CHƯƠNG 17
Những cửa tiệm rực rỡ đèn màu lướt thướt trôi qua hai bên cánh cửa xe tắc xi. Các bảng hiệu muôn màu chớp tắt xôn xao. Những khung cửa kính lấp lánh dưới ánh sáng rực rỡ nhấp nháy như muôn ngàn con mắt của những sinh vật lạ lùng trong đêm hội hoa đăng.
Phú ôm choàng lấy Thu Trang trong lòng xe tắc xi. Bàn tay người con trai chồm qua khỏi vai cô, lấn xuống khoảng nhô cao của miếng ngực căng tròn mới lớn. Bàn tay mềm mại thăm thú, tìm tòi ngây ngô ngoài lớp vải áo thô dày. Mấy lần, Thu Trang đã kéo tay chàng xuống, nhưng bàn tay lì lợm ấy có một đời sống riêng, không ăn nhập gì tới những lời thì thào nồng hơi rượu từ miệng Phú và những câu nài nỉ, ỉ ôi từ đôi môi mềm rũ cơn buồn ngủ nửa khuya của Kuala Lumpur lấp lánh hoa đèn. Thu Trang trôi bập bềnh trên những cảm giác không tên, lạ mặt. Hình ảnh chiếc giường trắng muốt nệm drap phiêu dạt trong trí tưởng. ễ đó, Thu Trang đã kết hôn với một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông đã tỏ tình với cô bằng những câu ca dao ngọt ngào tình nghĩa, Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua. Ngày xưa, mẹ cũng hay hát ru bằng những câu lục bát nồng nàn tình nghĩa ấy. Câu hát thấm sâu vào da thịt người con gái, để bây giờ bỗng nhiên được nhắc lại bởi chính người thanh niên đã ngỏ lời cầu hôn với cô từ phía bên kia đại dương xa ngút ngàn. Niềm xúc động làm mềm nhũn những toan tính đề kháng của Thu Trang. Ngón tay cô mềm rũ xuống, nắm hờ lấy cổ tay của cái bàn tay ham hố Phú, đã luồn sâu dưới lớp áo dày và đang mê muội những vuốt ve, đang trân trọng những nâng niu kề cận. Mẹ bên nhà hay tin chắc vui lắm. Yêu được một người ở nước ngoài đã chẳng phải là niềm mơ ước thầm kín nhất, tuyệt vời nhất của những người Việt Nam khốn khổ từ bao lâu nay đó sao. Thu Trang nghĩ tới những tấm hình truyền tay nhau xem một cách trân trọng trong xóm, ở quê nhà. Con gái tôi đấy. Chồng nó là giám đốc hãng… hãng gì cái tên khó đọc quá, tên khó đọc vậy chứ lại là hãng lớn nhất ở Canada đấy. Chồng nó đứng bên cạnh nó đấy. Đẹp trai đấy nhỉ. Sao còn trẻ mà nó giỏi quá… Những tấm hình trở thành nỗi ám ảnh không nguôi của những người con gái mà mơ ước cũng mỏng manh, xơ xác như vóc dáng, thân hình. Con nguời ta có số. Không có duyên nợ thì có tìm đến bạc đầu cũng không gặp. Thu Trang thầm nhủ. Những tấm hình được trưng bày trang trọng ở trên tường, nơi dễ nhìn thấy mỗi ngày, phía dưới bàn thờ Phật. Những tấm hình. ờ nhỉ, sao Phú không chụp tấm hình nào để kỷ niệm? Lu bu quá tới nỗi quên mất tiêu cái chuyện quan trọng ấy.
“Anh à!” Thu Trang thúc nhẹ khuỷu tay vào cạnh sườn Phú.
“Gì cưng?”
“Sao mình không…” Cô ngập ngừng, cảm tưởng như mình đang sắp đòi hỏi một điều quá đáng. “Sao mình không chụp hình kỷ niệm.”
Những ngón tay bám trên ngực Thu Trang nới lỏng ra bất chợt. Những ngón tay bị đánh thức bất ngờ. Phú cũng chợt như bừng tỉnh. Chàng ngập ngừng mãi như cố tìm một câu trả lời thỏa đáng. Sau cùng, chàng ậm ờ, “Chừng nào qua Canada…”
“Qua Canada thì sao?” Thu Trang hỏi, hồi hộp như những người dân tị nạn chờ nghe danh sách định cư.
“Làm lễ cưới chính thức tha hồ chụp.”
“Qua tới Canada làm đám cưới liền nghe.” Thu Trang hí hửng bóp mạnh cổ tay Phú.
“Chi vậy?”
“Chụp hình.” Thu Trang thích thú.
“Chụp hình?”
“Dạ, chụp hình gửi về cho ba mẹ.”
“Ơ Thu Trang còn ba mẹ à?” Phú hỏi bâng quơ, những ngón tay lại tiếp tục tìm tòi, mò mẫm trên da thịt nổi gai của Thu Trang. Cô gái chợt cảm thấy lo âu, hệt như khi ngồi trước mặt Cao ủy, cân nhắc từng chữ từng câu trước khi trả lời để khỏi bị kết tội là tị nạn kinh tế.
“Dạ còn…”
Phú lặng thinh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung kính xe. Thu Trang nhìn theo hướng nhìn của chàng. Xe đang ngừng ở ngã tư. Một đám người úa ra từ một rạp chiếu bóng có tấm bảng quảng cáo một tên phim bằng tiếng Anh. Thu Trang đọc mà chẳng hiểu gì cả. Cô tính hỏi Phú, lại thôi. Phú cũng không hỏi gì thêm về ba mẹ cô. Chắc chàng không thắc mắc gì mấy về ba mẹ. Chàng chắc cũng còn bố mẹ. Ừ nhỉ, Thu Trang quên béng đi mất. Tại sao không hỏi xem bố mẹ Phú còn ở Việt Nam không. Thu Trang đã thấy mẹ cô làm dâu, đã thấy những người chị, những người dì, những người cô mang phận dâu con đày đọa. Cầu trời cho bố mẹ Phú không ở Canada với chàng. Cầu trời cho chàng không còn phải bảo lãnh ai. Bà con bên chồng. Những đứa em chồng. Chao ơi, những đứa em chồng, những bà chị chồng cay chua, nghiệt ngã.
Xe ngừng trước cửa khách sạn. Phú trả tiền và hấp tấp mở cửa xe, dắt Thu Trang bước lên bậc tam cấp. Người tài xế Ấn Độ cám ơn bằng thứ tiếng Anh nặng trình trịch. Cửa thang máy mở ra. Ánh đèn của con số mười sáu sáng lên. Cửa đóng. Những nụ hôn ham hố chụp lên môi, lên mắt Thu Trang. Coi chừng ai thấy… Hơi thở nồng mùi rượu. Bàn tay sục sạo cùng khắp. Kỳ quá hà! Coi chừng người ta thấy… Cửa mở. Tầng lầu thứ mười sáu. Vuốt vội vã những sợi tóc rối rắm, gài cuống cuồng một hột nút tuột ra khỏi cái khuy lỏng le, Thu Trang lảo đảo bước ra khỏi lồng thang máy. Phú dựa sát vào cô ấm áp, tay vòng qua vai cô chở che dịu dàng. Thu Trang mím môi, ngăn một tiếng thở dài áy náy. Tim cô đập nhanh hơn. Hai bàn tay cô tê cứng vì ứ máu. Thôi thì trong nhờ đục chịu như thiên hạ thường ví von. Đã là vợ chàng rồi, có thế nào đi nữa thì mình cũng đã là vợ của Phú rồi. Vợ chồng, ơi hai chữ thiêng liêng như những ngôn từ trong một câu thần chú.
Phú máng chiếc áo vét lên thành ghế, nhấc cái điện thoại ở đầu giường lên, quay số. Thu Trang tò mò theo dõi những cử chỉ của người con trai. Vẻ mệt mỏi đọng trên khóe mắt chàng đặm nét thêm dưới ánh đèn néon sáng xanh. Những sợi tóc rũ xuống vừng trán vuông vức, cao sang. Đuôi tóc dài chồm ra phía sau gáy. Trông chàng giống những người tài tử trong phim tình cảm Đài Loan thỉnh thoảng Thu Trang được coi trong trại tị nạn. Những ngón tay chàng vuốt ve sợi dây điện thoại màu trắng. Miệng nói, nhưng mắt chàng thả về phía Thu Trang cái nhìn đăm đắm. Vài câu nói vắn tắt với ai đó xong, chàng ngồi xuống mép giường, thong thả cởi giầy. Thu Trang đứng xớ rớ bên chiếc bàn vuông, bàn tay loay hoay rờ rẫm trên lưng chiếc ghế dựa bọc nệm da màu nâu sẫm.
“Tắm cho mát đi Trang.” Phú nhắc nhở.
Thu Trang ngần ngừ vài giây, rồi đi vào buồng tắm. Ban đầu cô khép hờ cánh cửa, rồi nghĩ ngợi sao đó, cô đóng kín và khóa hẳn cửa nhà tắm lại. Cô nhìn mình trong gương. Những vệt son lem trên hai cánh môi, nơi Phú đã gắn lên những nụ hôn suồng sã trong cầu thang máy. Cô xé giấy vệ sinh chùi sạch những vết lem. Cô nhìn kỹ cái bóng lạ mặt trong tấm gương soi. Con bé Thu Trang thường ngày sao hôm nay trong đỏm dáng như một con mẹ đồng bóng. Cô lắc lắc mái tóc, cố tìm lại hình dáng quen thuộc, nhưng không thấy. Thu Trang của Vĩnh đã đổi thay. Thu Trang hôm nay già dặn, khôn khéo như một con beo vừa mới biết săn mồi.
Cô vội vã đưa tay chùi những giọt nước mắt nóng lăn dài trên má. Những giọt nước mắt thừa thãi, chả bao giờ thay đổi được số mạng của con người. Cô lặng lẽ lột bỏ những áo quần vướng bận trên người, quăng vào một góc và thong thả bước vào bồn tắm. Vòi nước nóng. Vòi nước lạnh. Bây giờ cô đã rành rẽ cách sử dụng. Mai mốt qua tới Canada, cô sẽ quen ngay với những tiện nghi và nếp sống văn minh tột bực.
Thu Trang tắm rửa qua loa, lau người và tròng lại chiếc áo đầm cao ủy vào người. Phú gõ cửa phía bên ngoài. Em ra tới ngay. Cô nói vọng qua khe cửa để trấn an chàng. Và sửa vội nếp áo cho gọn gàng, cô mở cửa bước ra ngoài.
Phú đứng sừng sững trước mặt cô, một tay cầm chai rượu tây màu nâu đỏ, tay kia cầm hai chiếc ly thủy tinh có chân đứng trong vắt.
“Uống mừng hai đứa mình.” Chàng đưa cao hai chiếc ly lên trước mặt và thong thả bước về phía chiếc bàn làm việc.
“Rượu hay gì đấy?” Thu Trang bối rối hỏi.
“Champagne.”
Phú đọc cái tên rượu bằng tiếng Pháp nghe êm ái, gợi cảm, nhưng Thu Trang vẫn không thấy yên lòng. Cô lầu bầu, “Trang có uống rượu được đâu…”
Phú đặt chai rượu và hai cái ly xuống bàn, nhìn Thu Trang trìu mến, “Uống với anh một lần thôi. Mai mốt dễ dầu gì…” Chàng bỏ lửng câu nói và quét tia nhìn lướt đi trên những vách tường trắng, trên những viền màn cửa sổ lấm tấm hoa vàng. Loay hoay một hồi, tia nhìn ấy trở về đậu trên mắt Thu Trang.
“Rượu hợp cẩn nghe Trang.”
Thu Trang chẳng hiểu chàng nói gì, nhưng cũng lặng lẽ gật đầu. Có lễ vì cái buồn trong mắt chàng đã rụng xuống tóc, thấm qua da mặt Thu Trang, tê tê điêng điếng, làm cô không còn muốn làm phật ý chàng. Phú mở nút chai rượu một cách vất vả và thong thả rót rượu ra hai chiếc ly. Những bọt nước li ti sủi lên trong chất rượu óng ánh vàng.
“Uống với anh đi Trang!” Giọng Phú buồn buồn.
Thu Trang run run đỡ lấy ly rượu.
“Nếu Trang uống không nổi, anh tiếp nghe!”
“Ô kê.”
Thu Trang cụng ly với chàng và đưa ly rượu lên môi. Chất lỏng bừng bừng sủi tăm trên môi cô. Vị đắng thấm vào đầu lưỡi tê điếng. Cô nhăn mặt.
“Cạn ly nghe Trang.” Phú nhắc nhở.
Thu Trang dốc ly rượu đổ liều vào cuống họng. Lửa bốc lên trong gan ruột. Khói túa ra lỗ tai, lỗ mũi. Nước trào ra hai khóe mắt. Cổ họng se khô, bỏng rát. Cô đặt vội chiếc ly xuống bàn, khà ra cái hơi nóng ngặt nghèo của cơn hỏa hoạn mê mê ở đáy cùng gan ruột.
“Ghê quá!” Tiếng Thu Trang khao khao.
Phú cười, đặt ly rượu xuống, ôm chầm lấy cô, kéo lê về phía chiếc giường còn bộn bề gối, mền, khăn trải nệm. Chàng đè nghiến Thu Trang xuống giường, và cào xé, cắn táp, liếm láp cô như loài thú hoang đã mấy mùa đói khát. Men rượu quất Thu Trang quay mòng, và trong trận càn quét cuồng say của người chồng mới cưới, Thu Trang chỉ thấy được khoảng trần nhà hình chữ nhật trắng nhờ nhờ trên cao; khoảng trần nhà đôi lúc bị che khuất bởi mái tóc bù xù, rối ren của một cái đầu tròn có những chiếc răng bén ngót, có cái lưỡi nham nhám như dao cạo, có cặp môi dày chắc như ống giác cố hút cho hết tuyệt những phấn hương còn sót lại trong thâm cung tận cùng thân thể.
Và Thu Trang mê thiếp đi với cơn say phập phều, với cảm giác ê ê, với nỗi niềm không tên gọi của một cõi người đã vượt ra ngoài những khổ lụy của cuộc đời. Và trong cơn mê muội nặng trĩu, cô thầm gọi tên người con trai còn đang vất vưởng sống như một hồn ma giữa những đọa đày trong vòng rào một trại tị nạn ở đông nam châu Á.
CHƯƠNG 18
“Đi đâu về mà diện thế, Trang?” Một người quen cùng dãy, chặn Thu Trang lại ở gần cổng trại, tò mò hỏi.
Thu Trang tất tả bước đi, ném lại một nụ cười sượng ngắt và một câu nói dối trơn tru, “Đi… làm giấy tờ.”
“Làm giấy tờ gì sớm vậy?”
“Ừ.”
Thu Trang lướt đi trong nắng mai ấm áp. Đầu óc còn nặng trĩu cơn say đêm trước. Mí mắt cô nặng nề sụp xuống vì giắc ngủ còn vướng vất trong đầu. Đêm qua vật vã tới hai ba giờ sáng. Thu Trang cứ ngủ thiếp đi rồi lại bị đánh thức vì cơn điên mê của người chồng mới cưới. Riết rồi cô trơ ra như gỗ đá. Và Phú, như loài dơi say máu, hút hoài hút mãi mà không thấy đã cơn thèm muốn đăm đắm. Thu Trang đã thiếp đi với nỗi lo âu trở về trại không đúng giờ, bị giám thị trại cạo đầu như đã từng cạo đầu những người tị nạn vi phạm nội quy trại. Lúc cô bừng tỉnh, trời đã sáng trưng. Nắng nhiệt đới lọc qua khung cửa kính trong vắt. Cô nhớ những manh nắng nhảy múa trên tấm drap trải giường màu trắng. Nắng ở Kuala Lumpur dịu dàng hơn nắng trong vòng rào kẽm gai trại tị nạn. Cô hốt hoảng đánh thức Phú dậy. Và trước khi đưa người vợ mới cưới xuống dưới đường, đón tắc-xi, chàng còn vội vã thêm một lần ham hố, cái vội vã làm Thu Trang đau đớn, tái tê đến tận cùng gan ruột.
Bước xuống khỏi xe tắc xi, bên cạnh cổng trại, Thu Trang không dám ngoái lại nhìn người con trai còn ngồi lại trong xe. Coi vậy chứ biết bao giờ mới gặp lại. Cô than thầm trong đầu. Trình giấy tờ cho lính gác xong. Chịu những cái nhìn cào móc thịt da mất vài phút, Thu Trang mới được phép đi vào, và cô lầm lũi bước đi như tên tù vừa được phóng thích. Suốt chặng đường đi về phía dãy nhà nơi cô cư trú, Thu Trang không một lần ngoái cổ lại nhìn phía sau, nhưng cô biết rất rõ Phú ở trong xe đang nhìn cô đăm đắm.
Khi rẽ qua một khúc quanh, Thu Trang hít một hơi dài, như vừa trút xong một gánh nặng nguy hiểm. Những hình ảnh quen thuộc lại đập vào mắt cô. Khu nhà tiền chế bằng thứ kim loại mỏng và nhẹ. Những lối đi quanh quất. Hàng rào kẽm gai dày và cao gấp hai ba chiều cao của một người. Lũ giám thị Mã Lai hung hăng như quỷ sứ. Bọn du đãng vai u thịt bắp xâm xanh lè xanh lét trên cánh tay, trên ngực… Tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt. Tiếng loa phóng thanh đọc danh sách người sắp hồi hương. Tiếng gào thét của những trưởng toán vệ sinh điều động nhân viên làm vệ sinh khu trại… Thế giới của cô quen thuộc như những đường chỉ quẩn quanh trong lòng bàn tay.
Giờ này Phú đang trên đường về lại Kuala Lumpur. Mai mốt, có thể chàng sẽ về Việt Nam, thăm thân nhân, bạn bè. Chàng về thăm quê hương. Quê hương coi chàng như một người khách quý. Còn Vĩnh, khi bị trả về quê hương, quê hương coi Vĩnh như gì nhỉ? Thu Trang thầm nghĩ. Đời người có số cả. Cô tự an ủi. Không sao qua khỏi số mạng. Vĩnh cũng như Phú vậy thôi; cũng là những thanh niên cùng lứa tuổi. Chỉ khác nhau cái số mà người này bước đi trên nhung lụa, người kia cấy trồng, vun quén quanh năm cũng không trổ ra nổi một nụ hoa để trang điểm cho đời. Tội nghiệp Vĩnh. Giờ này Vĩnh ở đâu. Chắc chàng đang đi làm vệ sinh bên khu trại dành cho những người đã rớt thanh lọc. Thu Trang bước về phía dãy D26. Cô ngập ngừng bước vào phòng 2. Những đôi mắt đổ ra phía cửa, nơi cô vừa bước vào, trăm ngàn cái nhìn soi mói.
Má Năm lên tiếng trước tiên, “Chà, đi đâu dữ vậy, con gái?”
“Dạ…” vừa gỡ đôi giầy cũ ra khỏi hai bàn chân sưng phồng, Thu Trang vừa ngần ngừ, mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn một câu nói dối.
“Đi… bệnh viện Kuala Lumpur.”
“Bệnh bao tử phải không?” Dượng Ba, người đàn ông đã chụp hình cho Thu Trang, hỏi với một nụ cười. Nụ cười chói lòa đôi mắt Thu Trang, như ánh chớp lóe lên từ chiếc máy chụp hình lấy liền, làm chân tay Thu Trang rụng rời. “Phải không Trang?”
“Dạ.”
Thu Trang trả lời đại và đi vội về phía giường của mình. Cô sợ những cặp mắt soi mói sẽ tìm ra lý do sự vắng mặt của cô, qua cái tướng đi không được tự nhiên như cô tự cảm thấy. Hình như sau khi làm chuyện ấy rồi, người đàn bà không còn tướng đi con gái như lúc trước. Thu Trang vẫn nghĩ như vậy và sợ những người chung phòng sẽ tìm ra được lý do cô vắng mặt qua đêm. Đống quần áo còn bó gọn trên đầu giường. Cô hấp tấp ngồi xuống giường, giấu đi cái tướng đi mà cô cho là khác thường của mình, vì cái đau ê ẩm trên thân thể. Hai bàn tay cô vuốt qua loa miếng vải trải giường cũ rích.
“Có sao không Trang?”
“Dạ, không sao.”
“Bác sĩ có cho thuốc men gì không?”
“Có cho… mà uống hết ngoài bệnh viện rồi.”
“Rán giữ gìn sức khỏe mới mong đi định cư à nghe.”
“Dạ, con biết chứ, má.”
Im lặng một lát, má Năm tiếp, “Chiều qua, thằng Vĩnh lại kiếm mày đó Trang.”
Lồng ngực Thu Trang thắt lại. Những nhịp tim rối ren bên dưới lớp áo dày, hâm hấp mồ hôi. Cô quay qua nhìn người đàn bà, mong đó là một câu nói đùa. Má Năm co hai chân lên, bó tay quanh đầu gối, như người đàn bà quê ngồi bên gánh hàng rong.
“Tao hỏi có chuyện gì không, nó chỉ cười,” má Năm hắng giọng. “Cái thằng tức cười!”
“Anh Vĩnh có nói gì về con không má?” Thu Trang bồi hồi. Mới đó mà tưởng chừng đã xa nhau từ đời kiếp nào.
“Hổng có. Nó ngồi chơi một chút rồi về.”
“Rồi má có nói gì với anh ấy không?”
“Tao nói mày đi đâu đó ngoài phòng đọc sách…”
Thu Trang cảm thấy yên tâm đôi chút nhưng không khí ngột ngạt, oi bức của một ngày mùa hạ làm Thu Trang thấy bứt rứt, khó chịu. Buổi sáng, thức giấc vội vàng. Phú làm chuyện vợ chồng hấp tấp như chạy loạn. Thu Trang sợ về trại trễ nên chẳng kịp tắm gội. Thành ra hơi hướm Phú cứ còn đeo dính lấy cô như những tơ nhện vô hình vướng víu khắp châu thân. Thu Trang thèm được đứng dưới vòi nước mát rượi, kỳ cọ kỹ càng để chùi xóa đi tất cả những manh tơ nhện dính nham nháp trên thân thể. Rồi còn hình ảnh Vĩnh nữa, cứ xâm chiếm đầu óc cô. Giờ này chắc Vĩnh đang thơ thẩn từ phòng đọc sách qua nhà thờ Công giáo đến Niệm Phật đường, tìm kiếm Thu Trang. Hình ảnh ấy dính cứng lấy đầu óc, làm cô áy náy, xót xa trong dạ. Cô quơ bộ quần áo thường mặc xếp gọn dưới đáy bọc quần áo cũ đặt trên đầu giường. Lúc ngửng đầu lên, cô bắt gặp lại những con mắt dò hỏi của đám người ở chung phòng. Những con mắt bị bắt quả tang chớp nháy vội vàng và chuyển hướng nhìn bâng quơ qua phía khác. Chỉ còn đôi mắt má Năm. Đôi con mắt lì lợm vẫn dán chặt lên khoảng giữa thân thể Thu Trang. Đôi mắt má Năm giống hệt con mắt bà mẹ nhìn đứa con gái vừa đi chơi đêm về.
“Nóng quá. Phải tắm một cái mới được.” Thu Trang cằn nhằn bâng quơ.
“Nước đâu mà tắm.” Má Năm nói trống.
Thu Trang quay qua nhìn người đàn bà, “Sao vậy, má?”
“Mã Lai cúp nước rồi.”
“Sao vậy?” Giọng Thu Trang thoáng chút bực bội.
“Vừa để tiết kiệm, vừa để đuổi dân tị nạn về Việt Nam cho sớm.”
“Ác thấy mồ!” Thu Trang buông bộ quần áo xuống giường, lắc đầu làm những sợi tóc xỏa xuống trước trán. Những sợi tóc dài ngứa ngáy bực bội. “Mùa hè nóng muốn chết mà lại cúp nước.”
“Về Việt Nam tắm thả cửa.” Dượng Ba từ tuốt cuối phòng nói vọng qua bằng giọng diễu cợt.
“Ta về ta tắm ao ta…” Giọng nói quen thuộc của một gã thanh niên chung phòng. Thu Trang không ưa nhân vật này. Hắn ta ngủ tối ngày. Hắn cũng chả bao giờ thèm để ý đến ai. Gã tên Thụ. Thu Trang không thèm để ý đến gã, nhưng câu diễu cợt không đúng lúc làm Thu Trang có cảm tưởng gã ám chỉ chuyện cô với Phú. Ừ, Con bé Thu Trang này lấy chồng Canada đấy; con bé Thu Trang này tắm ao Canada đấy, mắc mớ chi mấy người… Thu Trang muốn hét toáng lên cho bõ ghét, nhưng cô kìm ngay cơn giận lại, ngồi xuống mép giường, loay hoay xếp lại bộ quần áo nhàu nát.
“Đi lên văn phòng trại coi người ta tuyệt thực, đi Trang.” Má Năm chợt nói.
“Đi!”
Thu Trang đứng bật ngay dậy, xỏ chân vào đôi dép mỏng teo dưới gầm chiếc giường sắt. “Má chờ con thay đồ chút.” Má Năm thòng hai chân xuống đất, hai mắt vẫn dán cứng lấy khoảng hông căng tròn của Thu Trang. Thu Trang chui vào phía sau tấm màn ny-lông màu xanh thẫm loạt xoạt thay quần áo. Lúc cô bước ra, má Năm vẫn ngồi đó, con mắt ném lên bụng cô những cái nhìn săm soi, moi móc. Cầu trời cho đừng xảy ra chuyện gì. Nếu không có thai chắc chẳng ai biết mình đã làm những gì đêm qua. Cầu trời cho đừng có gì. Lạy Chúa, lạy Phật. Cô gái thầm vái van trong lòng.
Lúc vừa bước ra tới khúc quanh đầu dãy nhà, má Năm hỏi liền, “Tao hỏi thiệt nghe Thu Trang.”
“Dạ…” Thu Trang nghe lòng hồi hộp như sắp nghe thông báo hồi hương người tị nạn. Những bước chân cô trĩu nặng trên nền đất khô.
Má Năm lừng khừng một chút, rồi buột miệng, “Có phải mày đi Ku-la Lâm-bua phá thai không?”
“Đâu có.” Thu Trang chối phăng.
“Vậy chớ làm cách nào ra được Ku-la Lâm-bua nguyên đêm như vậy?”
“…”
“Hả Trang? Mày giấu tới tao nữa sao.”
Thu Trang chần chừ những bước chân ngập ngừng của đứa bé mới tập đi, sợ ngã. Cô nuốt nước bọt, liếm hai bờ môi khô đỏ hoen màu son thoa vội.
“Đau bao tử thật mà.”
“Bao tử?”
“Dạ. Đau bao tử. Bác sĩ nói bị loét.”
Má Năm vừa đi vừa nhìn Thu Trang chăm chú, như ráng moi ra một sự thật giấu đâu đó trên thân thể cô, dưới lớp áo sơ mi mỏng và lớp vải quần tây dày cộm.
“Thiệt hôn?”
“Thật chứ. Bác sĩ nói nếu không ăn uống đầy đủ, có ngày… phải… mổ.”
“Thiệt vậy sao Trang?”
“Thật mà.”
CHƯƠNG 19
Trong cái nắng cào xước thịt da của tháng sáu gai góc, Vĩnh hiện ra như một cái bóng đặm nét của chiêm bao. Lưỡi Thu Trang líu lại. Trái tim cô nhấp nhổm như con ếch sắp sửa nhảy tuột ra khỏi ngực áo, để trốn biệt vào bụi cỏ rậm bên bờ giếng.
“Trang!”
Tiếng gọi trầm nhưng vang động tận đáy sâu trí tưởng. Lúc nghe tiếng gọi thân quen ấy, gân cốt Thu Trang đã nhão ra, rục xuống làm thân thể Thu Trang biến thành chiếc bánh tráng nhúng nước. Bàn tay ướt nhơn nhớt sà bông nằm rũ ra trên chiếc áo đầm cao ủy và chiếc quần lót màu hồng cô mặc ngày hôm qua ngoài Kuala Lumpur.
“Trang giặt đồ hả?” Vĩnh hỏi, hai bàn chân đi dép nhật có chiếc quai buộc bằng dây thép nhèm nhẹp trên nền xi măng đẫm nước. Bóng chàng vắt ngang miệng giếng lởm chởm xi măng màu xám.
“Dạ…” Môi Thu Trang máy động, thở ra một câu trả lời héo queo héo quắt.
“Áo ở đâu đẹp thế?”
Thu Trang liếc nhìn hai người đàn bà đang toang toác nói chuyện phía bên kia miệng giếng. Hai người lạ. Cô yên tâm, nhìn xuống chiếc áo ướt nhẹp đang nằm phơi dưới nắng. Cô hoảng hốt vùi chiếc quần lót màu hồng và chiếc áo ngực viền đăng ten đen xuống dưới chiếc áo đầm hồng. Quần áo cưới của Thu Trang đấy. Đêm qua, Thu Trang đã thành gái có chồng, Vĩnh có biết không?
Cô trả lời, khó khăn như đứa bé học trò không thuộc bài, “Áo cao ủy xã-hội cấp.”
“Hôm qua kiếm Trang quá trời mà không gặp.” Giọng Vĩnh thanh thản.
“Đau bụng… muốn chết.”
“Vậy à?” Vĩnh ngồi thụp xuống bên cạnh Thu Trang. “Vậy mà… có biết đâu.”
Anh cần biết làm gì nữa hở Vĩnh. Đừng bao giờ biết nghe Vĩnh. Toàn những chuyện buồn, biết thêm khổ thân chứ ích gì. Những ngón tay Thu Trang mân mê cái bàn chải gỗ. Giọng Vĩnh trầm trầm, như vọng ra từ đáy sâu trí nhớ Thu Trang. Cái giọng trầm trầm tha thiết ấy, ngày xưa (xưa quá là xưa rồi, phải không?) đã thì thầm vào tai Thu Trang Rán đi Trang, sắp tới bờ rồi. Rán đi… Cái giọng ấy hôm nay mang mang luồn trong làn gió héo hắt của mùa hạ nhiệt đới.
“Có sao không Trang?”
“Khỏi rồi.” Thu Trang nói, mắt vẫn dán cứng xuống nền xi măng.
“Ra bệnh viện lớn ngoài Kuala Lumpur phải không?”
Cô gái lặng lẽ gật đầu.
“Chắc phải chụp X quang?”
Thu Trang lại gật đầu mà cái cổ thì cứng ngắc.
“Có sao không?”
Trái tim Thu Trang đã thong thả trở lại. Những nhịp đập thất thường không còn. Nhưng lồng ngực cô nghẹn ứ như đang chứa thứ không khí keo đặc đầy hai lá phổi.
Cô thở ra thêm một câu nói dối, “Hơi loét chút xíu.”
“Ghê vậy!”
“Không sao. Bác sĩ bảo mau khỏi lắm.”
“Ồ!” Vĩnh thở phào như thể vừa trút được nỗi lo âu đá tảng xuống khỏi đôi vai gầy nhom.
Những ngón tay Thu Trang mò mẫm trên chiếc áo đầm sũng nước trải trên nền xi măng. Cái bàn chải gỗ nằm lăn lóc bên cạnh. Bóng Vĩnh phủ lên một phần chiếc áo. Chiếc áo mang hơi hướm chồng mới cưới của Thu Trang đêm hôm qua. Chiếc áo lại ôm ấp cái bóng của người tình tội nghiệp trong trại tị nạn hôm nay. Thu Trang gom vội chiếc áo và những mảnh đồ lót bỏ vào chiếc chậu thau nhựa màu xanh. Câu chuyện của hai người đàn bà cùng giặt đồ loáng thoáng lọt vào tai cô. Chuyện chuyến bay đưa người hồi hương trong những tuần lễ sắp tới. Chuyện nhà cầm quyền Mã Lai đang cố đẩy mạnh việc đuổi người tị nạn về nước. Chuyện một người đàn bà phá thai bị băng huyết… Đầu óc cô suy nghĩ lông bông, bàn tay cô vò vắt mải mê.
“Giặt gì kỹ vậy, Trang?”
Vĩnh bất ngờ hỏi, làm Thu Trang giật mình. Cô vò vò chiếc áo đầm và hai mảnh đồ lót trong chậu nước ngầu đục.
“Bộ Kuala Lumpur bụi lắm sao Trang?”
“Ừ, bụi dễ sợ…”
“Đúng rồi,” Vĩnh gật gù. “Xứ núi non nhiệt đới mà…”
Thu Trang nghe như ai đó lỡ tay đổ một gáo nước lạnh trong lòng mình. Dòng nước chảy ngoằn ngoèo như con rắn bò vào từng ngõ ngách của tâm tư. Vĩnh ơi, mai mỉa mà làm chi. Lòng cô nhói lên một lời thở than trầm thống. Hai bàn tay cô vò nát chiếc áo đầm hồng và hai mảnh đồ lót trong chậu nước. Cô đổ thứ nước đục ngầu nhơ nhớp trong chậu đi. Con nuớc òa vỡ tràn lan nền xi măng và chảy ùa xuống bờ cỏ, len lỏi theo con rãnh hẹp dẫn ra ngoài hàng rào trại. Hai tay cô quơ lấy chiếc xô nước bằng nhựa bên cạnh. Vĩnh đỡ lấy xô nước, đổ vào chậu dùm cô. Thu Trang lầm lì tiếp tục vò vắt, chà xát như đứa ở tận tụy với công việc của chủ nhà.
“Giặt gì kỹ thế!” Vĩnh lại hỏi.
Thu Trang câm nín nhìn đăm đăm xuống chậu nước. Cái thứ nước đục ngầu loang ra từ những áo quần cô đã mặc suốt ngày, suốt đêm qua. Thu Trang tưởng chừng tất cả bụi bặm, tất cả những nhơ nhớp của thế gian này đã đóng lại, bám cứng vào những mảnh vải cô đã khoác lên người trong lần phạm tội. Cũng như những vết ngứa ngáy đỏ da còn hằn mãi trên thân xác, xốn xang tột cùng.
“Trang…” Vĩnh gọi, thảng thốt.
“Gì?” Cô gái trả lời, mặt cúi gằm xuống nền xi măng xám lạnh.
“Bộ giận anh hả?”
“Đâu có.”
“Sao không thèm nhìn anh vậy?”
“Có gì đâu…”
“Tối nay đi pác-ti nghe Trang?”
Thu Trang ngừng tay chà xát, chậm rãi ngước lên, “Pác-ti ở đâu?”
“Một người cùng phòng có list đi Úc.”
“Đi Úc à?” Thu Trang hỏi vẩn vơ.
“Ừ, đi Úc.” Vĩnh thích thú kể. “Mà tức cười lắm, Trang biết không. Hai anh em cô ta sinh đôi, lý lịch giống hệt nhau, cùng đến đảo một ngày; trên cùng một chuyến tàu, mà con em được công nhận là tị nạn chính trị còn thằng anh rớt thanh lọc…”
“Vậy một người bị trả về Việt Nam?” Thu Trang vừa hỏi vừa giũ giũ chiếc áo trong chậu nước đục.
“Chứ sao,” giọng Vĩnh trầm xuống. “Chắc về cùng chuyến với anh.”
Nỗi lo âu ngay ngáy nhấp nhổm trong lòng Thu Trang. Cô sợ nhắc đến chuyện hồi hương. Chuyện buồn, nhắc tới thêm nản chứ có đổi thay gì được đâu. Người đàn bà phía bên kia thành giếng múc nước đổ ra chậu thau, làm văng qua phía Thu Trang và Vĩnh. Cô ngước lên, nhìn sang phía họ, cau có.
Vĩnh nói vội, như cố giúp Thu Trang nén cơn gây gổ không cần thiết, “Tối nay nghe. Sáu giờ. Anh lại đón.”
Thu Trang lặng lẽ gật đầu. Anh lại đón. Anh đưa về. Đón đưa bao nhiêu là năm tháng. Đưa nhau đi mòn bao nhiêu là cỏ dại trong vòng rào trại tị nạn. Bao nhiêu đời lá cây đã chứng kiến những hẹn hò xao xác. Chiều nay anh lại đón. Xong buổi tiệc, anh đưa về. Còn đón đưa nhau được bao nhiêu lâu nữa hở Vĩnh.
“Nhưng mà…” Thu Trang sực nhớ điều gì đó, hốt hoảng. “Mã Lai cấm tụ tập quá năm người. Coi chừng bị phạt quét nhà cầu…”
“Lệnh đó hủy bỏ từ bữa biểu tình tuyệt thực, Trang nhớ không?” Vĩnh trấn an Thu Trang bằng cái nháy mắt đầy ngụ ý. “Hơn nữa con nhỏ này quen với giám thị trại…”
“À…”
“Sáu giờ nghe!”
“Dạ.”
“Chắc chắn đi à nghe!”
“Nói hoài!”
CHƯƠNG 20
Thu Trang ngồi thừ người ra như pho tượng. Đầu óc cô mông lung những hình ảnh của Kuala Lumpur đã thuộc về dĩ vãng. Những chiếc tắc xi có khung đèn nhỏ trên mui, viết hai chữ Tek-si đọc lên nghe tức cười. Những xe gắn máy, xe du lịch nối đuôi nhau trên đường phố. Phố xá chi lạ lùng. Ngồi bên xe chạy lề trái, cứ có cảm tưởng xe đi ngược chiều sắp đâm xầm vào mình. Những cửa tiệm rực rỡ ánh đèn. Người dân thủ đô xứ nhiệt đới này có cái vẻ thanh thản của những khách nhàn du. Những người Ấn, người Hoa, người Mã, và du khách tây phương qua lại dập dìu. Có Phú trong đám khách nhàn du ấy. Phú bây giờ ở đâu nhỉ. Thu Trang thầm hỏi. Chàng có phải về Việt Nam xin phép mẹ cha, để được phép cưới Thu Trang không?
“Cô Trang đang mơ mộng gì thế?”
Tiếng nói làm Thu Trang giật mình. Cô ngước lên nhìn người đàn bà vừa hỏi. Đó là một người cùng dãy với Thu Trang, đã đậu thanh lọc nhưng chưa có phái đoàn nào mở hồ sơ. Người đàn bà có chồng ở Mỹ. Nhưng rất ít khi nghe bà ta nhắc đến. Thu Trang mỉm cười héo hắt, thay cho câu trả lời.
Tiếng nói chuyện lao xao không kéo nổi Thu Trang ra khỏi cơn mơ trĩu nặng. Khoảng mười người ngồi thành vòng tròn trong căn phòng chật chội. Trước mặt mỗi người là một chén chè đậu đen nguội tanh nguội ngắt. Vài con ruồi bay vẩn vơ, chực chờ cơ hội đáp xuống những chén đồ ăn ngọt gắt. Một đĩa đậu phụng rang nằm trơ vơ ở giữa cái vòng người chật chội.
“Cô Trang hát bài gì đi chứ.”
Ai đó bất chợt đề nghị. Thu Trang luống cuống nhìn quanh. Nụ cười sượng ngắt trên môi. Câu nói lúng túng trong miệng. “Em có thuộc bài nào đâu.”
“Hát một câu cũng được.” Ai đó tiếp lời.
“Cô Trang hát hay lắm mà,” Người đàn bà ban nãy cổ võ. “Có lần tôi nghe cô ấy hát Nghìn trùng xa cách…”
Thu Trang nhìn Vĩnh cầu cứu. Vĩnh ở ngay bên cạnh Thu Trang. Chàng ngồi xếp bằng như ông cụ. Vĩnh quay qua nhìn Thu Trang, nửa thăm dò nửa khuyến khích. Thu Trang luống cuống, “Trang có thuộc bài nào đâu…”
“Hát đại…” Vĩnh thì thầm vào tai Thu Trang. Cô lắc đầu:
“Không được đâu.”
“Trang không hát thì Vĩnh phải cứu bồ hai bài.” Người nào đó đề nghị.
“Phải rồi. Hát hai bài trở lên.”
“Đúng đó. Vậy mới hợp lý.”
Tiếng cổ võ xôn xao. Một người chuyển cây đàn guitar cũ về phía Vĩnh. Chàng đưa hai tay đón lấy, xoay lại thế ngồi cho thoải mái và bắt đầu gẩy vu vơ một hợp âm buồn.
“Hát bài gì đấy?” Một cô gái hỏi.
“Cho lần cuối của Lê Uyên Phương.” Vĩnh trả lời và xoay qua đằm thắm nhìn Thu Trang. Ánh mắt của chàng làm lòng Thu Trang tê điếng. Chàng bắt đầu gẩy đàn và thong thả hát. Chàng có giọng trầm trầm, nghe xa xăm như vọng về từ cõi đời nào khác. Ngày mai ta không còn thấy nhau. Bài hát dài những âm điệu và lời ca mang mang, u uẩn, cuốn hút Thu Trang như gió cuốn một cánh diều mỏng manh, yếu đuối. Chàng hát đi, hát lại. Chàng nhìn Thu Trang đăm đắm. Chàng quên hết mọi người. Mọi người tan ra như khói sương quyện theo lời ca và tiếng đàn u uất. Chàng tỏ tình với Thu Trang bằng những lời tê tái tâm can. Chàng nói, chàng hát nhiều lắm, nhưng Thu Trang chỉ còn nghe được câu thở than não nuột. Ngày mai, ta không còn thấy nhau. Có tiếng hỉ mũi. Ai đó đang rưng rưng những giọt nước mắt không lời. Giọng chàng nhỏ dần, tiếng đàn thưa dần, và tan đi, chìm xuống vào đáy lòng những người ngồi vòng quanh đĩa đậu phụng rang khô khốc. Rồi tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên. Hai giọt nước rụng ra khỏi khóe mi Thu Trang. Cô vội đưa tay quẹt ngang và làm ra vẻ lơ đãng, vỗ tay theo mọi người.
“Còn bài nữa.” Một người đàn bà nhắc.
“Đúng rồi, còn bài nữa.”
Vĩnh gẩy vu vơ một hợp âm vui, ngước nhìn mọi người, “Bây giờ tôi xin hát thay cho Thu Trang bài…” Thu Trang cúi đầu lắng nghe. Giọng chàng trầm xuống lúc đọc tên bài hát, “bài Xin còn gọi tên nhau.”
Và giọng chàng lại xôn xao quấn quyện lấy tiếng đàn ấm áp. Chàng nhìn Thu Trang mê mải, rồi nhìn vào khoảng không gian vây quanh Thu Trang, như thể tìm kiếm một hẹn hò nào đã mất đi vào hư không. Cái buồn phiền trong mắt Vĩnh, chao ơi là thê thiết. Thu Trang cầm lòng không được. Cô phải tránh ánh mắt của chàng. Nhưng giọng hát chàng thì không chịu buông tha cô. Cho mình mãi kêu thầm tên nhau. Vĩnh ơi, mai sau có nhớ, chắc mình cũng chỉ có thể kêu thầm tên nhau mà thôi. Cho mình mãi kêu thầm tên nhau. Lời chi mà tang thương, khổ lụy!
Thiên hạ lại vỗ tay. Có người yêu cầu Vĩnh hát nữa, nhưng chàng đã chuyền vội cây đàn sang cho người ngồi bên cạnh. Tiếng nói chuyện lại lao xao cất lên. Qua bên đó coi chừng mấy con kanguru nghe cô nương. Tôi thích đi Canada hơn, Canada không kỳ thị như bên Úc. Ở Canada có thể đi bắt trùng, mua nhà mua xe ngon ơ. Sao không xin đi Mỹ? Mai mốt Mỹ thôi cấm vận, về Việt Nam chơi, ngon lành. Làm gì mà ngon lành? Sao không? Công dân Hoa kỳ thời nào mà không ngon. Thiên hạ dành nhau mà phát biểu.
Thu Trang khẽ thúc khuỷu tay vào cạnh sườn Vĩnh, nói nhỏ, “Về chưa?”
“Chút xíu nữa.”
“Sợ giám thị trại lại bất tử.”
“Ừ.”
“Mời quý vị ăn chè đi chứ.” Người thanh niên tổ chức bữa tiệc nhắc nhở. Vĩnh nâng chén chè lên, đua cho Thu Trang. Cô đỡ lấy, cầm muỗng quậy nhè nhẹ vào lòng chén. Những hạt đậu đen lỏng chỏng dưới đáy, như những con mắt đen nhánh, dòm ngó tò mò.
Vĩnh cầm chén chè của mình lên, uống hết nước và vét hết đậu đen trong lòng chén.
“Xong rồi. Mình xin phép về.”
“Ừ.” Thu Trang gật đầu.
Vĩnh chống tay vừa nhổm dậy vừa ngỏ lời cám ơn chủ nhân, đồng thời xin phép về sớm vì có chút công chuyện. Thu Trang lúng túng đứng lên theo. Một vài tiếng phản đối vang lên. Sao lại về cả hai thế này. Đã đến giờ cúp điện đâu. Công chuyện gì thế nhỉ? Khả nghi quá.
Cả Vĩnh lẫn Thu Trang cùng cười trừ và theo nhau bước ra ngoài. Lúc ra ngoài sân, hít thở được làn không khí mát dịu, Thu Trang mới nhận ra là Vĩnh đang cầm cứng lấy cổ tay mình. Nhưng cô cũng lặng yên đi sát vào người yêu. Những nhịp tim êm đềm, những hơi thở điều hòa, thong thả. Cô thấy bình yên bên cạnh người con trai đã chia xẻ với cô những cay đắng của phần đời cô đang sống. Giây phút này, Kuala Lumpur và Phú loãng ra, tan như làn mù sương buổi sáng; như giấc mơ lui dần vào trí nhớ hạn hẹp.
Cô ngước nhìn bầu trời. Vì sao hôm lấp lánh trên nền trời xám ngắt. Dạo này Mã Lai cúp điện thường hơn trước. Mỗi tối, máy điện chạy khoảng hơn hai tiếng. Khu trại chỉ le lói chút ánh sáng của văn minh được một lúc. Phần còn lại của đêm; là bóng tối đen nghịt những đêm không trăng sao; là ánh đèn bin lấp loáng đầy đe dọa của giám thị trại đi tuần, như lũ ma trơi đi tìm bia mộ.
“Đi chơi nghe?” Vĩnh đề nghị.
“Đi đâu bây giờ?”
“Đi vòng vòng…” Vĩnh trả lời, bàn tay vòng lấy cổ tay Thu Trang như sợ lạc. Thu Trang cố nhớ xem trong vòng rào trại tị nạn có chỗ nào cho những đôi tình nhân đưa nhau đi dạo được. Sân trại trống trải, khu vực bệnh viện Sickbay, hai cửa tiệm tạp hóa của người Hoa và Mã Lai, phòng đọc sách với những sách vở gửi từ Việt Nam qua, nhà thờ, nhà chùa… chỗ nào cũng đông người.
“Hình như bữa nay có trăng, Trang à.” Vĩnh vừa nói vừa nhìn quanh quất lên bầu trời.
“Dạ…”
Những ngón tay Vĩnh nắn nhè nhẹ cổ tay Thu Trang.
“Nghe Trang dạ, cảm động không chịu được.”
“Sao vậy?” Thu Trang bồi hồi hỏi.
Giọng Vĩnh xa vắng, “Tiếng Dạ của Trang tóm tắt tất cả những sách vở, những tác phẩm nghệ thuật viết về người phụ nữ Việt Nam…”
Câu trả lời tối nghĩa của Vĩnh làm Thu Trang bối rối. Chàng muốn ám chỉ điều gì đây?
“Nói gì khó hiểu thấy mồ.” Cô cằn nhằn.
“Anh chưa nói hết mà,” Vĩnh mơ màng. “Sự tuân phục, sự dịu dàng, sự cam chịu của người phụ nữ Việt. Trang chỉ Dạ một tiếng là nói lên được tất cả những điều đó.”
Vĩnh lầm to rồi Vĩnh ơi. Trang của anh đang chống chỏi lại phần số đây. Thế kỷ hai mươi mốt sắp tới rồi. Người yêu của anh cũng biết vùng vẫy để thoát khỏi chiếc lưới số phận, anh biết không? Trang của anh không cúi đầu cam chịu như mẹ, như bà ngoại, bà nội, bà cố… ngày xưa đâu. Những ý nghĩ chợt rối nùi trong đầu óc Thu Trang.
“Ngàn năm trước, ngàn năm sau, người phụ nữ Việt Nam vẫn cùng mang một số phận: bèo dạt, mây trôi; trong nhờ đục chịu…” Vĩnh vẫn mê mải thì thầm bên tai Thu Trang. “Có lẽ cái sự tuân phục đó đã thấm vào tiềm thức người con gái, gói trọn trong một tiếng Vâng, một tiếng Dạ nghe mềm cả trái tim.”
Thu Trang lặng lẽ bước đi bên cạnh người tình. Vĩnh là cả một cõi xa vời, bí hiểm. Có lúc chàng phẫn nộ, sẵn sàng bùng vỡ như hỏa sơn; có lúc chàng trầm lắng như thủy triều rút tận khơi xa. Chàng đứng hàng đầu trong đoàn biểu tình chống hồi hương, rồi chàng lùi sâu vào bóng tối, nói chuyện văn chương xa vời như một ông giáo dạy Việt văn cổ điển không chịu được. Vĩnh hình dung ra được không là Thu Trang của anh đã một lần – không phải một lần, mà bốn năm lần. (Con người gì đâu mà tham lam không ngờ!) – thuộc về một người đàn ông xa lạ?
“Trang thương anh không?” Vĩnh chợt hỏi.
Thu Trang lúng túng, cắn muốn nát môi dưới. Hỏi làm chi cái câu cắc cớ vậy hở trời. Lòng cô tan tác như khoảng sân đầy lá vàng, trong cơn gió lốc. Hai người đã đi ra tới khoảng sân trại xa măng, nơi xếp hàng lãnh cơm.
“Hở, Trang?” Vĩnh lắc bàn tay Thu Trang, nhắc nhở.
“Sao không?”
“Dám chờ anh không?”
Câu hỏi làm Thu Trang giật mình. Cô ngước nhìn người yêu. Dưới ánh đèn le lói, nét mặt chàng đanh lại, khắc khổ như tượng Chúa trên cây thánh giá trong nhà thờ Công giáo.
“Chờ gì?”
“Về Việt Nam rồi, anh sẽ đi đường bộ qua Thái.”
Thu Trang rút tay vội ra khỏi tay Vĩnh. Giọng cô thảng thốt, “Đừng!”
“Chỉ cần chờ anh khoảng hai hoặc ba năm…”
“Bậy bạ đi!” Thu Trang nhìn đăm đăm vào nét bướng bỉnh điêu khắc trên mặt Vĩnh.
“Nếu sau ba năm…”
“Đừng liều mạng,” cô thều thào. “Chờ Trang bảo lãnh có phải hơn không?”
Vĩnh đứng sựng lại, nhìn vào mắt Thu Trang. “Lỡ bảo lãnh không được thì sao?”
“Sao không được? Chờ Trang chừng vài tháng chứ gì… Đi bộ qua Miên tụi Khờ Me đỏ ghê lắm… Bao nhiêu người bị giết rồi…”
Những câu chuyện về vượt biên đường bộ sống lại trong trí nhớ Thu Trang. Tụi Miên chuyên môn chặt đầu, mổ bụng và hãm hiếp những người Việt bị chúng bắt. Cô nắm chặt lấy hai cổ tay Vĩnh như sắp hành hung chàng. Ngón tay cô chạm phải một vết trầy nham nhám trên cổ tay Vĩnh. Tiếng Vĩnh suýt soa, đau đớn.
“Tay sao vậy?”
Vĩnh rụt cánh tay đau lại.
“Bị Mã Lai đánh.”
“Hở? Hồi nào?” Thu Trang chụp lấy cánh tay Vĩnh, sắn tay áo chàng lên. Một cặp tình nhân đi ngang qua, ném cho hai người những ánh mắt đồng lõa. Thu Trang nhìn chằm chặp vào cổ tay Vĩnh. Ánh đèn le lói từ những cột đèn trên sân trại lờ mờ soi sáng một vết trầy đỏ loe loét, viền quanh bởi một cái vòng tím ngắt trên cổ tay Vĩnh. Sống lưng Thu Trang chợt ớn lạnh.
“Hồi nào vậy? Có đau lắm không?”
“Bữa hôm biểu tình chống cưỡng bách hồi hương.”
“Trời ơi!”
Hai người đã đi tới phía bên hông nhà thờ Công giáo. Cây thánh giá đen đúa vươn cao trên nền trời u tối. Thu Trang bước chậm lại. “Có bị chỗ nào khác nữa không?”
“Có, nhưng hết đau rồi. Chỉ còn chỗ này.”
“Sao mà ghê thế này?”
“Bị trói.”
“Chúa ơi!” Thu Trang kêu lên khe khẽ theo thói quen. Hai người đi loanh quanh bên những khóm cây trồng bên hông nhà thờ. Thu Trang nhìn dọc theo khoảng hàng rào trại tăm tối phía trước. Xa tít đằng kia, lờ mờ bức tường gạch xây cất dở dang cho một công trình nào đó. Lòng cô gái chợt nhói lên. Chỗ đó, có lần Thu Trang đã đứng làm mẫu, chụp một tấm hình làm tin. Những ngón tay run rẩy của Thu Trang xoa nhè nhẹ lên vết loét trên cổ tay Vĩnh. Tội nghiệp anh biết bao nhiêu.
“Vậy mà Trang đâu có biết.”
“Anh bị trói, bị giam mấy ngày.”
Nước mắt Thu Trang chợt ứa ra.
“Lại đàng kia ngồi nhìn sao đi.” Vĩnh níu tay Thu Trang, kéo cô đi về phía bức tường gạch lỡ dở. Cô lặng lẽ bước theo người con trai. Lòng cô mang mang nỗi lo lắng không tên gọi. Ở cái chỗ vắng vẻ ấy trong đêm tối âm u thế này… Nhưng có còn chỗ nào khác để người ta yêu nhau trong cái vòng rào kẽm gai khốn khổ này nữa đâu. Những cọng cỏ gai bám vào gấu quần Thu Trang như níu kéo, van vỉ cô đừng đi vào vùng u tối. Nhưng lòng cô xao xác những cảm xúc không tên. Thương Vĩnh chứ. Sao không. Thương Vĩnh nhất trên đời này. Phải vậy không. Vĩnh thương mình đứt ruột gan. Vậy mà mình nỡ…
Vĩnh đỡ Thu Trang ngồi xuống nền xi măng còn giữ được hơi ấm của con nắng ban ngày. Cánh tay chàng quờ quạng trong bóng tối, choàng lên vai Thu Trang, kéo cô lại gần chàng.
“Tụi nó có đánh anh không?”
“Có. Vừa đánh vừa xối nước, rồi mở quạt xối xả. Lạnh chết người.”
“Ác!” Thu Trang sụt sùi.
“Anh bệnh luôn cả tuần.”
Giọng Vĩnh dửng dưng như thể chàng đang kể chuyện về một kẻ tội đồ nào khác. Thu Trang chùi nước mắt, nhổm dậy, ôm chầm lấy đầu Vĩnh. Cô níu đầu Vĩnh lại sát ngực mình. Tội nghiệp anh quá Vĩnh ơi. Cô ép mặt Vĩnh vào khoảng giữa hai miếng ngực tròn đầy, căng cứng. Vĩnh đờ ra như say thuốc. Tội nghiệp Vĩnh quá, Vĩnh ơi. Chỉ nói lên cái quyền làm người thôi mà cũng bị tù đày, tra tấn. Anh có còn là con người nữa không hở Vĩnh? Anh mất dần đi hết những gì liên-hệ đến một con người. Cô hôn lên cái đầu tóc rối nùi của Vĩnh. Cô vò nát những sợi tóc rối đen bóng của chàng. Một nhúm tóc rụng theo những ngón tay Thu Trang. Vĩnh ơi tóc anh rụng quá. Coi chừng bệnh chết. Hai tay Vĩnh vòng ôm siết lấy lưng Thu Trang. Chỉ có Vĩnh là thương em thật tình. Vĩnh dám nhịn khát để nhường nước cho em uống trên ghe mà. Lấy em đi! Cho đó! Lấy em đi Vĩnh! Em vẫn còn con gái. Bị vậy mà không nói với em một lời. Em có hay biết gì đâu. Cứ tưởng Vĩnh giận thường thôi. Tội nghiệp anh quá Vĩnh ơi. Thu Trang cuống quýt cởi những nút áo ngực. Cô quỳ sát phía trước mặt Vĩnh. Da thơm này Vĩnh. Ngực mềm này Vĩnh. Của anh tất cả đó. Còn gì nữa đâu mà giữ gìn. Cứ yên tâm đi Vĩnh. Đừng lo cho em. Chả sao đâu. Rồi mai kia, vừa đi định cư là em sẽ lo bảo lãnh cho anh ngay. Yêu em không? Thương em không mà suy nghĩ ngẩn ngơ vậy hở Vĩnh? Kuala Lumpur là cái gì chứ. Canada là cái gì chứ. Chả thèm nhớ tới những thứ đó đâu. Sungei Besi đây nè. Trại tị nạn Việt Nam đây nè. Vĩnh đây nè. Trang đây nè. Cho anh đấy. Cho hết. Cho hết… Em chẳng còn gì quý giá hơn nữa để cho anh đâu, Vĩnh à. Tội nghiệp anh quá, Vĩnh ơi. Bị tù giam mà không cho em biết, rán chịu khổ, chịu cực một mình… Thông báo Task Force. Thông báo Task Force… Văn phòng Lực lượng đặc nhiệm Mã Lai trân trọng thông báo… Tất cả đồng bào chú ý… Lực lượng đặc nhiệm Mã Lai…
Vĩnh chống tay ngồi bật dậy. Thu Trang cũng cuống cuồng gài nút áo. Tai biến gì nữa đây.
“Về đi Trang à,” Vĩnh thở hổn hển. “Tụi nó bắt được… cạo đầu chết.”
Trang bỗng trở nên liều mạng. Cô nhìn sâu vào mắt người yêu, “Anh sợ hả?”
“Không. Anh chỉ lo cho Trang. Lỡ có gì… mang tiếng chết…”
Thu Trang lặng lẽ vuốt tóc và chống tay đứng dậy. Cô không biết mình đang buồn hay vui. Nhưng chắc chắn cô đang giận người con trai đã đụng chạm tự ái cô một cách vô tình.
Vĩnh kéo Thu Trang đi về phía có ánh đèn. Những bóng người lao xao bước đi trong khoảng sân trại. Vĩnh đưa tay vuốt tóc Thu Trang cho thẳng thớm. Vậy là mình vẫn chưa thuộc về nhau. Thu Trang thầm nghĩ. Tại anh hết nghe Vĩnh. Tại anh sợ bóng sợ gió. Em bây giờ chả còn sợ gì nữa. Em sẽ qua Canada một ngày gần đây. Em có nhiều thứ để mất. Còn anh, anh sẽ hồi hương. Anh mất hết rồi. Sao anh còn sợ hãi vu vơ.
Vĩnh bất chợt bóp nhẹ bờ vai Thu Trang, thì thào, “Mai mốt… mai mốt cũng đâu có muộn gì. Phải không Trang? Trang còn cần thời gian để học lên cao. Vướng con cái, làm sao mà học được!”
(Còn tiếp)
Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube