Surreal Estate #12 (Địa ảo #12) của họa sĩ kỹ thuật số có tên trên mạng Twitter là @WetPotatoBrain
@WetPotatoBrain đặt tên cho loạt tranh theo một trò chơi chữ từ “surreal” (siêu thực) và “real estate” (địa ốc). Hình thể trong tranh luôn là những cấu trúc nhìn thoáng qua giống như nhà cửa, đền đài, cao ốc, v.v. Nhìn kỹ vào chi tiết, chúng thật ra vẫn mang những đường nét lấy từ những hình ảnh thường thấy của nhà cửa nhưng không hẳn tạo thành những hình thể mang tính bao bọc như nhà cửa. Riêng bức #12 này còn gợi lên cảnh tượng của những đô thị bị chiến tranh tàn phá đang xuất hiện ngày một nhiều trên hành tinh của chúng ta.
Trong tuần:
“La Misma Pena / Bảng lảng chiều buông” – kịch TgAn Mrq. và Yvan Marquant, Trần Thị NgH. chuyển ngữ
“Người đàn bà trôi trong sương mù” – truyện ngắn Song Chi
“Đen trắng” – truyện vừa Trần Nguyên Đán
“Giới thiệu thơ Dạ Thảo Phương” – giới thiệu tác giả & nhận định Nguyễn Đức Tùng
“Bạn Văn (2): Nguyễn Mộng Giác (1940-2012)” – tạp ghi Nguyễn Hưng Quốc
Những Vần Thơ Quỷ / The Satanic Verses – tiểu thuyết Salman Rushdie (Chương 4), Hồ Như trích dịch & Huy Văn biên tập
“Đền Thờ Apollo Không Còn Nữa-Salman Rushdie và Khái Niệm Lật Đổ Thẩm Quyền”- tiểu luận của Đinh Từ Bích Thuý
Vào buổi sáng định mệnh của ngày sinh nhật thứ bốn mươi của địa chủ Mirza Saeed Akhtar, trong một căn phòng đầy bướm, anh ngắm người vợ đang ngủ của mình, cảm thấy trái tim tràn ứ tình yêu đến mức gần vỡ tung.
Có một chủ nghĩa hiện thực cứng rắn trong cái thơ mộng của chị. Có một thứ âm nhạc của nó, dẫn đường. Vì lẽ ấy, tôi nghĩ Dạ Thảo Phương đã đi những bước thành công chắc chắn, mặc dù không đều, và mặc dù chị viết không nhiều lắm …. Lẽ ra, và mong rằng, chị viết nhiều hơn nữa.
Nhiều năm sau tôi mới trở lại thăm thành phố K. Khi đi ngang qua công viên nằm bên bờ biển, tôi nhìn thấy họ – người phụ nữ điên và một người thanh niên khoảng trên dưới 25 tuổi đang ngồi trên một băng ghế nhìn ra biển. Người thanh niên đang đọc truyện, một cuốn truyện cổ tích cho người phụ nữ nghe, thỉnh thoảng lại dừng lại, bóc từng múi quít, từng trái dâu đút cho người phụ nữ điên và bà ngoan ngoãn há miệng ra, ăn như một đứa trẻ.
Theo Salman Rushdie, chữ ‘dịch’ (translation) có nguồn từ tiếng La-tinh có nghĩa là ‘băng qua.’ Vì đã băng qua khoảng cách thế giới, chính chúng ta là những con người được dịch, được phát minh lại. Thường thì một cái gì đó luôn luôn bị mất trong quá trình diễn dịch; đồng thời, nhà văn tin rằng cũng có nhiều điều được tái sinh.
Tháng 3, 1989, tôi mới gặp Nguyễn Mộng Giác trong một cuộc hội nghị văn học ở Chicago. Gặp nhau, có cảm tưởng như đã thân thiết từ bao giờ. Chuyện trò miên man không dứt. Sau đó, anh Giác rủ tôi về California chơi. Tôi ở nhà anh mấy ngày.
Bà giáo, trò nhỏ
Phòng đàn. Trên sân khấu: một dương cầm lớn, một trò nhỏ đang đàn. Bà giáo ngồi trên chiếc ghế bên trái. Bản nhạc La Misma Pena của Astor Piazzolla dựng trên giá đàn.
Người thương nhân: dáng hình như miêu tả, trán cao, mũi khoằm, vai rộng, hông hẹp. Cao trung bình, vẻ đăm chiêu, quàng hai mảnh vải đơn sơ, mỗi tấm dài sáu gang tay, một tấm quấn ngang người, tấm kia vắt qua vai. Đôi mắt to, lông mi dài như mi thiếu nữ. Sải chân của ông trông như quá đà, nhưng ông là người nhanh nhẹn.
Trong Vườn Mắt Em là một hợp tuyển gồm truyện & kịch chuyển ngữ từ nguyên tác tiếng Tây Ban Nha của tổng cộng 21 nước trên thế giới dùng tiếng này làm ngôn ngữ chính thức. Các nhà văn trong hợp tuyển này đại diện cho một nền văn chương tiếng Tây Ban Nha hùng hậu và đa dạng; họ là những người có sự nghiệp văn chương lẫy lừng: từ Gabriel García Márquez, María Luisa Bombal, Luis de Lión, đến những tác giả trẻ hơn
Cậu lớn lên với lòng tin Thượng đế, thiên thần, ác quỷ, thần linh, tà ma, mặc nhiên như tin chiếc xe bò hoặc cột đèn đường, và cậu cho rằng chính tại vì thị giác kém của cậu mà cậu chưa bao giờ nhìn thấy ma. Cậu vẫn mơ gặp được một bác sĩ đo mắt thần kỳ để cậu có thể mua của ông một cặp kính nhuộm màu xanh lá cây có thể chữa tật mắt đáng tiếc của mình.
Tôi không biết có nên kể cho Sơn nghe về buổi sáng hôm qua, một sáng mùa đông tôi lang thang trong một cánh rừng.
Trên bản đồ ngoại ô Paris, vùng đất này được định vị như một công viên lịch sử. Nhưng với tôi nó là rừng vì quá bao la
Chúng tôi tới rừng sồi bằng xe đạp, mang theo giá vẽ, khung vải căng sẵn, bảng màu, cọ và dĩ nhiên mẹ tôi cũng mang theo thức ăn, cà phê, đá lạnh, bánh mì sandwich, gà tây, bơ đậu phộng, cà chua và rau thì hái từ vườn nhà. Anh tôi luôn luôn mang theo chiếc khẩu cầm nhỏ thổi những bài nhạc có âm hưởng của nhạc đồng quê – hoang dã tình tứ nhưng cũng mất mát xa xôi, làm tôi nghĩ tới những phim cao bồi hồi còn bé đi chơi chiều thứ Bảy cùng với bố mẹ. Tôi thích nhất anh tôi thổi bản Thung Lũng Sông Hồng – Red River Valley.
Ở Sài Gòn, tôi thân với nhiều người hơn: Nguyễn Viện, Nguyễn Quốc Chánh, Trần Tiến Dũng, Thận Nhiên (thời anh sống ở Việt Nam), Lý Đợi, Bùi Chát, v.v… Tính tình mỗi người mỗi khác, nhưng tất cả đều có một phong thái chung: Tự do. Họ khác hẳn anh em cầm bút ở miền Bắc, những người cán bộ, mang văn hoá cán bộ, lúc nào cũng thuận thảo với dòng chính thống: Ngay cả khi họ phê phán chính quyền, sự phê phán ấy dường như lúc nào cũng có mức độ.
Liên quan trực tiếp đến việc Bá Đa Lộc qua đời còn thấy một số văn bản đầu tay (primary sources) từ chính triều đình chúa Nguyễn, đó là một sắc thư phong tặng ông tước Quận Công và một tên thuỵ Trung Ý, một văn bia đặt tại mộ và hai bài văn tế bằng chữ nôm của chính chúa Nguyễn Phúc Ánh và của Đông cung Cảnh.
Trong cuốn tiểu thuyết của nhà văn Miranda Cowley Heller có tên The Paper Palace, tôi thích một đoạn văn ngắn của cô:
Người tình Jonas nói với Elle: “Em ạ chim ruồi – hummingbirds là …
Hãy nhìn lên bầu trời một đêm đen. Nơi đó, những vì sao lấp lánh, vô vàn vô số. Ta được biết chúng đã hiện hữu rất lâu trước khi ta đi vào thế giới. Và vẫn ở đó khi ta từ lâu đã ra đi. Ánh sáng của chúng…
trong môi trường liên tục trái gió trở trời
con thằn lằn cụt lưỡi sống đời
câm nín ngụp lặn xuyên suốt đêm ngày chẳng hề cất tiếng
ngẫm cho cùng: cụt lưỡi là kỹ năng thích nghi để tồn tại
tác giả bài điếu văn cắn răng lướt giao diện Facebook
tin tôi chết trẻ sẽ được bao nhiêu lượt người like
nào nào rào rào bao phen tranh luận nôn nao
cái thú tính giả tạo trỗi dậy
vì giả tạo nên mang chất tàn bạo
mỗi buổi sáng hắn như con thú
bắt đầu ngày bằng những gầm gừ trên bọn khác giống
[chín một một]
mộtmộtmộtmộtmộtmột
người nói lắp lên tiếng báo động sự nguy khổn toàn cầu
người trong gương bước ra
hai con gián
một con to
một con nhỏ / ở giữa buồng
bảo nhau “giữ yên lặng!”…
Tôi không ngạc nhiên thấy anh Thành Tôn được mọi người cảm mến và quý trọng. Theo tôi, đó là lẽ đương nhiên. Tuy chỉ mới quen biết anh từ sau khi về sống ở Orange County cuối năm 2010, tôi có cảm tưởng chúng tôi đã là bạn từ lâu. Có thể đã có tình thân và tin cậy nhau từ một đời sống trước.
Độc đáo, khác thường, Trump xuất hiện đột ngột, làm xáo trộn cái không khí tranh cử vốn thường nghiêm túc và lịch sự trên chính trường Mỹ. Là một người của công chúng, Trump vi phạm hầu như tất cả những chuẩn mực thông thường của bất cứ một cá nhân nào khi giao tiếp với đám đông.
Cũng là chủ trương chung trong kinh tế xã hội chủ nghĩa lúc bấy giờ, mỗi thành phố lớn phải là một “đại điểm” tập hợp được cả ba ngành, thương, công và nông nghiệp. Là nơi mua bán trao đổi hàng hóa, có luôn cả những xí nghiệp sản xuất đủ thứ ầm bà làng từ hộp sữa tới cái xế bốn bánh, thêm/gồm/ luôn cả nông nghiệp mần ra vườn rau ruộng lúa. Nói chung là ta đủ tự cường lẫn tự cung tự cấp, không cần nguồn ngoại nhập.
Cô nghĩ lại những lần trò chuyện. Nơi con người giản dị ấy chứa rất nhiều mâu thuẫn. Ông lãng mạn, cái lãng mạn của tóc gió đất Quảng, không ái tình vớ vẩn. Ông phóng khoáng tư tưởng, không phóng túng đời sống. Ông chân thật xuề xòa nhưng ý nhị chu đáo tử tế với người chung quanh. Mang trên vai gánh nặng cuộc đời và những tai ương của kiếp người, ông lúc nào cũng mỉm cười những nụ cười hóm hỉnh sảng khoái
Khoảng đầu thập niên 1960 một số học sinh trung học Trần Quý Cáp trong đó có Thành-Tôn đã có thơ đăng trên tạp chí Bách Khoa. Một hôm giáo sư Phan Khôi bước vào lớp của Thành-Tôn tay cầm một cuốn báo Bách Khoa và nói với cả lớp: “Một số thành viên tòa soạn báo Bách Khoa đang ngồi trong lớp này!”
Em không thể nghĩ ra cả năm nay chúng ta không gọi nhau, không nghe thấy tiếng nhau, không gửi tin nhắn cho nhau. Chuyện này quả thật quá khó khăn cho cả chị và em. Chị bây giờ chỉ là “hồn sương bóng quế” còn em vẫn đặt trong đầu những câu hỏi “Tại sao” rất ngu ngơ.
Săn lùng tung tích “bọn chúng”, là bọn sách cũ có giá trị, quý hiếm ấy, gom nhặt, nhưng không có mục đích làm một thư phòng cho riêng mình; mà, luôn dành tặng cho những ai “mê cái chữ”; trong ấy phần lớn là các nhà nghiên cứu văn học, văn chương, lịch sử. Lạ lùng, Thành Tôn tặng một người bạn thân, cả đôi người chưa quen biết, nhưng “Anh ạ, tôi cần quyển sách ấy”. Nếu người được tặng sách quên lời cảm ơn, cũng chẳng sao, lần sau gặp lại, nếu cần thêm, tặng thêm.
Hành trình của mẹ, đó là một hành trình vô cùng đơn độc. Ca dao Việt đã mô tả cái đơn độc đó bằng hai câu đối đơn giản mà vô cùng thấm thía đối với những ai đã từng trải qua: Đàn ông đi biển có chúng có bạn / Đàn bà vuợt cạn một thân một mình.
Bình Luận mới