Bài thuộc thể loại: Sáng Tác
Chuyện cái áo tơi- nghèo rớt mồng tơi

Nhưng chữ áo tơi vẫn chưa chịu chết hẳn! Nó đã ẩn náu vào tục ngữ từ thời còn thịnh hành và còn sống được đến bây giờ chính là nhờ cái thế mạnh của ngôn ngữ. Đấy là câu nói “nghèo rớt mồng tơi” đó các bạn ạ. Vậy “mồng tơi” là cái gì nhỉ? Có phải là cây rau mồng tơi xanh mướt, xanh dờn dùng để nấu canh với tôm khô ngọt lịm không? Thưa không.
vẽ trong ba khổ thơ và các tiểu phẩm tấm gương, căn phòng, cái chuông

Hãy lắng nghe tiếng chuông ngân trong một giờ
ém âm thanh cho nhỏ lại
để nó chỉ ngân nga trong đầu
ém cho nhỏ hơn nữa
để nó chỉ âm vang trong mơ
ĐÃ CÓ MỘT TƯỜNG TRÌNH KHÁC VỀ THẾ GIỚI
ta vẫn ngồi giữa con hẻm văn chương nơi nghe thấy tiếng đục đá núi Voi Nằm, bọn ăn cắp tài nguyên tổ quốc đó, và nghe thấy bọn ngông cuồng của thế kỷ đang trích dẫn Heraclitus, trích dẫn Plato, Aristos, và trích dẫn cả học trò Hegel
Thiên Đường Cũng Tan Theo

Họ đứng từ chiều đến tối. Cho đến khi thế giới huyền ảo họ vẽ ra quyện vào nhau như những sợi khói đầu cây nhang trên bàn thờ Phật đóng trên vách tường phòng khách. Thế giới ấy trôi bồng bềnh trong căn phòng đặm mùi khói nhang rồi nhẹ nhàng luồn qua khung cửa sổ, lướt thướt kéo lê trên sân cỏ cắt không đều trước nhà.
NÓ LÀ THỨ CÁNH MỎNG NƯƠNG THEO CỔ TÍCH
tôi phải nghĩ ông ấy là một thi nhân mới có thể nói ra những lời như vậy, nhưng không phải, người đàn ông chỉ đường cho tôi tới quảng trường cổ tích rồi rẽ vào chỗ người ta đương dệt lụa, lời một người dệt lụa mà hào hoa đến vậy sao,
ý tưởng bông phèn hiện thực
quán tưởng hình thù loài người và giọng nói xanh xao niềm thương khó cùng phi thường hoang tưởng hòa tan
ý niệm những bước chân mộng du chạm cửa thiên đường
hai tay với không biết bấu víu vào đâu
ngỡ ngàng chăng bồng bềnh thượng đế!
THỢ LÀM GƯƠNG.THE MIRROR MAKER

Công dụng của gương soi là gì? “Nó phản chiếu”. Giống như tâm hồn của con người vậy; nhưng những cái gương bình thường tuân theo quy luật vật lý đơn giản và bất biến; chúng soi chiếu cái thực tại mà một đầu óc bị ám ảnh và có định kiến sẽ soi chiếu giống như thế, làm như chỉ có một thực tại duy nhất! Những tấm gương bí mật của Timoteo linh động hơn nhiều.
36 bài tụng ca nhục cảm
Nàng chổng mông lên
những thế giới đã lụi tàn bỗng thức dậy
và trong cơn hoảng loạn, cả thần linh cũng bưng mặt khóc
nỗi xa rời mặt đất
Đọc Truyện “Muối Của Rừng” Của Nguyễn Huy Thiệp

“Muối của rừng” là một trong những truyện ngắn đặc sắc nhất của Nguyễn Huy Thiệp. Truyện Nguyễn Huy Thiệp có hai khuynh hướng, khuynh hướng phê phán xã hội, nổi tiếng với những truyện …
Đa diện

ANDRIANA PANTOJA sinh năm 1965 tại Puerto Rico. Bà là kịch tác gia, đạo diễn, nhà sản xuất kiêm diễn viên, từng theo học về sân khấu, âm nhạc, văn chương Anh tại Đại Học Puerto Rico. Năm 1989, lúc còn là sinh viên ở đại học này, bà đã trình làng vở kịch đầu tiên…
CẦU NGUYỆN BÊN BỨC TUỜNG THAN KHÓC

Một nữ phóng viên trẻ tuổi của CNN nghe nói có một ông Do Thái già thật già không biết từ hồi nào đều đặn hai lần mỗi ngày đến cầu nguyện bên Bức Tường Than Khóc ở Jerusalem, Israel.
LOẠI CHÓ GẶM
Mấy hôm nay tôi bắt đầu nghi ngại nó.
Nó là Lu, con chó tôi đã “cứu vớt” và nuôi dưỡng mấy năm.
“Top” và “PS”
Không biết từ bao giờ trên các trang mạng tiếng Việt xuất hiện rất nhiều hai chữ “top” và “PS”. Người viết bài này sống ở Mỹ, đôi khi nói chuyện hoặc gõ bàn phím …
“Rất ấn tượng” một cách “nhanh nhất có thể”

Khoảng giữa thập niên 1990, giới viết lách ở Việt Nam rất thích dùng chữ “rất ấn tượng”, có lẽ vì nghe nó… tây tây và sang sang! Thấy cái gì có vẻ mới lạ …
Em Bé Lên Mười Trong Trại Tập Trung

Cũng có thể tôi tìm hình tác giả. Có một lần tôi mua cuốn sách chỉ vì đôi mắt đẹp của người viết. Chỉ một lần ấy thôi. Mua về, tôi đọc được mỗi một chương đầu rồi vùi lên kệ sách. Cuốn sách trở thành nàng cung nữ bị thất sủng, an phận ở hậu cung. Tuy vậy tôi vẫn thích tấm hình của tác giả, và tôi cứ tiếc phải như biết vẽ, mình sẽ vẽ đôi mắt ấy.
Ông Lão 80 Trên Lồng Cu
Phải khó khăn lắm ông già mới quyết định chuyển đến chỗ ở mới. Đó là căn phòng nhỏ trên tầng áp mái, rộng tầm hai chục mét vuông, không kể ban-công nhô ra 1,6 …
Sài Gòn hẻm ♦ Sài Gòn mưa

Như lạch nhỏ chảy ra sông, như sông chảy ra biển, hẻm của Sài Gòn chi chít chảy ra đường cái rồi chìm vào các đại lộ mang tên những anh hùng, liệt sĩ, văn nhân. Từ trong cái bàn cờ hỗn loạn quan quân đó, mỗi con người sẽ vươn vai…
Huyệt Đào Trên Mộ

Bệnh viện tỉnh nhỏ. Nhà xác chỉ có vài cái giường sắt vênh vẹo mà giường nào cũng nhét tới hai xác chết. Toàn là dân nghèo những thôn làng sát biên giới bị Khờ Me Đỏ sát hại.
Cafe Âm U

Cafe Phạm Thiên Thư vắng tanh, với những im lìm, dù quán chỉ xao xác với 2 chiếc bàn nhỏ. Thỉnh thoảng Thi sĩ Bùi Giáng, vai khoác chiếc túi rách tả tơi, tay kéo theo sợi dây dài có gắn rất nhiều lon sữa bò sét rỉ. Với vẻ mặt hóm hỉnh, Ông nghênh ngang tới ngồi ở chiếc bàn còn lại.
Theo chân ông từ giữ đền Sistine

Đầu tháng Hai năm nay Đền Sistine thuộc Điện Vatican đã mở cửa để đón công chúng vào xem kể từ ngày đóng cửa lại vào tháng 11 khi dịch Covid tái phát không chỉ ở Ý mà còn ở các nơi khác trên thế giới. Nhưng với ông Gianni Crea…
Những mảnh ghép
Cô từ từ mở mắt. Một giấc ngủ sâu mê mệt đến nỗi mắt cứ như bị nhíu lại không thể mở to, mọi thứ lờ mờ. Mình đang ở đâu đây? Giờ là sáng …
Những giấc mơ thời Covid

Xong việc, chúng tôi bước trở lên cái cầu thang hẹp. Cũng thế, bằng cách thay nhau đặt bàn chân này trước bàn chân kia, mắt chăm chú nhìn xuống bậc thang để giữ thăng bằng. Được nửa cầu thang, tôi không thể đi tiếp vì có một người khách khác đang đi xuống.
Tôi không thích Nguyễn Lương Vỵ.

Phải hiểu ngoài tính cách ngổ ngáo, ngông cuồng, kiêu căng thì tiềm ẩn bên trong Vỵ nhân bản đạo đức đối với bạn bè nghèo, sa cơ thất thế, hết lòng giúp đỡ. Một tay hảo hán khi đang là quyền cao chức trọng. Không phải ai cũng làm được. Anh quý Vỵ ở điểm này, Cung Tích Biền nói.
ÂM VỌNG TRI ÂM

Thơ tôi mần, thủy chung như nhất … là hình ảnh tôi lẽo đẽo bước theo sau ông Nội tôi (lúc đó tôi mới 9 tuổi) đi trên một cánh đồng vắng ra nghĩa địa, hai tay ôm một cái niêu đất nhỏ, ở trong đựng cái thai non 3 – 4 tháng, em tôi (mẹ tôi sẩy thai vì đuối sức, lam lũ quá nhiều)…. Có một cánh bướm chập chờn trên vai tôi suốt trên đường trở về nhà.
Anh đi vô hạn anh về vô biên
Mỗi khi ngồi quán cà phê, hễ nhớ tới Nguyễn Tôn Nhan là Vỵ lại lẩm nhẩm Nhan đi vô hạn Nhan về vô biên…
Vỵ ơi, lại có ngày hôm nay, tôi dùng chính hai câu thơ của anh khóc anh Nhan, để khóc anh. Ra đi vậy đó hả bạn hiền?
TƯỢNG | BÈ CAO
Tình cờ gặp anh chàng cụt một chân hát rong
Cười như trẻ thơ, khóc như quỷ đói
lạnh xương vai và buốt xương sườn
Anh quẳng cho ta câu hát có đờm
BOLERO
hơn bốn mươi năm rồi đó
đàn lên lấy nhịp bá vai
bá vai chiều bá vai bạn
hát bóng gầy hát bóng phai
Bình Luận mới