Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

qua vùng biển khác

0 bình luận ♦ 25.04.2023
Qua Vùng Biển Khác_DM


Cho những ai đã không đến được bến bờ.

Mệt đuối người, tôi ném cái thân xác bèo nhèo xuống giường. Đầu đập vào vật gì cứng như khối đá. Chấp choáng cơn đau, tôi ngồi bật dậy. Một tay xoa đầu, một tay đập lên mặt gối. Những giọt nước tung tóe. Buốt lạnh những ngón tay, tôi rụt vội tay lại. Một giọt văng lên môi. Mặn chát.

Vẫn chiếc gối bông mềm bọc áo gối in hình biển cả đây mà. Tôi giật mình. Có phải giường của tôi đây không? Dưới ánh đèn nhạt nhòa mở sẵn ở đầu giường để đọc sách, màu xanh dịu của vải áo gối, màu của biển với những tảng đá trắng và nước biếc xanh hiện lên rõ nét. Đúng là giường của tôi. Đúng là cái áo gối in hình biển cả. Cái áo gối tôi chọn để nhớ mãi một người. Đúng là chỗ tôi vẫn nằm hàng đêm. Tôi vuốt cạnh chiếc gối nơi hình tảng đá trắng nhô cao bên bờ nước. Khối đá cứng và lạnh. Tôi xoa tay lên mặt gối. Mềm mại nhưng bập bềnh gợn sóng. Một khung biển chữ nhật bồng bềnh trên đầu giường. Đâu đó vọng về mơ hồ tiếng sóng. Và xao xác tiếng hải âu.

Tôi nhìn chiếc gối quen thuộc bằng ánh nhìn nghi ngại. Tôi đã thấy bao nhiêu người chết đuối. Tôi không muốn thành kẻ chết trôi trên chính chiếc giường của mình. Tiếng sóng nghe xa xa gần gần. Và thoáng ngân trong gió, tiếng ru dịu dàng, âm hưởng quen quá là quen, như tiếng ru vẫn dìu tôi vào giấc ngủ thời thơ dại. Chắc tại hôm nay công việc ngập đầu nên tôi mệt đuối người, mắt hoa, tay chân rụng rời, đầu óc lơ mơ.

Tôi lắc đầu, dụi mắt, cố xóa tan mớ tơ chùng ảo giác. Và tôi thận trọng nằm xuống chiếc gối quen thuộc mỗi ngày, dỗ giấc. Giấc ngủ chập chờn. Những mảnh chiêm bao vụn vặt. Và tiếng hát ru mơ hồ như tiếng sóng dạt dào.

“Ngủ đi, ngủ ngon, ngủ ngoan.”

Tôi ngủ ngoan như trẻ thơ. Gió nồng hương muối vờn trên tóc. Con nước mềm mơn man hai má. Bàn tay nào đó chạm nhẹ vào má tôi. Cảm giác ấm áp bò lan trên da mặt. Tôi mở choàng hai mắt. Một da trắng, tóc dài xinh xắn hiện ra trong vùng thị giác tôi.

Tôi chới với cố chống tay ngồi dậy nhưng thân thể tôi bập bềnh. Đôi con mắt màu hạt dẻ nhìn tôi. Những lọn tóc đen mượt dính bết bờ vai thon. Một nửa người cô gái chìm dưới khung nước biếc. Đôi môi hồng nở ra một khóe cười. Tiếng thì thầm từ đâu đó mơ hồ vọng lại, giọng con gái dịu dàng, “Xuống đây với em.”

Chút hoang mang quấn quyện nhưng niềm vui bung nở trong tôi trăm con sóng động tình. Như kẻ đánh rơi mất linh hồn, tôi nương theo cánh tay trắng muốt, buông mình vào sóng nước.

“Em sẽ chỉ cho người xem cái này.” Vẫn cái giọng rủ rê, ngọt ngào.

Tôi mù lòa bơi theo cô gái. Sóng biển dịu dàng như những cánh tay mơ hồ đưa đẩy tôi đi. Lướt nhẹ nhàng trên lưng sóng, thỉnh thoảng cô gái quay lại nhìn tôi, mỉm cười.

Chợt một vùng đen thẫm mây trời khuấy lên phía trước. Sấm chớp loang loang. Vũng gió dông trong chớp mắt phủ kín hai chúng tôi. Trời đất tối mù. Một tia chớp vạch lên trước mắt tôi khuôn mặt người con gái. Thoáng lo âu trong ánh nhìn. Tiếng gió hú vang dội như thể hàng ngàn con chó sói đua nhau gào thét rung rinh lòng hang động. Sấm chớp lập lòe, gió giật và mưa rào rát mặt. Những con sóng đội tôi lên cao, tôi chới với, vướng cả vào những vẩy mây u ám, rồi lũ sóng khác ùa tới, dìm tôi xuống vực sâu hút mắt. Ruột gan lộn ngược lên đầu. Tôi giẫy giụa vô vọng. Cánh tay loài thủy quái nào đó quấn lấy chân tôi, lôi tôi vùn vụt xuống đáy đại dương tối mù. Tôi giẫy dụa kinh hoàng. “Cứu tôi với!” Tôi gào và nước biển ngập đầy cổ họng. Tôi nuốt bao nhiêu là nước biển mặn rát. Bao nhiêu thủy thủ đã chìm vào lòng biển cả chỉ vì mê muội tiếng hát mỹ nhân ngư. Tôi nguyền rủa tôi. Ngu muội chỉ vì ánh mắt và giọng nói của một người con gái. Chết là phải rồi. Tôi rùng mình thêm một lần, rồi tôi thôi giẫy dụa. Tôi sắp chết. Trăm ngàn hình ảnh dĩ vãng vùn vụt lướt qua trí. Và mơ hồ nụ hôn thời mới lớn của một người con gái nồng nàn trên môi tôi. Tôi chết ngay phút giây đầu óc mở ra trang ký ức tuyệt vời nhất đời người. Thời khắc của nụ hôn đầu.

Nhưng tôi không chết. Sức mạnh vô hình nào đó kéo tôi lên. Tôi sặc. Tôi ho. Tôi vùng vẫy. Và tôi mở choàng hai mắt. Bầu trời trên cao nặng trĩu những đám mây xám ngắt. Khuôn mặt người con gái in đặm nét trên cái khung màu xám ấy. Tóc mịt mù che kín một khoảng không gian tối ám. Ngực tôi tức như bị đè nặng bởi tảng đá khổng lồ. Rồi tôi thở được sau cơn ho sặc sụa. Hai bàn tay cô gái nới nhẹ trên ngực tôi.

“Tôi còn sống không?” Tôi thều thào hỏi. Và tôi nhận ra mình đang nằm trên bãi san hô lởm chởm.

Cô gái gật đầu. Những giọt nước ở đuôi tóc cô rụng xuống mặt tôi. “Người không chết được đâu.” Cô nói.

“Con gì vậy?” Tôi hỏi, chân vẫn tê bại cảm giác vật gì mềm nhũn siết lấy cổ chân lôi tôi xuống vực sâu vài ba phút trước.

“Giao long.”

Câu trả lời làm đầu óc tôi rối mù. Loài thủy quái thời thượng cổ thường xách nhiễu ngư dân đặm nét trong những trang sử Việt bấy lâu nay tôi vẫn ngỡ là huyền thoại.

“Tôi không muốn chết. Tôi phải trở về.” Tôi khản giọng gào lên trong tiếng sóng loạn cuồng, “Tôi phải về.”

“Em đã thổi cho người làn hơi của sự sống.”

Câu nói đưa tôi về thoáng ký ức của cơn hấp hối, mê đắm nụ hôn đầu. Nụ hôn của đêm trao gửi đầu mùa tình ái. Nụ hôn thuở chúng tôi yêu nhau giữa đêm nằm chờ ghe ra cửa biển, tìm đường sống. Tôi cố gỡ những mảnh ký ức rối bời ấy, nhưng đầu óc tôi mụ mẫm. Tôi nhớ đôi môi nào đó mềm nát môi tôi trong phút lâm chung chìm trong đáy nước. Đó là nụ hôn đầu trên khung hình dĩ vãng. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy như đôi môi hồng của người con gái lạ mặt kia vừa thổi làn hơi của sự sống vào tôi, căng đầy hai lá phổi.

“Người hãy theo em. Ở đây lâu không tốt.” Cô gái nói, rồi chống tay đứng dậy, bước xuống ghềnh đá.
Chúng tôi lại lướt đi trên chập chùng sóng nước.

Sức lực vô hình nào đẩy tôi tung tóe giữa trăm ngàn con sóng. Chúng tôi bơi hoài như thế cho đến khi đầu tôi va vào vật gì cứng bập bềnh trôi giữa dòng. Nhói đau. Những mảnh gỗ, những mái chèo, và cả những xác người. Tôi hoảng kinh.

“Đưa tôi đi đâu thế này?” Tôi há miệng gào to. Nước ập vào cuống họng.

Cô gái quay lại đưa ngón tay lên miệng ra dấu. Tôi ngậm miệng. Nhưng tôi không im lặng được lâu. “Mình đi đâu đây?” Tôi lại gào lên trong bọt sóng.

Cô lượn đến bên tôi. “Đây là Biển Đông.” Đầu tôi lênh đênh trên mặt nước. Xa xa những chiếc tàu đen đúa ẩn hiện trong bụi nước. Tôi trợn tròn hai mắt, và tôi thấy những chiếc tàu xả hết tốc lực húc mạnh vào một con thuyền nhỏ bập bềnh như chiếc lá trên mặt hồ. Con thuyền vỡ tung thành trăm mảnh vụn. Những bóng người chới với dưới làn nước tối mù.

Tôi thấy phần phật trong gió, những lá cờ đỏ tươi màu máu. Những ngôi sao vàng chói vùng vẫy trong biển máu.

“Người hãy bơi theo em.”

Tôi ngoái cổ nhìn theo những xác người lềnh bềnh trôi trên sóng bạc. “Sao không cứu họ,” tôi gào lên. Cô gái lắc đầu. “Họ chết hết rồi.”

“Họ là ai vậy?” Tôi hét vang.

“Ngư dân.”

“Ngư dân nước nào vậy?” Tôi hỏi.

Cô gái ngoảnh lại nhìn tôi thật nhanh rồi vội vã quay đi. Trong thoáng giây tôi đọc được ánh thất vọng trong mắt màu hạt dẻ. Không một lời trách móc nhưng tôi hiểu. Vùng biển tổ tiên tôi để lại đã không còn. Một chiếc tàu lù lù rẽ sóng tiến về phía hai chúng tôi. Cô vội xoay người, kéo tôi chìm vào khối đen ngòm của biển. Và tôi ngạc nhiên thấy mình dài hơi đến không ngờ. Chúng tôi lặn sâu dưới nước. Những lần phải trồi lên để thở, tôi thoáng thấy những con tàu hung hăng chìm trong sương mù, như những đốm đen hung bạo trên nền trời xám.

Cô gái níu lấy tôi, “Đừng ngoi lên lâu quá, nguy hiểm.”

“Tàu nước nào vậy?” Tôi ngu ngơ hỏi.

Cô lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh nhìn tuyệt vọng, “Đó là lũ thuồng luồng, lũ giao long cơ khí. Đó là bầy thủy quái hiện đại thế kỷ của người.”

Chúng tôi lại lặn sâu và tiếp tục lướt đi trong vùng tăm tối buốt lạnh. Rồi những con sóng nguôi dần và nước bỗng dưng hăng mùi bùn đất. Tôi đâm sầm vào một thân gỗ cứng. Tôi trợn trừng hai con mắt cay sè. Một rừng gỗ nhọn đầu lô nhô dưới lòng con nước. Cô gái len lỏi giữa những thân gỗ xanh rêu. Lũ hào bám quanh biến những thân gỗ thành hình hài loài thủy quái kỳ dị.

Chúng tôi trồi lên mặt nước. Tôi hít thở cuống cuồng. Bầu trời xám chì phủ lấy chúng tôi.

“Gặp lũ thuồng luồng cơ khí hoặc vướng vào cơn bão biển, phải lặn xuống thật sâu, hoặc tìm một cửa sông để tạm trú,” cô gái nói. “Nước sông đục ngầu, rác rưởi và dầu nhớt, nhưng an toàn.”

“Sông này có rừng cây mọc ngầm,” tôi nói bằng giọng hụt hẫng.

“Đấy là những cây cọc đóng dưới lòng sông, người có nhớ không?”

Tôi nhớ loáng thoáng đâu đó bài học thời thơ ấu về những cọc nhọn chôn dưới lòng sông.

Rồi tôi sực nhớ trước khi vào phòng, tôi mở bếp lửa, hâm nóng nồi cá kho. Sống một mình, nồi cá kho hâm đi hâm lại, cả tuần ăn chưa hết. Thứ cá kho có một người con gái chỉ cho tôi cách nấu sao cho đặm đà. Cuối một ngày tất bật, ngả lưng trên giường, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Và tôi cuống cuồng xoay người đổi hướng, bơi trở về.

“Tôi phải trở về,” tôi nói, lòng đầy ắp hoang mang.

Cô gái sựng lại giữa dòng, tròn mắt nhìn tôi. Tôi gào lên rằng tôi phải về tắt bếp, nếu không sẽ có hỏa hoạn. Lửa sẽ thiêu nguyên dãy phố. Và tôi sẽ đi tù. Tôi ngưng nói, phun vội ngụm nước mặn vừa ùa vào miệng. Và bật ho sặc sụa.

Cô bơi vòng lại, níu lấy cánh tay tôi, và những con sóng nâng hai chúng tôi lên, đẩy chúng tôi vùn vụt về phía khơi xa, ra khỏi vùng bão tố, lọt vào khung biển lặng, nơi cái mặt trời đỏ lừ đã chìm một nửa vào sóng nước. Mặt trời loang một vùng đỏ rực trên biển cả. Vừa mới gió dông, chúng tôi đã dạt đến nơi này, chốn hoàng hôn tĩnh lặng trên đại dương. Một góc đại dương vô cùng huyền ảo.

Bóng cô in trên nền trời đỏ thẫm. Từ đáy sâu tâm tư, tôi bỗng thèm có cây cọ và những tảng màu. Cho chân dung một người con gái.

Chúng tôi tắp vào một hòn đảo nhỏ. Cô gái vẫn nắm chặt lấy tay tôi, như sợ tôi sẽ bỏ trốn, về lại cõi trần gian khô lạnh, có nồi cá kho dở dang trên bếp lửa. Đêm ngoài đại dương sụp xuống như tấm màn sân khấu, nhuộm đen vạn vật.

Trời đất chỉ còn một màu đen thẫm và hai chúng tôi bị vây quanh bởi âm thanh rì rào của sóng và vi vu của gió. Trong bóng đêm cô như cụm sương mù hư ảo. Cô lại nắm lấy tay tôi. Những ngón tay đan lấy những ngón tay. Cô kéo tôi lại bờ nước.

“Về lại với biển khơi,” cô thở ra lời rủ rê dịu dàng.

“Tôi không phải là cá, tôi không có cái mang để sống dưới nước.”

Cô ngắt lời tôi, “Tổ tiên của người là cá, người biết không.”

Tôi biết. Tôi mê Darwin từ ngày vừa biết đọc. Tôi biết tổ tiên tôi bao nhiêu triệu năm trước bơi lội tung tăng dưới nước. Rồi hoàn cảnh đẩy đưa vây loài cá mọc dài thành chân loài bò sát. Và tổ tiên tôi đổ bộ lên đất liền. Nhưng đó là chuyện mấy mươi triệu năm xưa. Tôi cũng nhớ chuyện kể năm mươi người con theo mẹ lên núi năm mươi người con theo cha xuống biển nhưng với tôi câu chuyện trăm con chỉ là truyền thuyết. Tôi đã quen với đất đai, với núi rừng, với sông suối, ao hồ, với thành phố, nhà xe, với mọi thứ tiện nghi, tôi làm sao sống như loài cá. Tôi làm sao sống được như người con gái này.

Như đọc được nghĩ tôi, cô dịu giọng, “Rồi sẽ quen.”

Tôi quả quyết, “Tôi không phải là cá.”

“Rồi người sẽ quen.”

Cô ngồi xuống bờ đá san hô và nghiêng người vớt tay xuống nước. Một dải lân tinh lấp lánh phết lên dòng nước đen ngòm. Tôi chìm ngay vào cơn mê hoặc. Giọng cười trẻ thơ của cô vang trong tiếng sóng. Rồi cô dò từng bước chân xuống nước. Tôi ngập ngừng trên bờ đá san hô sắc cạnh. Tiếng quẫy nước và cô buông mình vào khung đen của nước. Mỗi cử động của thân thể cô lại khuấy lên một vùng sáng lấp lánh. Cô nhún nhảy, ngụp lặn trong vũng sáng lân tinh đủ sắc màu của muôn loài thủy sinh. Tôi ngây ngất đứng nhìn. Cô đưa tay vẫy gọi. Tôi rụt rè bước xuống bờ nước. Tôi vòng tay vớt một vọc nước, hàng ngàn con đom đóm xanh đỏ tím vàng khuấy động theo những ngón tay tôi. Trong giây phút tôi mê đi trong vùng ánh sáng lấp lánh tuyệt vời của những những vi sinh vật sống trong lòng đại dương. Tôi hụt chân trên phiến đá ngầm, lao đao, tay cuống cuồng níu kéo, những ngón tay đan vào luồng tóc rối. Cô gái níu lấy tôi và dịu dàng gỡ những sợi tóc đang vướng vào những ngón tay tôi. Thân thể nạm vàng ôm chầm lấy tôi. Hai cánh tay mềm mại như chiếc vòi loài thủy quái dịu dàng, cuốn hút.

“Người mệt lắm không?” Cô gái thì thầm.

“Mệt lắm, chắc không đủ sức bơi về,” tôi nói nhanh.

“Thôi, để em đưa người về.” Vẫn giọng nói ấy, nhưng âm hưởng man mác nỗi buồn. Từ đôi môi vừa khép lại khóe cười, ngọt ngào giọng nói, “Hãy níu lấy vai em.” Tôi rụt rè bám lấy hai vai cô như thuở nhỏ ôm lấy vai mẹ tôi khi mẹ cõng đi chơi lòng vòng khu xóm nhỏ. Và cô lướt đi êm ái trong sóng nước. Vạt tóc dài xuôi dòng, tỏa rộng như mây trời phủ kín không gian tôi.

“Mình có còn gặp nhau nữa không?” Tôi gào lên trong tiếng sóng, mặc cho nước mặn chát cổ họng.

“Mai mốt em đưa người qua vùng biển khác.” Cô nói.

Tôi đã nếm tạm đủ mùi vị của biển khơi. Nước mặn chát. Sóng loạn cuồng. Gió phẫn nộ. Loài thủy quái gầm gừ. Lũ tàu chiến hung hăng. Tôi nghĩ đến vũng biển bình yên lấp lánh hàng triệu vi sinh vật lân tinh thắp sáng, nếu phải chọn biển khơi, tôi muốn định cư nơi ấy, nhưng tôi nhớ đất liền, nhớ những con đường thành phố, nhớ tiếng còi xe rộn ràng quanh phố chợ. Nên tôi cằn nhằn, “Vùng biển nào nữa? Biển nơi nào cũng giống nhau.”

“Mai mốt mình qua vùng biển khác.”

“Để làm gì?”

“Đếm xác thuyền nhân.”

Tôi lặng người. Tắt tiếng.

“Có một thời biển cả là mồ chôn, có một thời thủy táng được mùa, người còn nhớ không?”

Một vùng ký ức trải rộng trong trí. Tôi nhớ cơn bão biển. Tôi nhớ những thân thể lật lìa cơn đói. Tôi nhớ chiếc tàu của dàn khoan. Tôi nhớ có biết bao nhiêu người không đến được bến bờ. Và tôi nhớ người con gái tôi yêu buông mình vào sóng nước khi tên cướp biển vừa níu lấy tóc nàng.

“Nhớ chờ em ở bờ biển, chỗ tảng đá trắng.”

Tôi nhớ tảng đá trắng rõ nét trên mặt chiếc gối. Tôi không muốn ra biển nữa, nhưng giọng nói cô khơi gợi một hẹn hò tôi làm sao cưỡng lại.

Tôi giật mình thức giấc trong căn phòng hừng hực nóng. Người ướt đẫm mồ hôi. Mồ hay nước biển mà sao nghe vị mặn chát trên môi. Chiếc đồng hồ điện ở đầu giường nhấp nháy con số một. Căn phòng sực mùi cá kho. Tôi tung chăn phóng ra ngoài. Bếp lửa vẫn hồng. Nồi cá kho đen nghịt. May mà chưa cháy nhà.

Tôi tắt bếp, tần ngần trở về phòng, mở đèn nhìn đăm đăm chiếc gối. Hình vẽ cảnh đại dương trên áo gối vẫn chưa phai. Tôi xoa bàn tay lên mặt gối. Những sợi tóc dài vướng vào đầu ngón tay. Những sợi tóc dài vướng vào bờ đá, nơi bọt tung trắng xóa. Tôi vớt những sợi tóc. Những con sóng bỗng dưng bập bềnh mặt gối. Khi tôi kéo được những sợi tóc ra khỏi con sóng, mặt nước lại lặng yên.

Những sợi tóc. Tôi sẽ giữ chúng hoài. Như một dòng vắn tắt trong cuốn sử Việt. Tôi sẽ giữ, để những trang sử không bị ngắt đi như cuốn sách thiếu vài trang giấy. Những sợi tóc con gái đứt lìa trong bàn tay gươm giáo của thằng cướp biển.

Từ hôm ấy, đêm nào tôi cũng chờ bên tảng đá trắng, nơi cô gái ấy hẹn sẽ đến đón tôi về vũng biển lân tinh vạn sắc màu. Cô gái ấy là ai. Cô ấy là người hay cá tôi cũng không biết nữa. Cô đến từ trang nào, đoạn nào của sử Việt? Tôi nhớ loáng thoáng dường như cô nói cô là đứa con gái theo chân cha xuống biển thuở nào, nhưng tôi không chắc lắm. Hay cô là oan hồn một thuyền nhân xấu số?

Bao giờ người con gái ấy mới đến nơi này, để đưa tôi về với biển khơi? Bao giờ người con gái ấy mới lại trở về dẫn tôi ra biển, viếng mộ thuyền nhân? Tôi phải về nơi ấy bởi năm xưa tôi lỡ bỏ lại biển khơi một người con gái.

221111

bài đã đăng của Hoàng Chính

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)