Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Ðèo khuya

 

image

 (Minh họa: Copilot)

 

 

 

Xe đến đỉnh đèo, Phúc vỗ vai Mây, nghỉ một chút nghe kẻo bác tài chịu không xiết. Ðã 24 tiếng trôi qua, ngoài hai lần nghỉ ăn trưa, đi suốt từ thành phố về, chỉ có một tài. Họ đã chuẩn bị một tài phụ nhưng khi xe đến Cà Ná, một trục trặc xảy ra làm người này phải ở lại.

Xe ngừng ở một bãi đất trống, lau nhau vài quán cà-phê, những người đang ngồi đó không có vẻ gì là khách mà dường như là chủ quán và những người giúp việc. Thấy khách đổ xuống họ không mừng rỡ và giành giựt nhau như các quán miền xuôi. Sau lưng dãy quán, chất trên sườn dốc là những pano vẽ tranh cổ động và khẩu hiệu cứ như đã mấy mươi năm ở đó dù ánh sơn còn mới, có lẽ vì những hình ảnh tròn trĩnh phệt sắc màu tươi chói của thời vừa hòa bình đầy ngợp, chỉ đổi vài ba chữ trong khẩu hiệu để hợp hơn với thời đang sống.

Bên kia đường là một khối đất đá cao hơn, hồng nâu một lũy thành xưa với vài ba chữ cổ khắc tờ mờ giữa rêu xanh đứng kề một lô-cốt xám còn sót lại sau chiến tranh. Ở một vạt lục non, thong thả đứng nhai cỏ, một chú ngựa gầy.

Những người trẻ tuổi trên xe bước xuống tỏe đi nhiều hướng với máy ảnh trên tay, không phải ai cũng có nhu cầu vào ngay quán cà-phê. Phúc đưa điếu thuốc cho Mây. Cô đốt mãi không xong. Chẳng phải vì gió mà vì cô không phải là người quen hút thuốc như Ngữ tưởng. Ngữ khum tay che giúp, lửa mới chạm được một góc thuốc. Có tiếng nữ trong đám học trò của Phúc, thuốc cháy kiểu đó là người đại ghen. Sau một hơi thuốc, Mây thấy đèo khuya không còn lạnh nữa, không biết vì chút lửa hay chút tay Ngữ chạm vào.

Và sau làn khói thuốc, Mây hốt hoảng nhận ra một khuôn mặt hao hao mình nhưng có vẻ sương gió hơn, nét trang điểm đậm càng không che giấu được số tuổi đã lớn, đang ngồi cô quạnh ở một góc bàn, khăn sô đen xám rộng trùm đầu và toàn thân. Có vẻ như người đàn bà ấy thuộc một sắc tộc lạ ở miền núi. Ly cà-phê trước mặt và điếu thuốc trên tay bà tàn gần nửa điếu.

Mây bấm vai Phúc, Phúc ngó coi, bà ta quá giống em. Phúc nói Mây tưởng tượng thôi, chẳng qua Mây đang ở tâm thế bỏ hết đi để tìm cái mới, mà một trong những cái mới đó lại là những thân nhân thất lạc, thì rất dễ nhìn nhiều người lạ như là bà con ruột thịt của mình.

Sương trôi lướt qua họ. Ðến khi mọi thứ rõ ràng hơn, Mây càng nặng cảm giác bất an khi thấy ánh mắt bà ta hướng về phía mình. Vài cô cậu sinh viên đến gần bà ta, không biết ai làm quen trước nhưng thấy rõ là việc họ kết thân với nhau khá dễ dàng. Bà ta đến đây cách nào và lúc nào Mây không nghĩ ra vì trước và sau họ, chẳng thấy xe nào đổ lại. Chẳng lẽ bà sinh sống gần đây, ở sườn núi trồi lên? Ngữ đút hai tay vào túi quần. “Việt Nam đẹp quá!” Rồi bước thêm một bước, đứng trên một tảng đá cheo leo để thấy rõ hơn thung lũng là đà sương khuya bên dưới, nói: “Ðẹp và bí ẩn, như Mây!” Mây muốn tống một đạp để Ngữ té luôn xuống dưới, để không phải nghe câu nói sặc mùi “đầu môi chót lưỡi” của cậu thanh niên có khuôn mặt giống Tiểu Phật này. Không biết trong cẩm nang 10 điều phải học trước khi về Việt Nam của Ngữ có dặn phải nói những câu tương tợ để “đắc nhân tâm” hay không? Mây chợt cười với mình, thôi trách chi người không rành tiếng Việt.

Họ mới quen nhau được non tháng, trên một quán cà-phê kê ghế đầy vỉa hè ở góc đường Phạm Ngũ Lão và Ðề Thám. Ngữ khoe có bà con dưới Long Xuyên và vài người thân đâu đó trong thành phố này nhưng không muốn ghé. Phần Mây, cả nửa năm trời không vẽ được vì cái thông tin hóa ra cái người vừa chết không phải cha ruột của mình. Cô lê la các quán cà-phê với hy vọng biết đâu sẽ tìm ra tông tích cha cùng những anh em có chung phần nào huyết thống. Còn Phúc thì cô quen đã lâu nhưng không thân. Sau vài năm gặp lại mới biết người yêu Phúc đã bế con đi xa. Bây giờ Phúc lấy chuyện đi dạy làm vui. Yêu học trò đến độ tổ chức một chuyến chơi hè dọc những thắng cảnh miền Trung. Mây xin tháp tùng và xin thêm một chỗ cho Ngữ.

Bên kia đường, những người sinh viên của Phúc đang tuần tự lật tay cho người đàn bà xem bói. Mây nghe lạnh xương sống khi nhận ra miệng bà ta nói mà mắt cứ hướng về Mây, thỉnh thoảng mới nhìn xuống lòng bàn tay bọn trẻ. Bà ta muốn gì nơi mình? Ðúng là mình đi tìm cái mới. Nhưng cái mới đó chắc chắn không phải là bà ta. Những đứa vừa được coi bói xong chạy sang liền với Mây để xúi qua coi đi cô, bà này coi hay lắm, không tốn tiền, chỉ cần thưởng vài điếu thuốc, nhưng riêng con Phương Phương đã tặng cho bà cả một bao; hiện chỉ còn ba người chưa coi thôi: thầy, cô và anh Ngữ.

Thầy của tụi nó đang đi lang thang rồi bày đèn đuốc ra chụp hình chú ngựa bé bỏng dưới chân thành cổ. Chú ngựa có lẽ đã quá quen với những trò này của loài người nên vẫn không hề xao động, dường như cỏ xanh đem lại niềm vui thú gấp bội những ánh flash quấy rầy. Ngữ bây giờ không nói nữa, ngồi đong đưa trên đá ngó xuống lũng rồi ngó Mây, dịu dàng cười. Khi “chọn” người con trai này để nói chuyện ở cái quán cà-phê góc đường ấy, có lẽ vì Mây thích nụ cười trong trẻo này. Ngữ thì thích đến đó để “đọc” một phần hồn của Việt Nam, một Việt Nam mà Ngữ đã ít nhiều hận dỗi vì người mẹ đã bỏ về đây khi Ngữ mới mấy tuổi đầu. Chủ nhân của cái quán Ngữ thường ngồi là chị của bạn Mây. Chị giới thiệu sơ. Cậu đang tập nói tiếng Việt, cậu đang sợ bị quấy rầy bởi nhiều loại người vì vẻ đẹp của cậu. Mây chỉ thấy Ngữ không giống những chàng trai Việt 100% hay lai sống ở nước ngoài, thi thoảng mới về Việt Nam với thái độ định kiến một cách trịch thượng mà cô vẫn gặp. Ngoài nỗi dỗi hờn người mẹ, trong bản năng Ngữ chất chứa một thiện chí lớn trong việc tìm về một gốc gác mơ hồ. Về một mặt nào đó, cậu ta giống mình, Mây thầm nghĩ. Và cô cũng tin Ngữ và mình phải cố gắng lắm mới chống chọi được cái vẻ đẹp đang trùm phủ trên khuôn mặt hai người. Những người cùng đi trên chuyến xe này nghĩ rằng họ là một cặp đẹp đôi. Trong thâm tâm, Mây ước chi quan hệ giữa hai người được mãi như thế này, bởi giấc mơ cho một người mê lãng du như cô không phải là một người bạn tình mà là một người bạn cùng đi.

Phương Phương, Dã Thảo và Thiên Hà theo rủ rê Phúc coi bói không được, lại chạy sang níu Mây và Ngữ. Mây nói Ngữ đi xem bói đi, em không muốn gặp người đàn bà này. Ngữ ngần ngừ một chút rồi đi. Mây chạy kiếm coi Phúc chụp hình. Phúc hỏi Mây chụp không? Mây không đáp, hỏi lại, sao anh không thử coi bói cho vui, tin hay không cũng được, chết chóc ai đâu. Phúc đưa máy lên ngắm Mây: “Không mất thì giờ vô những cái chuyện đó!” Mây nghiêng đầu, em thì không cần xem bởi vì em tự xem được. Phúc kêu, giữ nguyên cái cần cổ đó, Mây thì anh có thể tin, thử coi cho anh đi. Mây cười, quay tóc thành vòng tròn, hỏi không sợ mất thì giờ nữa à. Phúc tới uốn bẻ cần cổ của Mây theo đúng tư thế anh muốn và đáp: “Gặp phù thủy thứ thiệt thì cũng nên mất, và anh tin Mây sẽ không ngốn nhiều thì giờ của anh.” Mây úp mặt xuống đầu gối. Thôi em không thích chụp nữa. Phù thủy thứ thiệt sẽ không hiện hình trong film. Mây vẫn nghe tiếng bấm hình lách tách quanh mình. Cuối cùng là tiếng chân đi xa của Phúc.

Rồi cô nghe cái lưng của Ngữ dựa vào lưng cô. Ghê quá, Mây ơi, bà ta nói ra những điều không ai biết, kể cả Mây là người thân nhất của anh bây giờ. Mây nên qua coi một chút đi, để rồi xem có nên tiếp tục nữa hay không? Mây ngẩng đầu:

“Tiếp tục gì?”

Ngữ quay người lại, bối rối ngó Mây:

“Bà ta khuyên anh không nên chọn Mây làm bạn đồng hành. Ðúng ra là bà ta tả một cô gái, nhưng anh thấy rõ bà ta tả Mây.”

Có tiếng gọi mọi người lên xe. Mây giận dữ:

“Anh kêu cả đoàn chờ em một chút. Em chạy đến chỗ bà ta coi bói một chút rồi đi ngay.”

Trời đã lờ mờ nhú mặt dậy. Rừng núi chuyển màu từ sắc xanh xám lạnh sang lục hồng tươi. Người đàn bà đã bỏ chỗ ngồi cũ. Chưa nguôi hết cơn giận, Mây chạy lên một dốc đá cao hơn ngó quanh tìm kiếm, bụng nghĩ bà ta chơi vậy không đẹp. Quẳng ra những lời vu vơ để chia rẽ chúng tôi rồi bỏ đi sao. Bỗng có tiếng nữ khàn trầm sau lưng Mây, vẳng lại:

“Này cô gái, nó là con tôi. Tôi đã cố gắng nãy giờ để không khóc. Nó đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi nguyền rủa tôi vì đã bứt lìa nó, dứt bỏ một đất nước khác để về đây. Một phần vì cuộc sống chung giữa tôi và cha nó thì không chịu nổi. Cả những người đàn ông quốc tịch khác tôi đã gặp trước và sau đó.

Tôi về đây chỉ để kiếm một người đàn ông Việt Nam.

Tôi đã gặp và đã thất vọng. Có lẽ tất cả là do tôi, một người suốt đời tuyệt vọng. Tôi đã theo dõi con, mai phục biết bao lâu chỉ để được nắm lấy bàn tay nó. Phải, tôi đã xúi nó chia tay với một người giống cô.

Nhưng không phải tôi ám chỉ cô đâu.

Tôi ám chỉ tôi.

Sao cô giống quá, tôi hồi trẻ. Không, công bằng hơn thì phải nói khi bằng tuổi cô, tôi đẹp hơn. Nhưng cô thì tự tin và ngạo mạn hơn. Như thế, cô sẽ khổ gấp vạn lần tôi.

Ðó là lời tiên tri của tôi!”

Phúc đến trước mặt Mây, lên xe đi Mây, cả đoàn chờ mỗi mình em. Mây hỏi bà ta đâu. Phúc lắc đầu, ai biết! Mây ngó sau lưng, thấy tấm sô gai màu chàm thấp thoáng ẩn hiện sau những bụi lùm xám lục. Phúc chìa tay trái ra trước mặt Mây, nào, coi đi. Mây muốn khóc, không nên mất thì giờ vô ba cái chuyện này. Phúc vừa nói, bộ bàn tay này không có gì để nói hay sao, vừa chìa thêm tay phải. Những đường chỉ tay nhòe đi trong mắt Mây. Trước khi nước mắt cô rớt xuống lòng bàn tay Phúc, cô còn kịp nhận ra đó là một đôi tay đẹp nhưng những đường chỉ rối ren bí ẩn của hai bên phải trái như là của hai con người tính nết trái ngược, thậm chí nghịch thù nhau.

Phúc nắm tay trái lại với giọt nước mắt của Mây trong đó, tay phải ôm vai Mây kéo tới, đi Mây!

Mây dùng dằng cưỡng lại, cười, quẹt nước mắt, chìa tay ra, kêu trả lại giọt nước mắt cho tôi. Anh tài xế bóp còi inh ỏi trong lúc bọn Thiên Hà, Phương Phương, Dã Thảo, Minh Tri bấm lách tách cảnh Mây chìa tay xin Phúc cái gì đó mà họ chỉ đoán là một trò nghịch ngợm của những người không còn tuổi thơ vẫn cố tình bấu víu.

Ngữ vẫn chưa chịu lên xe, còn đứng ở mỏm đá chênh vênh như đợi Mây đi xuống để cùng lên. Hôm nay mới là ngày đầu của cuộc hành trình, Mây không biết mình sẽ chịu đựng nổi không lời tiên tri kia hay là sẽ bỏ cuộc nửa chừng. Bây giờ thì Mây hiểu lờ mờ tại sao Ngữ lại chọn mình trong số biết bao cô gái trẻ đẹp khác. Có lẽ vì cô có nét gì đó giống người phụ nữ tự cho mình suốt đời tuyệt vọng, một người mẹ đã phải kỳ công lắm mới nắm được đôi tay của đứa con mà bà ta đã lỡ để thất lạc suốt bao năm.

 
9.2001

bài đã đăng của Nguyễn Thị Minh Ngọc

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)