 
   
  
          	 
      
          	 
          
          (Chú thích của tác giả: Truyện hoàn toàn hư cấu – Dựa trên những sự kiện có thật)
Buổi sáng cuối năm, tại một làng quê miền Trung gió hun hút. Thắng nghe tiếng gà gáy và tiếng mẹ khua chổi quét sân. Mùi khói rơm, mùi nước sông pha bùn, trộn lẫn trong làn hơi sương xám bạc. Anh nằm lặng nhìn trần nhà, tự hỏi không biết cuộc đời mình rồi sẽ đi đâu.
Tốt nghiệp đại học công nghệ thông tin đã gần một năm, Thắng vẫn chưa xin được việc. Bốn năm học ở Sài Gòn, anh từng tin chỉ cần cố gắng là sẽ có chỗ đứng. Nhưng thực tế thì khác. “Công ty cần kinh nghiệm, không cần sinh viên mới ra trường”, câu nói quen thuộc ấy anh đã nghe đến thuộc lòng.
Ở quê, người ta gọi anh là “cử nhân”, nhưng mỗi lần nhìn mẹ lưng còng ngoài ruộng, anh chỉ thấy tội lỗi. Bố mất sớm vì bệnh, nhà chỉ còn hai mẹ con. Mẹ cứ động viên:
– Từ từ rồi cũng có việc thôi con ạ.
Nhưng giọng bà yếu đi từng ngày, đôi bàn tay chai sạn vì phải gánh hàng thuê ngoài chợ.
Một buổi trưa oi bức, trong lúc lướt điện thoại tìm việc, Thắng thấy hiện lên quảng cáo:
“Tuyển nhân viên nhập dữ liệu tại Campuchia. Việc nhẹ – lương cao – 25 triệu/tháng – bao ăn ở, không cần kinh nghiệm.”
Dưới tin còn có số điện thoại Zalo của “Anh Quân – quản lý tuyển dụng”.
Thắng do dự. Anh chưa từng ra nước ngoài, tiếng Anh chỉ đủ đọc tài liệu. Nhưng con số “25 triệu” cứ ám trong đầu. Bằng nửa năm mẹ làm lụng. Anh nhắn tin thử.
Phía bên kia trả lời rất nhanh:
– Anh chỉ cần hộ chiếu và đồ cá nhân, bên em lo hết vé xe, chi phí. Qua đó làm văn phòng, ngồi máy lạnh…
– Làm gì vậy anh?
– Nhập dữ liệu, chat với khách hàng, dễ lắm. Toàn sinh viên Việt Nam làm cả.
Nghe có vẻ hợp lý. Thắng hỏi thêm, người kia gửi ảnh khu làm việc sáng trưng, nhân viên mặc đồng phục, cười tươi trước màn hình máy tính. Anh thấy lòng rộn ràng, như một cánh cửa mới đang mở.
Chiều ấy, anh đem chuyện kể với mẹ.
– Con định đi Campuchia làm việc, lương cao, người ta lo hết.
Mẹ ngẩng lên, ngơ ngác:
– Campuchia à? Xa thế. Con biết ai ở đó mà đi?
– Có người quen bạn con giới thiệu, mẹ. Bên đó an toàn, toàn người Việt làm.
– Mẹ nghe người ta nói nhiều chuyện lắm. Bị lừa đó con ơi.
– Không đâu mẹ. Con đâu còn đường nào khác. Ở nhà hoài sao được.
Bà thở dài, tay siết chặt mép áo nâu.
– Đi thì gọi cho mẹ mỗi ngày. Có chuyện gì phải nói liền, nghe con.
Xe khách rời bến lúc chạng vạng. Qua cửa sổ, phố phường trôi ngược lại, đèn vàng hắt xuống mặt đường như những sợi chỉ lỏng lẻo. Thắng mang theo một ba lô nhỏ, vài bộ quần áo, ít bánh mẹ gói. Trong túi áo, anh giữ tờ giấy mẹ dúi vào trước lúc đi:
“Con đi mạnh giỏi. Mẹ chờ ngày con về.”
Đến Tây Ninh, đoàn người được tập trung lại gần cửa khẩu Mộc Bài. Một người đàn ông mặc áo phông đen, tay cầm điện thoại iPhone, bước đến gọi to:
– Anh em đi làm bên Titan hả? Lại đây, tôi đón.
Hắn tự giới thiệu là Quân – người đã nói chuyện với Thắng trên mạng. Giọng hắn sang sảng, nụ cười thân thiện.
– Qua bên đó làm dễ lắm, chỉ cần chịu khó. Bên anh bao ăn ở, lương chuyển qua tài khoản Việt Nam.
Một cô gái trẻ trong đoàn hỏi:
– Có hợp đồng không anh?
– Có chứ, qua đó ký. Không lo.
Thắng nhìn quanh, mấy người cùng đi có vẻ yên tâm. Anh tự nhủ: “Chắc ổn thôi.”
Qua biên giới, chiếc xe bảy chỗ chở họ chạy vào thành phố Bavet. Ánh đèn neon nhấp nháy, các tòa nhà gắn biển chữ Trung và Khmer nối nhau như dãy lâu đài rực rỡ. Hai bên đường là casino, nhà hàng, tiệm massage. Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười, tiếng còi xe hòa lẫn nhau tạo thành một hỗn âm mệt mỏi.
Xe dừng trước một tòa nhà lớn, trên biển ghi: “Titan Business Center”. Bên trong sáng trưng đèn, cửa kính phản chiếu những bóng người đi lại.
Quân mở cửa xe, vỗ vai Thắng:
– Đến nơi rồi. Thiên đường của mấy em đó.
Một người phụ nữ tầm ba mươi, nói tiếng Việt lơ lớ, dẫn họ vào hành lang dài. Cửa sắt đóng rầm phía sau. Cô cười:
– Nghỉ một đêm, mai học việc.
Phòng có tám giường tầng, máy lạnh chạy ù ù, mỗi người được phát một bộ quần áo đồng phục màu xám và tấm thẻ nhựa có mã số. Trên tường, camera nhỏ nhấp nháy.
Thắng thấy hơi lạ: sao phòng không có cửa sổ? Nhưng mệt quá, anh nằm xuống. Từ ngoài hành lang vọng lại tiếng chân, tiếng cửa sắt khép lại, rồi chìm trong im lặng.
Nửa đêm, Thắng chợt tỉnh giấc. Anh nghe tiếng ai đó rì rầm ở góc phòng. Một thanh niên nhỏ người, gầy gò, thì thào:
– Mới qua hả?
– Ờ, hôm nay. Sao vậy anh?
– Ở đây… coi chừng. Không phải công ty đâu. Là chỗ làm game lừa đảo.
Thắng ngồi bật dậy.
– Thật không?
Người kia chỉ khẽ gật đầu.
– Tui làm được hai tuần rồi. Không trốn được đâu. Tụi nó giữ giấy tờ hết rồi.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, người đó vội quay mặt đi. Cửa sắt hé mở, ánh đèn lạnh tràn vào. Một gã bảo vệ soi đèn pin, quét qua từng khuôn mặt.
– Ngủ đi, mai còn làm.
Cửa sập lại. Bóng tối nuốt chửng căn phòng.
Thắng nằm im, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Trong đầu anh chợt thoáng qua hình ảnh mẹ ở quê – có lẽ giờ bà vẫn đang ngồi dưới ngọn đèn dầu, đếm từng ngày mong tin con.
Anh không biết rằng, cánh cửa vừa khép lại kia chính là ranh giới giữa giấc mơ và địa ngục.
*****
Buổi sáng đầu tiên ở “Titan Business Center”, tiếng loa vang lên từ hành lang:
“Mọi người dậy! Chuẩn bị họp giao ban!”
Âm thanh chát chúa như tiếng kim loại gõ vào tim. Thắng dụi mắt, đầu nhức nhối vì ngủ không sâu. Anh mặc đồng phục xám, theo dòng người ra ngoài.
Hành lang dài, ánh đèn trắng lạnh lẽo. Dọc tường là những camera nhỏ, chớp đỏ từng nhịp như những con mắt vô hình. Trên cửa mỗi phòng đều có mã số. Không ai nói chuyện. Chỉ nghe tiếng dép nhựa sột soạt, tiếng thở khẽ và mùi thuốc lá hắc hắc trong không khí.
Tầng dưới là một sảnh rộng, bàn làm việc xếp san sát, hàng trăm máy tính sáng màn hình. Mỗi người ngồi trước máy, gõ phím liên tục. Bên trong, không khí đặc quánh, không có cửa sổ, chỉ có đèn huỳnh quang rọi thẳng xuống đầu.
Một người đàn ông Trung Quốc to béo, tóc húi cua, đeo thẻ “Supervisor”, bước lên bục. Bên cạnh hắn là cô phiên dịch người Việt, giọng đều đều:
– Các bạn được chọn vì trẻ, nhanh nhạy. Ở đây không cần học cao, chỉ cần làm việc hiệu quả.
– Nhiệm vụ của các bạn là liên hệ khách hàng Việt Nam qua mạng, giới thiệu sản phẩm đầu tư, trò chơi tài chính. Nếu họ nạp tiền, các bạn có hoa hồng. Ai đạt chỉ tiêu, được thưởng. Ai vi phạm, bị phạt.
Cô ngừng lại, nhìn quanh.
– Ai tự ý rời khỏi khu vực làm việc sẽ bị bảo vệ xử lý. Không ra ngoài nếu không có lệnh.
Thắng thoáng rùng mình. “Xử lý” là sao?
Người đàn ông Trung Quốc vỗ tay, cười to.
– Chào mừng đến với gia đình Titan! Làm tốt sẽ có tiền, làm kém thì… đi chỗ khác.
Mọi người vỗ tay lấy lệ. Thắng nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt một cô gái nhỏ gầy, có vẻ sợ hãi. Cô khẽ nói:
– Tui tên Linh… ở Long An. Mới qua hai tuần. Đừng hỏi gì, ở đây có tai mắt khắp nơi.
Anh gật đầu. Tim đập mạnh.
Ca làm việc bắt đầu từ tám giờ sáng đến mười một giờ đêm, chỉ nghỉ hai lần ngắn ngủi. Mỗi người được giao một tài khoản giả – thường là gái trẻ hoặc doanh nhân thành đạt – để “tán gẫu”, “tư vấn đầu tư”.
Họ được hướng dẫn dùng lời ngọt ngào, đánh vào lòng tham của khách.
“Anh chỉ cần nạp thử vài trăm ngàn thôi, thấy lời rồi tăng vốn.”
Thắng nhìn những câu kịch bản trên màn hình, tay run run. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải làm điều này. Nhưng rồi hình ảnh mẹ lại hiện lên, áo nâu, bàn tay run rẩy cầm tờ tiền lẻ. “Chỉ tạm thôi – vài tháng rồi về.” Anh tự an ủi.
Đêm xuống, căn phòng sáng rực như ban ngày. Mọi người vẫn gõ, vẫn cười gượng. Một số bị giám sát đứng phía sau quát tháo:
– Nhanh! Không chat à? Không có doanh số, cuối tháng trừ cơm đấy!
Tiếng bàn phím, tiếng chuông tin nhắn, tiếng bước chân giám sát đi qua lại như roi quất.
Giữa khuya, Linh khẽ nói với Thắng:
– Họ nói “gia đình Titan”, nhưng thật ra là trại giam. Có người trốn rồi, bị bắt lại, đánh đến gãy tay.
– Thật à?
– Ừ. Còn tệ hơn nữa… có đứa bị bán qua chỗ khác, “công ty đối tác”. Không ai biết nó đi đâu.
Thắng im lặng. Môi anh khô khốc. Anh nhớ buổi sáng mẹ dặn: “Có chuyện gì, phải nói liền.”
Nhưng điện thoại bị thu từ lúc nhập cảnh. Không mạng, không liên lạc.
Một tuần trôi qua như một cơn mê. Ban ngày làm việc, ban đêm về phòng khóa cửa. Mỗi lần nghe tiếng sập sắt, tim anh thắt lại.
Những người mới dần hiểu: đây không phải công ty, mà là đường dây lừa đảo xuyên quốc gia. Tiền ảo, cho vay nặng lãi, game, cá độ… được điều hành từ những nơi nầy. Họ – những sinh viên thất nghiệp, những người nghèo mơ đổi đời – bị biến thành công cụ.
Một buổi tối, khi đang ăn cơm hộp, anh bạn nhỏ gầy tên Hào thì thầm:
– Tao có kế hoạch trốn. Đêm mai, lúc đổi ca bảo vệ.
– Trốn được à?
– Có người từng thoát. Nhưng ít lắm. Tao quen một ông bên trong, hắn nợ tiền tụi này, có thể giúp mở cửa.
Thắng nhìn Hào, mắt anh sáng lên tia hy vọng.
– Tao theo mày.
Đêm hôm sau, gần một giờ sáng. Cả khu đã tắt đèn. Tiếng quạt ù ù trong không khí. Hào ra hiệu, hai người lén mở cửa phòng. Ổ khóa ngoài đã được ai đó tháo sẵn. Họ rón rén đi qua hành lang.
Bất chợt, ánh đèn pin quét ngang. Tiếng quát:
– Ai đó?!
Hào nắm tay Thắng, chạy. Tiếng bước chân rầm rập sau lưng. Cửa sắt cuối hành lang đóng sầm lại. Một bóng người to lớn xuất hiện – gã bảo vệ Khmer. Gã quăng cây gậy điện, tia lửa xanh lóe lên.
Thắng chỉ kịp thấy Hào ngã xuống, miệng kêu khẽ. Anh bị đẩy mạnh vào tường. Mọi thứ tối sầm.
Khi tỉnh lại, Thắng thấy mình nằm trong căn phòng nhỏ tối om. Cổ đau buốt. Hai tay bị trói bằng dây thít nhựa. Một gã Trung Quốc ngồi trên ghế, rít thuốc.
– Muốn trốn à? Giỏi. Ở đây không có đường ra đâu.
Cô phiên dịch ngồi bên, lạnh lùng:
– Cậu bị phạt. Không làm việc, không ăn. Một tuần.
Anh muốn nói gì đó nhưng môi sưng, không thốt nổi. Gã kia cúi sát mặt anh:
– Ở đây, mày chỉ có hai lựa chọn: làm, hoặc chết.
Khói thuốc tạt vào mặt. Cửa đóng lại, tiếng khóa xoay.
Thắng ngồi gục, mắt dại đi. Anh không biết Hào sống chết ra sao. Trong bóng tối, anh nghe tiếng ai đó khóc. Có lẽ từ phòng bên.
Ngày thứ ba, Linh lén đem cho anh nửa ổ bánh mì.
– Ăn đi, kẻo xỉu.
– Cảm ơn… Hào đâu rồi?
Cô im lặng. Mắt rưng rưng.
– Họ đem đi rồi. Không ai biết.
Thắng nhìn mẩu bánh trên tay, mà như nuốt cả nỗi tuyệt vọng. Anh không còn biết mình đang ở đâu, ngày hay đêm.
Đến ngày thứ bảy, người ta thả anh về chỗ làm. Cả phòng im lặng khi thấy anh lê bước. Supervisor cười khinh khỉnh:
– Giờ ngoan chưa? Làm đi, còn muốn sống.
Anh bật máy, nhìn dòng tin nhắn khách hàng hiện lên. Tay run, nhưng vẫn phải gõ:
“Chào anh, em có cơ hội đầu tư cực kỳ hấp dẫn đây ạ.”
Mỗi ký tự rơi ra như nhát dao tự đâm vào lòng.
Thắng hiểu: anh đã rơi vào địa ngục của giấc mơ đổi đời.
****
Những ngày sau đó, Thắng sống như một cái bóng.
Anh làm việc máy móc, không nói nhiều, ánh mắt lúc nào cũng đờ đẫn. Mỗi khi nghe tiếng cửa sắt khép lại, tim anh thắt lại. Linh vẫn ngồi ở dãy bàn đối diện, khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt sẫm màu mệt mỏi.
Công việc vẫn là giả danh — tán tỉnh, mồi chài, gợi đầu tư, hoặc dụ khách vào sàn đánh bạc trực tuyến. Cứ mỗi lần khách thua trắng, họ lại reo lên, như vừa lập chiến công. Tiền hoa hồng được phát bằng điểm trong hệ thống, có thể đổi ra USD, nhưng chẳng ai được nhận tận tay. “Công ty giữ giùm”. Một lời nói dối trơn tru.
Trong đêm, Thắng không ngủ được. Anh nghe tiếng xích cửa, tiếng gió rít qua khe tường, và thỉnh thoảng là tiếng la hét của ai đó bị tra tấn. Có đêm, mùi khét lan trong không khí – mùi thịt cháy. Anh biết có người bị “dạy lại”, nhưng không dám hỏi.
Đêm ấy, anh trằn trọc mãi không ngủ. Ngoài hành lang, bước chân tuần tra đi qua rồi mất hút. Anh ngồi dậy, cởi tấm nệm, dùng miếng nhựa cứng giấu dưới đế giày khẽ cạy con ốc ở khung cửa thông gió. Một khe hở nhỏ lộ ra – vừa đủ nhìn sang phòng tắm bên cạnh.
Chiều hôm ấy anh lượm được một chiếc điện thoại trong nhà vệ sinh nhưng không có sim, anh cũng không có Zalo, Telegram cũng như Facebook nên không biết nhắn lời cầu cứu cho ai, may sao cùng phòng có một thanh niên người Hàn Quốc biết tiếng Việt tên Lee cũng bị bị dụ dỗ vào đây bằng những lời mời làm việc trực tuyến với mức lương cao, Thắng trao đổi với Lee… Qua Telegram, Lee nhắn cho một người bạn đang làm quản lý ở một nhà hàng tại Phnom Penh để cầu cứu.
Ba hôm sau, trong ca trực, có một nhóm người Campuchia lạ xuất hiện. Họ mặc đồng phục kiểm tra an ninh, nhưng nói tiếng Việt lơ lớ. Cả khu xôn xao. Linh nhìn Thắng, ánh mắt lo lắng.
Supervisor bước ra, nói chuyện với họ bằng tiếng Hoa. Sau mười phút, họ bỏ đi. Mọi người thở phào. Nhưng tối đó, bất ngờ, toàn bộ tầng bị lục soát.
Tiếng bước chân, tiếng hô, rồi tiếng cửa bị đạp. Bảo vệ tràn vào.
– Có người dùng điện thoại lạ! Ai? – một gã hét.
Thắng và Linh nhìn nhau. Chiếc điện thoại vẫn giấu dưới nệm. Anh thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Một gã bảo vệ Khmer tiến lại gần, soi đèn vào mặt anh.
– Mày! Đứng lên!
Anh cố giữ bình tĩnh, tim đập thình thịch. Gã kéo chăn, ném tung nệm. Linh khẽ lùi lại, cắn môi. Chiếc điện thoại rơi xuống nền, kêu “cạch”.
Không ai kịp phản ứng. Gã nhặt lên, nở nụ cười hiểm độc.
– Cái gì đây?
Supervisor xuất hiện, nhìn lướt qua, rồi tát Thắng một cái trời giáng.
– Mày muốn chết à? Ai cho phép mày có điện thoại?
Anh ngã xuống sàn, miệng rướm máu. Linh òa khóc.
– Không phải anh ấy! Là tôi! Tôi nhặt được, chưa kịp nộp lại…
Supervisor nheo mắt, rồi cười lạnh.
– Hay lắm. Hai đứa đều giỏi. Đưa xuống tầng hầm.
Tầng hầm Titan là nơi không ai muốn nhắc tới. Tường ẩm mốc, ánh đèn vàng leo lét, mùi sắt rỉ và nước cống. Họ bị trói vào ghế, trước mặt là gã bảo vệ Khmer và một người đàn ông Việt Nam mà Thắng chưa từng gặp. Hắn cầm dùi cui điện, nói giọng Bắc pha chút lạnh lùng:
– Tao là quản lý an ninh của Long. Ở đây, luật đơn giản lắm: im lặng thì sống, chống là chết.
Hắn châm điếu thuốc, dí tàn lên cánh tay Thắng. Anh nghiến răng, khói khét bốc lên. Linh la thất thanh.
– Xin anh… tụi em không có ý… chỉ muốn về nhà thôi…
Gã bật cười:
– Nhà à? Ở đây, mày đã bán linh hồn rồi.
Hắn quay ra ngoài, ra lệnh:
– Nhốt riêng hai đứa. Thằng này theo dõi 24/24. Cô kia… giao cho nhóm trên tầng xử lý.
Linh bị kéo đi, gào thét. Thắng vùng vẫy, nhưng dây trói siết chặt. Bóng cô biến mất sau cánh cửa sắt.
Đêm ấy, anh ngồi trong phòng tối, tiếng nước nhỏ giọt không ngừng. Trong đầu chỉ còn tiếng cô gái kêu khóc. Anh đập đầu vào tường, nước mắt hòa lẫn máu.
Rạng sáng. Tiếng còi rú vang ngoài cổng. Ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy. Tiếng súng nổ, tiếng người la hét. Cửa sắt bị đạp tung. Một toán người mặc đồ đặc nhiệm tràn vào. Tin nhắn của Lee đã có kết quả, chính phủ Hàn Quốc đã can thiệp, cử đội đặc nhiệm liên bộ gồm cảnh sát, tình báo và ngoại giao sang Phnom Penh.
Chiến dịch mang mật danh “Giải cứu Bokor” được triển khai thần tốc.
– Police! Hands up!
– Mình… về được rồi… Thắng ơi…
Anh ôm chặt lấy cô, nước mắt tuôn như chưa từng được khóc. Ngoài kia, bình minh Campuchia dần lên, ánh sáng nhuộm vàng bức tường xám.
Vài tuần sau, tại khu cách ly tạm ở Tây Ninh, Thắng khai toàn bộ sự thật. Đường dây bị bóc gỡ: năm đối tượng bị bắt giữ, trong đó có tên Hoàng Long – quản lý cấp dưới của trùm Phi Long.
Khi ký biên bản, anh nhìn ra khung cửa sổ. Cánh đồng xa, gió thổi mùi đất ẩm, mùi của tự do. Linh ngồi ở hàng ghế bên cạnh, mái tóc đã cắt ngắn, khuôn mặt bình.
***
Tháng ba. Trời miền Trung hơi lạnh.
Thắng đứng trên cầu Rồng, nhìn xuống dòng sông Hàn cuồn cuộn, mà lòng ngổn ngang. Dòng nước vẫn chảy, như chẳng hề biết bao nhiêu thân phận đã bị cuốn vào dòng xoáy khốc liệt của đời người.
Anh đã về Việt Nam được hơn một tháng. Thủ tục, lấy lời khai, giám định thương tích, tất cả đã xong.
Nhưng với Thắng. Nó là những đêm không ngủ, là những cơn ác mộng kéo dài. Anh vẫn nghe thấy tiếng cửa sắt khép lại, tiếng Linh kêu trong bóng tối, và mùi sắt gỉ ám trên da thịt.
Bác sĩ nói anh bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD). Nghe thì lạnh lùng như một thuật ngữ y học, nhưng với anh, đó là cơn hoảng loạn mỗi khi ai đó đóng cửa mạnh, là mồ hôi túa ra khi nhìn thấy ánh đèn neon trắng, là cảm giác bị dìm xuống hố sâu mỗi khi nghe tiếng chuông tin nhắn.
Ngày đầu tiên trở về, anh không dám bước vào nhà. Căn nhà cấp bốn nhỏ, lợp tôn, nơi anh sinh ra, nơi mẹ vẫn ngồi bán rau trước ngõ. Bà nghe tin con trai được cứu, chạy ra, ôm anh thật chặt.
– Con ơi… con còn sống là mẹ mừng rồi…
Thắng chỉ biết khóc. Nước mắt của anh, của mẹ, của cả bao nhiêu tháng sợ hãi dồn nén. Mẹ anh gầy hơn, tóc bạc thêm nhiều, nhưng nụ cười vẫn hiền như xưa.
Mấy hôm sau, anh ra chợ phụ mẹ bán hàng. Người trong xóm nhìn anh bằng ánh mắt lạ: vừa thương, vừa sợ. Có người hỏi chuyện Campuchia, có người nói “thằng Thắng bị bán đó”, “may mà được cứu”. Anh cười trừ, không nói.
Buổi tối, anh lại mất ngủ. Trong bóng tối, ký ức ùa về – tiếng roi điện, tiếng kêu gào, tiếng cười man rợ của những tên bảo vệ người Hoa lẫn người Cam, người Việt… Anh phải ngồi bật dậy, hít thật sâu, đếm đến mười để khỏi phát điên.
Vài tháng sau, Thắng xin được một công việc nhỏ ở thành phố – phụ trách kỹ thuật cho cửa hàng máy tính. Lương không cao, nhưng ổn định. Mỗi sáng anh dậy sớm, đạp xe qua con đường quen thuộc, Cảm giác ấy bình yên đến lạ.
Buổi trưa, anh lại về nhà, ăn cơm với mẹ. Bà vui lắm, cứ nhìn con trai cười hoài. Thắng biết, có những ước mơ không cần quá lớn – chỉ cần đủ để được sống lương thiện, được bình an bên người thân. Anh chợt nghĩ đến số phận của hàng ngàn thanh niên Việt Nam bị dụ dỗ, bị bắt cóc, đang còn bị cưỡng bức lao động ở Cam.
Đôi khi, anh vẫn giật mình khi nghe tiếng cửa sắt khép, hoặc ánh đèn neon trắng lóa giữa phố. Nhưng rồi anh hít một hơi sâu, tự nhủ: “Mọi chuyện đã qua rồi.” Anh đã học cách sống chậm, cách biết ơn những điều giản dị: một buổi sáng trong lành, một bữa cơm nóng, một tiếng mẹ gọi con.
Chiều xuống, anh ra bến sông, nhìn nước lững lờ trôi. Mặt trời đỏ rực in trên dòng nước, như vệt lửa khép lại những tháng ngày tối tăm.
Trên bầu trời miền Trung, bình minh lên. Ánh sáng như xóa dần mọi vết tối còn vương trong giấc mơ đổi đời.