Bài thuộc thể loại: Tiểu thuyết
Độc thoại về một cái chết rực rỡ/monologue of a lively death (iii)
mùa xuân 1971. tôi không biết có phải mùa xuân không vì tôi chỉ đoán thế. tôi buồn nôn từ sau lần quan hệ với gã đàn ông trên chiếc xe tang trắng hếu bệch bạc ấy.
“người đàn bà không còn gì.”
tôi chỉ nhớ thế.
“không còn gì”
người đàn bà trên di ảnh không còn chút gì trong tôi. dù trước đó. tôi chắc chắn. bà ta từng để lại nhiều thứ. sau khi chúng tôi làm tình. mỗi lần. lần nào cũng như lần nào. mọi lần đều như cái lần đầu tiên ấy. một thân thể béo ị và gợi cảm, và một đôi môi anh đào mà tôi nghĩ nó có thể hôn bất kỳ người đàn ông nào khác giống hệt tôi và lên đỉnh cũng giống hệt lần bà ta làm với tôi. người đàn bà luôn thủ dâm sau mỗi lần như thế. tôi nhận ra điều ấy.
độc thoại về một cái chết rực rỡ/monologue of a lively death (II)
6.
mùa đông 1970. hà nội. xe tang trắng xoá những hoa văn cổ lỗ sĩ. một cái chết. một cái chết trắng xoá. những ký ức xào xạo. tôi cố không nhìn vào trong …
độc thoại về một cái chết rực rỡ/monologue of a lively death (I)
người đàn bà trẻ măng. trong ký ức của tôi. tôi cất người đàn bà này chỗ nào nhỉ? tôi chưa từng lục tìm trong những mảnh vụn còn sót lại trong những ngăn kéo âm ẩm mông mốc sộc lên một mùi ngai ngái khiến tôi hơi buồn nôn. những ký ức mà tôi chỉ đoán thế. nếu ký ức chưa bao giờ phản bội lại tôi trong bất kỳ cuộc đời nào đi chăng nữa. nếu ký ức luôn là cái gì khiến người ta được tồn tại như thể người ta vẫn tồn tại ở đấy.
ĐÊM LANG THANG
Lúc này tôi run rẩy mất kiểm soát, đầu óc choáng váng như thể bị hàng trăm lần búa gõ liên hồi. Tôi ngất lịm đi trên giường. Từ trong cơ thể tôi, một đàn bướm xanh chui ra. Chúng như tiếp tục câu nói của tôi với ý thức:
“Để rồi chúng ta đánh mất tư cách cảm nhận đau khổ! Ta rơi vào vị trí chẳng thể nào kêu gào hay khóc lóc, chỉ có thể lạnh lùng đứng nhìn nỗi đau ấy trôi đi! Còn ta thì ức nghẹn phẫn uất với chính ta như một sự khổ đau mới!”
B-52 (Chương 1)
Thuận
Tác giả của mười tiểu thuyết, Thuân sống ở Pháp từ năm 1991 và viết văn bằng tiếng Việt lẫn tiếng Pháp. Tác phẩm của cô là đề tài nghiên cứu tại các trường đại …
TỔ QUỐC TRĂM NĂM – Chương Tám – trích đoạn tiểu thuyết
Hai mươi mốt tháng Tư, nhà hai mươi ba biên chế toàn diện. Nghĩa là mọi người được chia tổ lại và hai phần ba di chuyển lên khu trên. Hảo, Uy, anh Tấn và …
mấy sông cũng lội… (kỳ 10)
“Hồi đó, bọn cướp có làm gì Thủy không?” Thu Trang bật ra một câu hỏi tàn nhẫn. “Why not?” Mắt Jenny tròn lên, rực lửa trong một thoáng ngắn ngủi. “Of course, they did. Nếu không thì đâu còn là pirates nữa!”
mấy sông cũng lội… (kỳ 9)
Người đàn ông nhổ nước miếng xuống đất một cách khinh miệt.”Tại sao nó không tự tử?” “Ông nói ai?” Thu Trang bất giác đưa tay sờ lên tấm thẻ tị nạn cứng cạnh nằm trong túi áo. Người đàn ông hằn học, “Tại sao nó nằm đờ ra đó mà hưởng, tại sao nó uốn éo bàn chân, tại sao nó nắn bóp hai vai thằng Thái Lan? Tại sao? Lẽ ra nó phải cắn lưỡi tự tử chứ… Tại sao? Tại sao. Hả trời?”
mấy sông cũng lội… (kỳ 8)
Những xác người nằm la liệt trên sàn ghe. “Bỏ nó xuống biển đi bà ơi!” Tiếng ai đó rên rỉ. “Hôi quá, chịu gì nổi…” Người đàn bà quấn trên mình mớ giẻ rách, ngồi rục ở một góc hầm chiếc ghe biển, ôm cứng vào lòng một gói nhỏ thuôn dài. Mùi hôi ngằn ngặt tỏa ra khắp nơi. “Bỏ đi bà ơi! Đàng nào nó cũng chết rồi…”
mấy sông cũng lội… (kỳ 7)
Tiếng thở rì rào xa vắng như tiếng sóng trên bãi vắng. Thu Trang hồi hộp chờ một tiếng la vỡ toang đêm tối. Má Năm dữ như chằng tinh. Cô thầm nghĩ. Ông già dê này tới số rồi mới dám chọc vào tay má. Má Năm mà la toáng lên vào giữa đêm hôm khuya khuắt này thì dượng Ba có mà ốm đòn cảnh sát Mã Lai.
mấy sông cũng lội… (kỳ 6)
“Ngàn năm trước, ngàn năm sau, người phụ nữ Việt Nam vẫn cùng mang một số phận: bèo dạt, mây trôi; trong nhờ đục chịu…” Vĩnh vẫn mê mải thì thầm bên tai Thu Trang. “Có lẽ cái sự tuân phục đó đã thấm vào tiềm thức người con gái, gói trọn trong một tiếng Vâng, một tiếng Dạ nghe mềm cả trái tim.”
mấy sông cũng lội… (kỳ 5)
Xong việc, Phú biến vào nhà tắm, ào ào xối nước như một tên trộm xóa vội đi những dấu vết tội ác. Và trở ra, vội vã mặc áo quần, vắn tắt bảo Thu Trang chờ một chút. Chàng xuống dưới gọi điện thoại về Canada, “Có chút việc cần giải quyết. Business ấy mà!” Chàng bỏ lại nụ cười nửa miệng trước khi mở cửa bước ra ngoài.
mấy sông cũng lội… (kỳ 4)
Có chồng. Có chồng. Thu Trang muốn hét lên vang động cả phòng đọc sách, muốn gào lên trên máy phát thanh của ban thông tin, muốn rống lên từ trên sườn đồi cao ngoại ô Kuala Lumpur để tiếng cô luồn vào muôn lớp gió trùng trùng gửi đến cả thế gian này một thông điệp không buồn không vui.
mấy sông cũng lội… (kỳ 3)
Thu Trang chợt nhớ đến những đồng đô la Mỹ xanh xanh đỏ đỏ, người đàn ông vô hình gửi qua tay Cao ủy cho cô, mà cô nhét thật sâu dưới đáy túi áo, có cài thêm chiếc kim tây cho chắc ăn. Thứ Tư này Cao ủy vào tới, mình cần ít nhất là một tấm hình “không mặc gì hết” để gửi qua bên kia đại dương làm tin. Hôm nay thứ Hai rồi.
mấy sông cũng lội… (kỳ 2)
Thu Trang lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ, bắt gặp lũ trẻ khẳng khiu, rách rưới, chạy lăng xăng bên ngoài. Những người đàn ông cằn cỗi đi lang thang trong nắng. Những người đàn bà khô khốc, đen đúa như những con mắm phơi khô, ngẩn ngơ nhìn về phía Kuala Lumpur bằng ánh mắt mỏi mòn hy vọng
mấy sông cũng lội… (kỳ 1)
Cô suy nghĩ vội vàng. Sao lại có người tốt như thế nhỉ. Ừ thì làm đại tờ hôn thú cho đúng thủ tục. Qua tới Canada rồi, mình sẽ trả ơn cho người ấy. Mình sẽ ở đợ cho người ấy vài ba năm trả ơn. Vài ba năm làm đầy tớ ở một xứ sở tự do còn hơn phải sống một đời trong lo âu khắc khoải.
mấy sông cũng lội… nợ những người không may mắn như tôi
Bạn – đã từng – hay chưa bao giờ là người tị nạn, bạn đã từng chứng kiến hay chỉ được nghe kể về những hành vi tàn bạo của cướp biển. Bạn đã sống ở một trại tị nạn nào đó ở Đông Nam Á hay mới chỉ đọc được về cảnh sống tạm bợ của những người buộc lòng phải bỏ xứ mà đi. Dù gì đi nữa, Mấy Sông Cũng Lội… cũng sẽ giúp đưa bạn đến một nơi mà một thời đã là nơi chốn bình yên – dẫu tạm thời – của một bộ phận dân tộc Việt Nam.
lưu đày và quê nhà (kỳ 11)
Còn những người khác thì sao, những bà con, bạn bè thân thuộc, và cả những người không quen biết sinh ra và lớn lên trên quê hương đất nước đầy tai ương đó? Hình như ai ai cũng đều gánh chịu nhiều mất mát. Hình như không ai có thể tìm lại được quê xưa.
lưu đày và quê nhà (kỳ 10)
Ông cáu kỉnh: “Chuyện của cả một cuộc đời mà cô giở cái giọng đó ra hả.” Nói xong, ông hất tay của Thi đi nơi khác, vùng đứng dậy, mặt hằm hằm, đi đến tủ lạnh lấy chai bia đem đến cái bàn tròn cạnh cửa sổ ngồi nhìn xuống đường cái, uống từng ngụm dài. Lần đầu tiên ông Hoạt có cử chỉ thô bạo đối với Thi như thế.
lưu đày và quê nhà (kỳ 9)
Ông lái xe, Thi ngồi bên cạnh, chạy qua nhiều con đường của khu Sài Gòn Nhỏ, nằm trong các thị trấn Westminster, Garden Grove, Santa Ana, thuộc Quận Cam, Nam Cali, nơi có nhiều người Việt Nam trú ngụ nhất tại hải ngoại. Rồi ông lái qua những thành phố lân cận như Fountain Valley, Huntington Beach, chạy trên các con đường Newland, Magnolia, Brookhurst, Edinger, Harbor, Warner, Mac Arthur…
lưu đày và quê nhà (kỳ 8)
Ba người đi dài dài ven bờ vực. Trời quá nóng. Sau hơn nửa tiếng, họ đến một địa điểm từ đó họ có thể nhìn được nhiều nơi. Ai nấy mệt đừ, mặt mày đỏ gay. Riêng Thi, mồ hôi ướt rịn ra ngoài áo làm thành những lớp loang lổ trong suốt. Chiếc nút áo trên cùng của Thi không cài để lộ một phần ngực trắng như hoa nhài.
lưu đày và quê nhà (kỳ 7)
Ông đứng đó một hồi lâu cho đến khi không còn nghe tiếng máy xe của Thi, không còn nghe gì nữa ngoài tiếng gió thổi nhẹ qua những ngọn cây bên đường. Ông lẩm bẩm, khác hẳn với ban ngày, đêm Sài Gòn mùa hè không oi bức như ở Hà Nội hoặc Huế, trái lại lắng xuống êm ả. Trong khi lòng mình bỗng dưng dấy lên những đợt sóng âm ỉ.
lưu đày và quê nhà (kỳ 6)
Đối với cháu, quê hương, tổ quốc hình như chả có nghĩa lý gì cả. Một bãi biển vắng? Một hòn đảo hoang? Đúng vậy, không có quê hương, tổ quốc, cũng không sao. Có con người, có người thân, thì mới có quê hương. Không còn ai, thì quê hương cũng không thể tồn tại, phải không chú? Cho nên chú ở đâu, quê hương của cháu ở đó. Chú là quê hương của cháu.
lưu đày và quê nhà (kỳ 5)
Dưới bầu trời u ám, vài tia chớp chằng chịt trên cao cùng tiếng sấm gầm xa xa làm anh thảng thốt. Anh như thể lần đầu trong đời được thấy bầu trời bị xé nát ấy, được nghe rõ tiếng sấm gầm nạt nộ ấy. Anh chợt thấy lóe lên trong đầu tất cả cái quan niệm sống ích kỷ, vô trách nhiệm, hèn hạ của chính anh từ trước đến giờ.
lưu đày và quê nhà (kỳ 4)
Những buổi trưa nắng mênh mông có nhiều ma quái lảng vảng, những buổi chiều tranh tối tranh sáng có lắm oan hồn lang thang, những hôm trời mưa dầm dề như than như khóc, bức tượng cô đơn ngồi ôm súng mặt bỗng buồn rầu, mắt bỗng âm u, bỗng từ từ trở mình cúi đầu nhìn vết thương xé lồng ngực, máu rỉ thành dòng.
lưu đày và quê nhà (kỳ 3)
Này Sông Hương, sông Bồ, sông Ô Lâu! Có khi nào hờn dỗi nhau không, xin cho hỏi? Sao cô chị xinh đẹp, duyên dáng, đài các, tiếng tăm vang lừng khắp chốn như thế, trong khi hai cô em đơn sơ, mộc mạc, có lúc gắt gỏng, cộc cằn, sống lủi thủi, âm thầm nơi quê xa như không muốn ai ngó tới.
lưu đày và quê nhà (kỳ 2)
Tàu dừng lại hẳn. Huế, có lẽ Huế đây rồi. Ông cảm thấy tim đập nhanh thêm một chút. Ông cũng đẩy hẳn cửa sổ lên, quay đầu nhìn dáo dác. Bảng hiệu khá to với dòng chữ kẻ: Ga Đồng Hới.
lưu đày và quê nhà (kỳ 1)
Sáng hôm đó, câu chuyện của họ đưa đẩy đến một vấn đề nóng bỏng: về thăm quê hương, về Việt Nam. Ông Khê cũng đang băn khoăn về vấn đề này. Ông chưa có một quyết định nào rõ rệt, nên chỉ ngồi yên nghe hai người bạn thảo luận sôi nổi.

Bình Luận mới