữa đám lục bình
việc gian lận thi cử âm thầm và đồng loạt trên toàn cõi Việt Nam mà tới tận 2018 mới phát hiện, đây chính là nguy cơ mất nước, bởi đó là cách tiêu diệt nền giáo dục Viêt Nam
Bắt đầu từ cảm hứng lịch sử, mình đã kết thúc truyện Châu Long bằng câu “ai có thể ân ái với một biểu tượng.” Câu kết, do đó như hơi lạc với mạch nữ quyền, nhưng nhất quán với tinh thần xét lại của Châu Long “Nàng biết mình đã trở thành một biểu tượng.”
Tại sao Dương Lễ không giúp Lưu Bình một cách bình thường. Không có con đường giản dị nào để cho cảm thông và yêu thương có thể từ tấm lòng này tới với một tấm lòng khác hay sao? Tại sao chàng phải nghĩ ra cái việc sỉ nhục Lưu Bình trước khi chìa bàn tay đỡ bạn.
Bình Luận mới