Trang chính » Sáng Tác, Tiểu thuyết Email bài này

Độc thoại về một cái chết rực rỡ/monologue of a lively death (iii)

0 bình luận ♦ 25.11.2025

94573d90089123e8f9a78b03f8eaaa30

 

11.

mùa xuân 1971. tôi không biết có phải mùa xuân không vì tôi chỉ đoán thế. tôi buồn nôn từ sau lần quan hệ với gã đàn ông trên chiếc xe tang trắng hếu bệch bạc ấy.

“người đàn bà không còn gì.”

tôi chỉ nhớ thế.

“không còn gì”

người đàn bà trên di ảnh không còn chút gì trong tôi. dù trước đó. tôi chắc chắn. bà ta từng để lại nhiều thứ. sau khi chúng tôi làm tình. mỗi lần. lần nào cũng như lần nào. mọi lần đều như cái lần đầu tiên ấy. một thân thể béo ị và gợi cảm, và một đôi môi anh đào mà tôi nghĩ nó có thể hôn bất kỳ người đàn ông nào khác giống hệt tôi và lên đỉnh cũng giống hệt lần bà ta làm với tôi. người đàn bà luôn thủ dâm sau mỗi lần như thế. tôi nhận ra điều ấy.

“và sao nữa?” – một người đàn bà khác. tôi đoán. có lẽ là con gái của người đàn bà mà tôi từng làm tình với bà ta và bây giờ. ngay bây giờ. là một tồn tại khác của bà ta. hỏi tôi thế.

“ và sao nữa?” – người đàn bà nhắc lại. rất nhiều lần. như thể tôi và cô ta là một cặp tình nhân thực thụ. như thể cô ta có thể sống bên ngoài những gì người ta gọi là đạo đức để có thể làm tình với tình nhân của mẹ ngay trong ngày mẹ cô ta qua đời. tôi không biết trả lời cô ta như thế nào. “và sao nữa”? cô ta muốn tôi liệt kê những gì nhỉ? tôi không biết. mọi thứ tôi biết đều nằm ngoài giới hạn mà đạo đức, lý tưởng, trách nhiệm cho phép tôi biết về điều ấy. kể cả cái chết. tôi hoàn toàn không biết gì về nó. một chút cũng không.

lạ thật. tôi không biết. trong đám tang ấy. tôi nhớ. những ký ức đáng quên luôn bắt tôi phải nhớ. những ký ức đáng nhớ thì vẫn luôn ở đấy và dày vò tôi mỗi lần chúng có cơ hội để nháo nhào loạn xạ lên trong tâm trí. khi tôi lên chiếc xe tang và dí thật sâu vào người đàn bà. (ý tôi là. người đàn bà ấy?) tôi không thể không nghĩ tới một người đàn bà khác như thể mọi đàn bà trên đời đều có thể khiến tôi lên đỉnh. bất cứ người nào. bất cứ chỗ nào. bất cứ thời gian nào cũng có thể gợi lại cho tôi cái lâng lâng sừn sựt ấy. tôi đã mở to đôi mắt. tôi muốn nhìn thấy người đàn bà. nhưng không thể. người ta không cho phép tôi được mở mắt mỗi lần môi chạm môi. lạ thật. tôi vẫn nhìn thấy mọi. người đàn bà trẻ măng. bám víu lấy khuỷu tay tôi như thể nếu không có nó. bà ta sẽ chết. bà ta có một triệu chín trăm năm mươi sợi lông tơ chúm chím trên khuôn mặt đã mấy chục năm không hề cạo. hai đồng tử hăm hăm ngả vàng. những chấm đồi mồi đen láy. li ta li ti ở hai gò má cao cao mà hình như bà ta có vẻ nâng niu mấy chấm đen đen bẩn bẩn ấy lắm.

hình như tôi không còn nhớ gì về người đàn bà trong bức di ảnh xanh ngọc ngà ấy. ngoại một thân thể béo ị và tình dục, và một đôi môi anh đào mà tôi nghĩ nó có thể hôn bất kỳ người đàn ông nào khác để đẻ ra tôi. trong một đêm mùa đông. mẹ muốn truyền cho tôi hơi ấm bằng những ngón tay siết chặt trên cổ.

tôi không biết có phải lúc ấy. tôi đã suýt chết? chỉ suýt soát thôi. chỉ một chút nữa thôi tôi đã bước một chân vào một điều gì cấm kỵ và thiêng liêng lắm.

tên bác sĩ lại hỏi tôi. một lần nữa. về giấc mơ. tôi nhận ra điều ấy. những giấc mơ đàn ông chưa bao giờ trở về trong tôi. tôi nhận ra điều ấy. chưa bao giờ. nó không đi đâu và cũng không thể đi đâu (đi đâu được nhỉ?). những giấc mơ đàn ông của riêng tôi. tôi không biết từ bao giờ những giấc mơ ấy đã trở thành một phần của tôi. trở thành một phần trong tôi và. nếu không có những giấc mơ ấy, làm sao người ta có thể biết tôi đang sống?

như những đêm tuyết mù trời ở tokyo vẫn luôn ở đó. như những cái chết vẫn luôn ở đó sẵn sàng thêu dệt nên một tồn tại khác. một cuộc đời khác. một cuộc đời tôi không bao giờ biết tới. mẹ tôi liệu ngoại tình với hai hay ba? hay bảy, tám người? có phải đêm mùa đông năm ấy tôi đã suýt chết? cái chết luôn đợi tôi. chưa bao giờ đi qua bất cứ ai. cái chết không thể. nó chỉ ở đó. và đợi. đợi trong một thời gian dài.

“lâu lắm.”

“nhưng rồi cô cũng sẽ đi vào và gặp nó ở đâu đó trên cuộc đời này. cả mẹ cô. cả cô. cả tôi. mẹ cô không thấy được cái chết. không bao giờ. người chết không bao giờ thấy được cái chết. ấy là đặc quyền của họ.”. tôi bất chợt nghe thấy người đàn ông nói thế trong lúc hắn vẫn đang cố gắng để nhìn thấy tôi. dù vô vọng.

“tôi không quan tâm. lạ thật. chỉ có tôi là nhìn thấy cái chết ấy.” nó đến với mẹ tôi và không có gì có thể khiến tôi trở nên sững sờ và khóc lóc. mẹ tôi chết như thể nếu cái chết không đến, tôi sẽ phải làm cho nó đến bằng mọi giá. như cách mẹ tôi truyền hơi ấm cho tôi vào ngày mùa đông năm ấy. nhưng lần này thì khác. rõ ràng là thế. mẹ tôi không suýt chết. mẹ tôi không bước một chân khỏi lằn ranh giữa cái gì thiêng liêng và đời tục, giữa một tồn tại và một cái gì bên ngoài mọi định nghĩa của tồn tại. tôi không biết tôi đang định nghĩa cho cái chết hay chính cái chết vẫn đang định nghĩa và thêu dệt nên tôi và mọi tồn tại khác trên cuộc đời này.

“tôi đã có đi nhanh. nhanh nhất có thể để thoát khỏi cái chết ấy”.

“nhưng không thể.” tôi không cần đợi người đàn bà ấy nói hết câu và đã đoán định được kết cục của mọi thứ. kể cả người đàn bà. người đàn bà đã cố đi nhanh. không ai có thể phủ nhận nỗ lực của bà ta trong việc vượt ra bên ngoài cái chết như thể bà ta và cái chết vốn không có bất cứ một điểm nào giao nhau ngoại trừ điểm cuối của cuộc đời. nhưng không thể. mọi tồn tại vốn dĩ là một tị nạn của ký ức và cái chết. những con người tị nạn nghèo khổ và cực nhọc cố gắng chèo kéo sang bên bờ bên kia. những giấc mơ Mỹ. những giấc mơ Mỹ vừa bật dậy trong ý thức rồi tắt ngấm vì trump đã đọc thuyết tam dân và marx rồi trục xuất tất cả những giấc mơ Mỹ ra khỏi ý thức của mọi tồn tại. cái chết và ký ức cũng như thế. tôi có thể tưởng tượng nó như thế khi vẫn đang làm tình với người đàn bà. tôi thấy bà ta đáng thương hơn là khiêu dâm. tôi lên đỉnh vì thấy thương người đàn bà này đến vô cùng. tôi cảm thấy sướng khi thấy rõ. dù mắt tôi không hề mở. dù chỉ một chút. rằng bà ta đang cố gắng bơi thật nhanh để đến với giấc mơ nào đó mà bà ta không thể rồi cuối cùng chính tôi đã xé giấc mơ ấy làm đôi. làm tư. làm tám. rằng bà ta vẫn đi nhặt nhạn từng mảnh vụn ấy để ghép lại thành một giấc mơ hoàn chỉnh và tiếp tục bơi. tiếp tục bơi. tiếp tục bì bõm trong màn tuyết trắng xoá và những tiếng kèn dài lê thê.

càng đi. tôi càng nhận ra mình không thể thoát khỏi ký ức. rằng tôi vẫn nhớ như in về người đàn bà. cái chết có thể thêu dệt nên hàng trăm người đàn bà khác nhưng mẹ tôi thì vẫn thế. tôi không thể thoát ra người đàn bà đã từng cố bóp chết tôi vào một ngày mùa đông dù cái chết (hoặc có thể là trận tuyết trắng) đã xoá sạch mọi thứ về bà ta.

mẹ thực sự biến mất. không còn gì. ngoài một đống bụi bặm và một tấm di ảnh như mọi người đàn bà khác. và những ký ức

tuyết chưa thôi trắng xoá. bám víu lấy từng ô cửa để có thể trở thành một điều gì khác. bẩn tưởi. nhớp nháp. rệu rã. tinh khiết.


12.

tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày. một ngày mùa đông 1971 ở hà nội. một ngày tuyết trắng xoá ở tokyo. tôi sẽ phải đi qua cái chết. rồi tôi cũng sẽ phải đi qua cái chết. từng bước. từng bước một. để xem cái chết ấy. để xem tôi còn có thể là gì ngoài một tồn tại. một đàn bà.


13.

người đàn bà định đi mua hoa. sau ca mổ. vào thứ sáu. dù tuyết vẫn rơi và trên người vẫn lốm đốm một vài vết sẹo tanh trông thấy.

“tôi không biết mình là cái gì cho đến khi cái chết của người đàn bà gọi tôi hai? ba? hay năm lần trong cái giấc mơ ướt át và đẫm tình ấy. giấc mơ của tôi.” Làm sao tôi có thể mô tả nó? Hay tìm ra một từ. Chỉ một từ thôi để định nghĩa nó. Nhưng tôi không thể. thỉnh thoảng. tôi nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của người đàn bà trong lúc tôi vẫn hoàn toàn yếu thế trước người đàn ông ấy. có thể mẹ tôi tức. hoặc không. hoặc trường hợp khác. bà đang cố gắng định nghĩa tôi by something that i have no chance to hear.

a daughter.

a fucking bitch who took her life, her daughter and her man’s heart and penis. mọi thứ đều thuộc về mẹ. nhưng trong giấc mơ. lạ thật. everything is about me – như thể vốn dĩ mọi thứ vẫn là tôi như thế.

tôi định đi mua hoa vào thứ sáu. tôi đã nghĩ ra một bó hồng pháp tuyệt đẹp. lúc nào cũng thế. thẫm đỏ. đúng ba mươi sáu cánh. đẹp như một bông hồng. có thể tôi sẽ treo nó ngược trên trần phòng bệnh và chờ cánh thứ ba mươi sáu bung nở. há miệng chết rũ rồi rụng xuống như một đám tuyết sẵn sàng trở thành bùn tro rồi biến mất. hoặc tôi sẽ để nó ngoài cửa sổ và lại đợi thứ nước trong vắt sẽ biến thành một thứ mủ dịch tanh tưởi và thối hoắm đã khiến cánh hoa thứ ba mươi sáu trở nên rực rỡ thế nào. cổ tôi xào xạo khi nghĩ đến đây. có lẽ vì buồn nôn. tôi không muốn chấp nhận một sự tồn tại – dù đúng thế. được rực rỡ nhờ vào một cái gì đó chắc chắn nằm ngoài mọi định nghĩa có thể có của “tồn tại”. cho đến khi cái chết vẫn ở đấy và đợi một ngày tôi gặp nó. tôi hoàn toàn không biết gì về thứ mủ dịch tanh tưởi đã nuôi sống tôi đến ngày hôm nay ấy có thể là gì? và tôi không đoán. tôi quá lười để đoán và quá ngu dốt để đoán ra nó là gì và quá yếu để chấp nhận được nó. nên tôi kệ.

“mẹ cô sao rồi” – người bán hoa hỏi tôi như thể tôi (hoặc mẹ tôi) có mối liên hệ nào đấy khác ngoài nhu cầu duy nhất của tôi hôm nay là mua hoa. và bà ta chỉ là sự trùng hợp trong hàng vạn sự trùng hợp khác. vết sẹo trên cổ khiến tôi không thể đi xa như tôi tưởng.

“ai cơ?” – tôi đáp lại. dù không quen biết và đương nhiên. cũng không muốn trả lời bà ta cho lắm. tôi không có nghĩa vụ phải đáp lại. tôi biết thế. nghĩa vụ của tôi chỉ đơn giản: chọn hoa – đưa tiền. hết. thậm chí. tôi không có nghĩa vụ phải cảm ơn chứ đừng nói đến một lời đáp lại. tôi không cần phải lịch sự. dĩ nhiên. nhưng không hiểu sao tôi vẫn trả lời?

“mẹ cô ấy. Anna.” – có lẽ Anna là tên mẹ tôi. sao tôi lại quên được nhỉ? tôi không nhớ lần cuối cùng cái tên ấy xuất hiện trong ký ức của tôi là bao giờ? tôi chỉ biết tôi đã quên. hoặc tôi không quên. sao tôi có thể quên được nhỉ? và Anna chỉ là một trong hàng trăm cái tên ngẫu nhiên đã len lỏi trong ý niệm của người bán hoa và bà ta nói ra với tôi thế.

“Anna nào?” – tự nhiên tôi muốn biết về Anna

“Mẹ cô ấy. người mà bệnh tật đã dày xéo hàng năm nay. sao cô lại không biết được nhỉ? tôi chắc chắn Anna là mẹ cô. tôi không thể nhầm được.” – người bán hoa quả quyết thế. tôi vẫn không thể hình dung Anna là ai ngoài người đàn bà trên di ảnh.

“tôi không biết Anna. và mẹ tôi thì đã chết lâu lắm rồi. tôi cũng chuẩn bị.” – một lần nữa. tôi đáp lại bà ta với mong muốn cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đấy (và đương nhiên) trong sự tò mò của tôi về một tồn tại được bà ta đặt tên là Anna.

“không thể nào. Anna vừa nói chuyện với tôi. chỉ tháng trước. chắc chắn. chúng tôi nói rất nhiều về cô. về khối u trong người cô và về tên đàn ông mà chính cô đã cướp từ anna. phải không?” – sao bà ta biết về khối u và tên đàn ông trong giấc mơ của tôi nhỉ? lạ thật. cổ tôi bắt đầu ứa máu (có lẽ do vết sẹo mổ). một nỗi sợ thoáng chốc bắt đầu xâm chiếm lấy tôi khiến nỗi sợ về khối u sẽ đưa tôi gặp cái chết không còn gì to tát. tôi vẫn không biết anna là ai và người bán hoa làm sao có thể biết Anna lại có thể là mẹ tôi?

“sao bà biết”

“đừng nói như thể cô không biết gì trong khi cô biết. về khối u và tên đàn ông. ai cũng biết chuyện ấy.”

“sao bà biết?”

“Anna là mẹ cô. chắc chắn thế.”

“vì sao?”

“tôi không biết”

“thế còn khối u và tên đàn ông?”

“anna kể tôi thế”

“anna kể gì”

“không gì”

“?”

“hoa hồng đẹp đó. tôi mới nhập sáng nay. cô thích không?”

“có”. tôi nên trả lời “có” hay “thích” nhỉ?

“có. tôi thích!”

“?”

“lấy đi”

“tôi còn một bó. đẹp lắm.”

“bao nhiêu?”

“đừng để nó vào nước nhé. nước sẽ thối và hoa sẽ rực rỡ.”

“tôi để nó vào đâu”

“không biết. tuỳ cô. bất cứ thứ gì có thể nhét vừa đống hoa này.”

trong đầu tôi chưa có ý niệm về bất cứ thứ gì khác ngoài nước để nhét vừa bó hồng này.

“bao nhiêu?” – tôi hỏi lại.

“ba mươi. nhưng anna trả cho cô rồi. vừa tuần trước.”

“?” – từ một người trả lời. hình như. bà ta trở thành một người phán quyết cuộc đời tôi và cuối cùng. đẩy tôi trở nên yếm thế và mọi thứ tôi có thể làm là đặt một dấu hỏi. tôi không biết gì. bà ta cứ thế ném cho tôi một cái tên lạ hoắc: Anna. một bó hồng xinh đẹp. và một vài thông tin để tôi có thể không làm thối bó hồng ấy. tôi không biết có nên cảm ơn bà ta không?

“này. tôi quên. đừng để cánh hoa thứ ba sáu rụng nhé.”

“vì sao?”

“anna bảo tôi thế”

“bảo gì?”

“tôi không biết”

“nhưng cô có thể đếm. hằng ngày. và đừng để cánh hoa thứ ba sáu rụng.”

“anna bảo cô thế?”

“ừ. anna bảo tôi thế.”

“còn gì nữa không?”

“còn.”

“nói đi”

“tôi không chắc”

“?”

“cô nên đi gặp anna. thật đấy”

“anna là ai mới được?”

“mẹ cô”

“mẹ tôi chết ở tuổi ba sáu”

“thế à”

“đúng thế. ba mươi sáu tuổi.”

“vì sao?”

“tôi không biết.”

“nhưng cô vẫn nên gặp anna một lần.”

“thôi được. tôi sẽ gặp anna. nhưng ở đâu?”

“tuỳ cô.”

“vậy ở phòng bệnh của tôi nhé?”

“có thể.”


14.

“gặp anna chưa?” – tên bác sĩ hỏi tôi. sao hắn biết được anna nhỉ?

“chưa” – tôi không hiểu vì sao tôi lại trả lời như thể tôi đã chấp nhận một ai đấy trở thành một phần cuộc sống của tôi. nó quá nhanh. chưa. tôi chưa gặp anna. tôi cũng không biết anna là ai. nhưng tôi không thể nói nhiều đến thế. chỉ “chưa thôi.

“anna vừa đến tìm cô đấy.”

“?”

“bao giờ”

“vừa nãy. lúc cô ba mươi sáu tuổi. anna đến và tặng cô một bó hồng pháp. đẹp không?”

“tôi đã ba sáu rồi à?”

“phải. cô ba sáu rồi. có gì lạ không?”

“không.”

“cô cũng mua rồi à?”

“mua gì?”

“hoa. một bó hồng đẹp y hệt bó hồng mà anna tặng.”

“ừ. vừa nãy. mới đây thôi.”

“cô không thích à?”

“có”

“vậy thì cắm đi. tôi lấy nước sẵn cho cô rồi.”

“không.”

“?”

“treo lên đi.”

“treo lên đâu?”

“trần nhà”

“làm gì?”

“anna bảo tôi thế.”

“?”



15.

“bó hồng Pháp đẹp đấy. bao nhiêu?”

“ai đấy?”

“anna.”

“anna?”

“ừ. Anna”

“bó hồng Pháp đẹp đấy.”

“ừ.”

“cần lấy nước không?”

“làm gì?”

“cắm đi. cánh hoa đang héo rồi.”

“không.”

“nước ở kia nhé. tôi đã lấy sẵn rồi. chỉ cắm vào thôi.”

“không.”

“lấy cho tôi cái thang.”

“làm gì?”

“cắm hoa.”

“à không. treo nó lên trần nhà và không được để cánh hoa thứ ba mươi sáu rụng.”

“anna bảo tôi thế.”

“tôi bảo thế bao giờ?”

“cô đã quan hệ với nó à”

“ai?”

“thằng bác sĩ đấy”

“anh ta quan hệ với tôi. tôi thì không.”

“đừng chối. ngay hôm qua. khi mang đoá hồng Pháp ấy đến thì tôi đã biết.”

“biết gì?”

“cô đã quan hệ với thằng bác sĩ đấy. mặt cô hây hây đỏ. cô không gọi anna là mẹ như trước đây. cô thay đổi. tôi chắc chắn thế. cô đã lên mặt như thể cô có quyền như thế dù cô không thể.”

“tôi là anna.”

“thằng bác sĩ có thể là bố mày.”

“thì sao”

“thì sao?”

“anh ấy là bác sĩ.”

“anh ấy?

“anh ấy là bác sĩ.”

“anh ấy từng là của tôi. chứ không phải cô.”

“anna.”

“anh ấy không hề biết tôi và bà có quan hệ như thế. dù chỉ một chút. và chính tôi cũng không biết tôi và bà có quan hệ gì. có lẽ là có. dù chỉ một chút để bà có thể đứng đây và xỉa xói tôi như thế, anna.”

“anna?”

“đúng thế. anna.”

“anna nào?”

“bà là anna?”

“tôi là anna?”

“anh ấy là bác sĩ.”

“nhưng nó đã quan hệ với anna. và có thể đẻ ra được cả cô đấy.”

“thì sao?”

“đừng gọi nó là anh ấy như thể cô đã thay mặt anna quan hệ với nó và thay cô ấy trở thành tình nhân của thằng bác sĩ ấy.”

“nhưng anh ấy gọi tên tôi. không phải anna.”

“cô tên là gì?”

“tôi không biết.”

“?”

“tôi không nhớ.”

“cô không có. và đừng cố.”

“anh ấy có thể là bố tôi. đúng thế. nhưng chỉ là 50-50. tôi không chắc anh ấy có phải bố tôi không. và đương nhiên. theo lời người ta kể. tôi không chắc toàn bộ đàn ông trên đời này có phải bố tôi không. chỉ là 50-50. và tôi không vì thế mà phải đổ keo dán sắt lên cửa mình. hoặc lấy bó hồng Pháp và nhét vào âm đạo. chỉ vì anna từng quan hệ với từng đấy người. phải chứ?”

“toàn bộ?”

“không. chỉ khoảng 6 người thôi.”

“tức là tôi có thể quan hệ với tất cả. chỉ có sáu người trong số đó có thể là bố tôi.”

“…”

anna quay đi. tặng tôi một sự im lặng đến rợn người mà có lẽ, anna chưa từng như thế trước đây. những lần làm tình, anna đều ở đó và thủ dâm một mình mặc cho tôi đã lên đỉnh. ánh mắt cô ta chưa từng cầu xin tôi một điều gì.

“tôi xin cô”

“xin gì?”

“xin lỗi”

“tôi chỉ có một tội lỗi duy nhất. và nếu anh xin. tôi làm sao để biết tôi vẫn-còn tồn tại khi không còn một điều gì khác ngoài tội lỗi ấy?”

“đừng lạnh lùng như thế.”

“nhớ tặng con em một đoá hồng. nhé?”

“ai?”

“đoá hồng Pháp ấy”

“cứu nó nhé.”


(còn tiếp)

bài đã đăng của Huy Nguyên

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)