Bài thuộc thể loại: Tiểu thuyết
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 37
Quần áo bung gấu rách vai, lấm bẩn bụi đường xuyên Việt. Bờ sông dang tay phất gió chào đón. Tôi ngồi xuống băng đá trống, tỉnh táo đôi chút, hướng mặt trông ra con nước nhấp nháy ánh vàng dây đèn điện giăng dọc thân tàu buôn kẻ hàng chữ Marseille-Saïgon.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 36
Tôi sửng sốt chứng kiến cảnh thằng con trai như bị đồng nhập, hai mắt khép rãnh đờ đẫn, gương mặt thoắt chợt biến dạng. Chiếc mặt nạ lúc người lúc ma phù phép luân phiên tháo gắn. Con sâu róm ngâng ngấc phát tướng theo lệnh Nhẵn. Nửa phần teo tóp của Nhẵn đỏ sần…
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 35
Tôi chưa từng thấy căn nhà nào thô sơ đến thế. Nhưng chẳng hiểu sao, cảnh tượng ấy kích thích tâm hồn trẻ thơ trong tôi mạnh mẽ đến nỗi bắt tôi khao khát có một cuộc sống như Nhẵn. Không phải đến trường mỗi ngày. Không bị gò bó trong khuôn tấc dạy dỗ cổ điển nghiêm ngặt của cha tôi. Từ đó tôi sẽ tháo bỏ chiếc bóng lẽo đẽo hiu quạnh bên mình. Tôi sạch. Tôi vô sắc như gió
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 34
Chợ làng Thồi chùm nhúm ven con nước rộng vài sải tay, một nhánh từ sông Hồng nứt ra, lềnh bềnh rác rưởi. Dòng nước đục lờ, không phải phù sa, mà như từ cây lá mục, rác ủng, xác thú thối rữa, phân người và những thứ phế thải không thể định nghĩa ối ra. Cả cái tên, sông Thồi, cũng không hiểu từ đâu mà có.
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 33
Mặt mày chị Ba hớt hải như bị ma hớp hồn, vừa buông giỏ thức ăn xuống ván, đã giật giọng thất thanh:
– Dì Tư ơi, bà nội ơi … em Chúc … nghe nói …
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 32
Cái nóng ẩm bức mang theo mùi bùn non nước ròng tưới tẩm gia vị thiên nhiên không thể định nghĩa. Hương lúa mới trổ bông thoang thoảng tan theo cái nắng màu gừng non tháng sáu. Vườn cây sực nức hương bông trái sậm sật, lẫn mùi ngan ngát của những luống rau thơm chen lá bụ bẫm.
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 31
Bầy ốc mượn hồn còng nhởn nhơ để lại nghìn nghịt dấu chân trên mặt bùn đặc quánh phù sa. Chúng nô nức rủ nhau đi tìm bạn, mặc những đe doạ rình rập. Đàn hải điểu đói mồi xoạc cánh liệng lờ trên không. Ánh tà dương bức xạ đỏ loét lún nước cạn. Bờ bãi rỉ máu…
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 30
Mặc dù thầy có thể đợi sang chủ nhật, tới nhà dạy Châu học thêm, như đã xin phép má Châu lần trước, nhân tiện hỏi thăm cớ sự, nhưng thầy không còn kiên nhẫn được nữa. Có vậy ông thầy giáo mới nhận ra mình đã quá thân thuộc với cô học trò siêng năng, tháo vát.
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 29
Cao lầu thưa khách. Phổ ky mời Chúc và cô Năm Bạch Liên lên từng trên, chọn một bàn kê riêng trong góc che mành mành rồng phụng vân vi, trần gắn quạt máy quay vòng thơi thả. Cô Năm ưng bụng ra mặt, thản nhiên kéo ghế ngồi.
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 28
Một điều ngẫu nhiên, cửa tiệm mà hai cô tiểu thơ nhà phú hộ Hoạch tới để may sắm cũng là chỗ làm việc của cô Năm Bạch Liên. Nhận ra Chúc bước vô với hai cô khách hàng quen mặt, cô Năm không khỏi ngỡ ngàng, lúng túng giây lát mới cất tiếng chào hỏi.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 27
Lần đầu tiên trong đời, chàng nhận ra vùng thổ ngơi hoang dã rộng lớn từ từ bị những rẽ đất tư hữu cắt mẩu manh mún. Vận nước đương thời tối sáng long đong. Lòng chàng cũng bất phân lắm nỗi trong ngoài. Mây trổ đốm lên mặt ruộng xâm xấp nước, đơm bông từng chùm trắng nõn.
Núi Đoạn Sông Lìa – Phần 26
Khuya qua Cẩm chiêm bao thấy ba trở lại nhà. Sáng ra, lúc nghe chuông sớm chùa Phụng khoan thai từng hồi len qua cửa sổ mở hé, Cẩm mơ màng tỉnh giấc. Chuỗi mộng lành còn đậm nét trong tâm trí, chan hoà ảnh sắc và âm thanh. Không gian chưa sáng tỏ.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 25
Quán vắng khách, chị Bảy Rạng lựa chỗ sáng, ngồi co chân trên bộ ngựa ván ghép, kêu thằng Được tới nhổ tóc sâu tóc bạc. Ngoài lộ đất, nắng đầu trưa đổ chan chan. Không một bóng người. Bữa nay thằng Được tan lớp về sớm vì cô giáo cáo bệnh nằm nhà. Nó thích lắm, cứ bu quanh chị Bảy…
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 24
Một xoè tay u nần bịt ngang miệng bà, lẹ làng nhét vô nhúm giẻ, bịt ngang mảnh vải thắt gút sau gáy. Cái chén sành rớt xoạch xuống thau nước, tung toé. Hai tròng mắt già nua trợn trừng, nhớn nhác một thoáng nhiều dáng người lô nhô sát rạt, rồi tối sầm dải khăn đen bịt kín.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 23
Chú tưởng mình là kẻ đạo tỳ đang quật mồ khơi lại mớ tro xương một chương dĩ vãng nhiều hưng phế. Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã mở tầm nhãn quan chú ra thế giới khoáng đãng bên ngoài. Không gian đâu phải chỉ giới hạn trong cõi đất đai quạnh hiu nơi nầy với hai mùa mưa nắng luân phiên.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 22
Lúc thằng nhỏ từ giã chú Năm Tự, leo lên bờ, quay lưng bước đi không ngoảnh mặt, sắc ngày đã đổi màu đỏ chạch. Bóng nhá nhem tàn cây hoàng hôn há miệng nuốt trửng thằng con trai, thoáng chốc mất dạng. Một đợt gió mỏng xước ngang, chú Năm rùng mình…
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 21
Từ lâu rồi, chú cứ tưởng cõi lòng mình đã chai sạn, lú lẫn. Nhưng không, thứ cảm xúc dị thường đó đột nhiên ngoi dậy bừng bừng ngũ quan chú trong khắc giây nầy, lúc chú xoè lòng tay sằn sõi, trơn lầy lăn dọc sống lưng người đàn bà dị chủng.
Núi Đoạn Sông Lìa (phần 20)
Bản tính chú ham tìm hiểu. Chú thật lòng muốn biết nhiều chuyện về căn cơ giống người da trắng. Xứ sở họ là chỗ nào trên tấm địa đồ? Cớ sự nào xui khiến họ tới đây? Còn đức tin ở một đấng toàn năng tạo dựng trái đất và muôn loài, giả chân là đâu?
Núi Đoạn Sông Lìa (phần 19)
Dân Nam kỳ thuộc điạ tuy dễ tính nhưng nóng nảy, lại dễ bị lôi cuốn theo Việt minh hoặc mấy đảng phái cách mạng chống Pháp. Thời gian gần đây ông thấy đã nhú mầm chống đối.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 18
Bà Bảy thều thào với chú Năm Tự, họ muốn xưng tội đó. Chú Năm ngớ mặt, tội gì vậy? Bà Bảy hứ háy, ai lại hổng có lần phạm tội, nhẹ như nói láo, ăn cắp, gian tham, nặng hơn như ăn nằm với người khác, cướp của, thậm chí giết người.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 16
Chị Ba đâm tò mò:
– Chú muốn nói, có trời cản.
Chú Năm Tự làm mặt nghiêm:
– Bữa nay dì Ba nó … nêm nước mắm hơi mặn. Chắc dì nó lậm tình ai?
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 15
Đã nhiều tháng chầm chậm trôi qua sau nạn lụt. Bệnh dịch hành theo lời tiên đoán của thầy Ba mù, may thay, không linh ứng. Nhưng hầu như gia cảnh nào trong làng cũng có người lâm nạn.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 14
Từ đó tới nay đã nhiều năm trôi qua mà chị Ba Khởi vẫn còn ghim trong trí tường tận mọi chi tiết cái buổi trốn nhà ra đi. Làm sao quên được cái đoạn đời ngắn ngủi mà linh động sắc sảo đó? Tưởng như mọi sự là một giấc chiêm bao lý thú…
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 13
Chị chèo miết, vô hướng, mặt mày đầm đìa nước mắt nước mũi. Rựng sáng, chị lủi xuồng vô ngàm sông lờ mờ hơi sương, ngủ quên một mạch. Lúc nghe tiếng quạ khàn khạc từng chặp, chị mở mắt thì nắng đã chan lửa nhức nhối rặng trâm bầu bên kia sông. Không một hơi gió.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 12
Má run tay gấp tư lá thơ lại, nước mắt nước mũi đầm đìa. Trưa nào rảnh, má cũng lỏn lẻn lấy mấy phong thơ nhận được hổm rày, ra vườn sau ngồi đọc dưới bóng mát tàn vú sữa. Lần nào cũng khóc. Vậy mà chẳng khi nào má nhớ cầm khăn tay theo, cứ tay áo mà chặm.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 11
Người đàn bà chủ quán cũng là một nhân vật lạ đời. Theo lời chị kể, sau khi chồng chị rắp tâm bỏ nhà theo kháng chiến chống Tây, chị mới hay mình cấn thai, đẻ ra thằng con trai, đặt tên Được. Cái thằng giống má ở cái miệng nói không kéo da non, thêm thói không biết đâu ra, ưa đặt điều mắm muối.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 10
Còn phải biết kềm cương chả lại, giống như mình cưỡi ngựa vậy. Mình là nài, chả là ngựa. Mình bắt ngựa phi theo ý mình, ngược lại là trật lất. Em biết mà, cái giống ngựa hoang một khi đã thuần, dễ dạy dễ biểu lắm.
Núi Đoạn Sông Lìa – phần 9
Chữ bắt được hơi người, rực lên tươi rói từng vết từng vết. Trí Cẩm lùng bùng bật lên giọng đọc của anh Chúc trưa hè nào. Cảm giác sần sượng của chữ nghĩa từ đầu ngón tay mọc thêm những chấm nâu đỏ, tựa nốt ruồi loắn xoắn mấy sợi lông tài trên vai ba.
Bình Luận mới