Trang chính » 50 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại (1975-2025), Sáng Tác, Tiểu thuyết Email bài này

mấy sông cũng lội… (kỳ 10)

0 bình luận ♦ 28.04.2025

Feature photo for DM

CHƯƠNG 31

Giờ bay thứ mấy rồi, Thu Trang cũng không nhớ rõ nữa. Chiếc phi cơ của hãng hàng không Cathay có những cô tiếp viên hàng không mướt mát. Những cô tiếp viên tỉnh như sáo đi tới đi lui, phục vụ khách hàng một cách chu đáo. Những cô gái người Hoa, Thái Lan hay Phi Luật Tân có cái nét quen thuộc của người phụ nữ châu Á làm Thu Trang cảm thấy yên tâm phần nào. Thế nhưng mỗi khi được hỏi tới, Thu Trang vẫn cảm thấy hồi hộp vì cái vốn sinh ngữ ngặt nghèo của mình. Cô lim dim, nửa thức nửa ngủ trong cảm giác bồng bềnh bất an ấy. Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ phía bên cạnh. Một lát, máy bay đổi hướng. Thu Trang không còn nhìn thấy mặt trời. Nhưng bầu trời thì rực rỡ và lạ lẫm vô cùng.

           Phi cơ bay phía trên những tảng mây dầy đặc, trắng muốt. Thỉnh thoảng, qua những khoảng trời trong, làng mạc, núi đồi lờ mờ hiện ra phía dưới, như trong tranh vẽ. Dòng sông kẻ đường chỉ nhỏ trên những làng mạc xanh rì màu cỏ. Những thành phố xa lạ trải thảm phía dưới. Thu Trang bay bên trên như cánh chim phiêu bạt. Lòng cô rưng rưng cảm xúc. Biết bao giờ bố mẹ mới được ngồi trên chiếc máy bay, lướt đi bồng bềnh trên khoảng trời xanh biếc như thế này? Hình ảnh những người thân lần lượt hiện ra trong trí cô. Bắt đầu là mẹ. Mẹ bao giờ cũng đứng đầu trong những giấc mơ, trong những hồi tưởng. Mẹ hiền (dù đôi khi khó tính đến bực mình). Còn bố thì có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại không khó khăn như mẹ. Bố lầm lì, ít nói, nhưng dường như bố quan tâm đến tương lai con cái hơn mẹ nhiều lắm. Mẹ chỉ nhìn thấy những gì gần gụi. Bố nhìn thấy cả những năm tháng trước mặt mỗi đứa con. Vì vậy mà bố quyết định cho Thu Trang đi vượt biên, dù rằng ra đi ở thời điểm ấy cũng đã hơi muộn màng.

           Nắng lại chợt xuyên qua khung cửa sổ vuông vức, trải lên lòng Thu Trang. Cô xoay đầu, nhìn ra ngoài trời. Tảng mây trắng phản chiếu ánh nắng, rực lên như khối bông gòn khổng lồ được rọi bằng ngọn đèn pha cực mạnh. Thu Trang ngây ngất, như cô bé lạc vào xứ thần tiên, trong truyện cổ tích. Phi cơ lướt chậm rì như đang trôi trên khối mây dầy đặc. Thu Trang tưởng chừng mình có thể bước ra khỏi máy bay, chập chững những bước nhẹ tênh trên những áng mây hình khối.

           Phi cơ lại đổi hướng. Ánh nắng dạt đi, và biến mất khỏi khung cửa sổ. Giờ này ở Việt Nam bố mẹ đang làm gì nhỉ. Thu Trang tự hỏi. Và Vĩnh nữa. Vĩnh có đang nhớ Thu Trang như Thu Trang đang nhớ đến Vĩnh không? Còn Phú ở Canada, giờ này chắc anh đang đi làm. Mà giờ này là mấy giờ ở chỗ Phú đang ở nhỉ. Chắc phải là đêm, vì bên này mới là buổi trưa. Cả đêm nay Phú chắc cũng chẳng thể nào ngủ được. Có lẽ chàng đã chuẩn bị tất cả để đón cô vợ bé bỏng của mình. Thu Trang bất chợt đặt bàn tay lên bụng. Phú ơi, vừa về đến nhà, em sẽ báo ngay cho anh một tin vui. Không biết anh thích con trai hay con gái đầu lòng. Mà con nào cũng là con, phải không Phú. Con trai mà giống anh chắc là đẹp trai lắm. Thu Trang bất giác xoa bàn tay trên bụng, như vỗ về đứa con đầu lòng hãy ngủ cho ngon. Rồi mình sẽ làm vợ, làm mẹ. Cái cảm giác lạ lùng, kỳ bí vướng vít trên tóc, trên da mặt, trên ngực, trên vai Thu Trang. Có con. Làm mẹ. Chao ơi là lạ lùng! Rồi mình sẽ cho con bú, sẽ nấu nướng, làm bếp cho hai “bố con nó”. Sẽ dạy cho con tập nói, sẽ cầm tay cho con nắn nót viết những chữ đầu tiên. Sẽ làm trọn vai trò một người mẹ. (Mà vai trò của người mẹ gồm có những việc gì nhỉ?) Thế còn Vĩnh thì sao? Lòng cô chợt quặn lên một nỗi niềm khốn khó. Có khi nào Vĩnh quên không? Thu Trang cố thuyết phục mình. Thử tưởng tượng nhé. Vĩnh sẽ tìm việc làm ở Việt Nam. Người ta đồn là Mỹ đã hủy bỏ lệnh cấm vận. Mỹ sẽ qua Việt Nam hệt như ngày xưa. Chắc là sẽ có nhiều việc làm. Hồi xưa, lúc còn chiến tranh, nhờ có người Mỹ ở trong nam, mà vô số người Việt Nam có việc làm lương cao, có đồ xài thoải mái. Vĩnh cũng sẽ nằm trong số những người có việc làm với người ngoại quốc ấy. Vĩnh lại biết tiếng Anh. Chắc không đến nỗi phải ở tù vì tội vượt biên. Bây giờ cả nước bắt tay với Mỹ rồi. Chắc chuyện vượt biên tìm đường qua Mỹ của Vĩnh không còn bị coi là tội nữa. Thu Trang cố thuyết phục mình bằng những lý lẽ thông minh chính cô cũng không ngờ. Rồi Vĩnh sẽ gặp người con gái nào đó vừa ý. Hai người sẽ yêu nhau. Họ sẽ làm đám cưới trong nước. Lúc đó Vĩnh đâu cần Thu Trang bảo lãnh nữa. Đàn ông là chúa mau quên. Chàng sẽ có vợ, có con. Chàng sẽ ăn nên làm ra. Không biết chừng chàng còn mở cơ sở làm ăn, buôn bán với nước ngoài nữa. Lúc đó, hẳn Thu Trang chỉ còn là một vết mờ trong trí nhớ chàng; một phẩy bụi mà chỉ cần thổi nhẹ cũng bay biến đi vào không gian vô tận.

           Nước mắt Thu Trang ứa ra. Phải quên đi thôi. Cô tự nhủ. Bỏ Vĩnh cho nhẹ người. Chàng có đời sống, có số mạng của riêng chàng. Nghĩ tới làm gì cho khổ tâm. Mình đã có chồng. Sắp có con. Thôi thì cứ trả Vĩnh về với Việt Nam, với dĩ vãng. Mình phải nhìn về phía trước. Canada ở đó. Phú ở đó. Con đầu lòng của hai người ở đó. Duyên nợ đấy, chứ còn gì nữa. Nếu không phải duyên nợ, làm sao mình có thể gặp Phú ở phương trời xa lơ lắc kia chứ. Thu Trang thầm thĩ trong đầu những lời tự an ủi. Mình dù sao cũng còn hạnh phúc hơn hàng trăm, hàng ngàn những người phụ nữ Việt Nam khác. Mẹ, bà nội, bà ngoại, bà cố… ngày xưa có ai tự chọn lấy được cho chính họ một người đàn ông mà ăn đời ở kiếp? Mình hạnh phúc hơn những người khác biết bao nhiêu.

           Thu Trang lầm thầm khấn vái cho những tháng ngày sắp tới của đời mình sẽ không còn sóng gió. Như những người xuống ghe vượt biên luôn luôn cầu cho biển lặng, sóng êm. Những người không dám mơ ước thêm điều gì khác ngoài một điều: biển lặng sóng êm. Hãy cứ biển lặng sóng êm, tới bờ tới bến đi đã. Những gì còn lại, đã có liên hiệp quốc; đã có tình nhân loại, đã có từ tâm của con người lo toan.

           Và Thu Trang thiếp đi trong những lời cầu kinh cùng Chúa, cùng Phật.


CHƯƠNG 32

Giấc mơ ngắn ngủi lạ lùng. Ở đó, Thu Trang là gái có chồng. Ca dao bảo “Gái có chồng, như gông đóng cổ.” Thu Trang không tin như vậy. Nếu coi hôn nhân như một thứ gông cùm, thì Thu Trang đã tròng đầu mình vào một cái gông êm ái. Phú mở ra cho Trang một con đường ngợp bóng mát êm ả. Chàng ra đón Thu Trang ở phi trường Toronto; cái phi trường rộng như cả một thế giới. Chàng vồ vập cô như người bị bỏ đói lâu ngày. Chàng áp tai lên bụng Thu Trang, nghe ngóng, khi nghe cô báo là đã có thai. Chàng hỏi Thu Trang thích đặt tên cho con là gì. Cô bối rối. Cô chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ có lúc phải đặt tên cho con mình. Chàng nhìn vẻ bối rối của cô, ngọt ngào như mật ong, Thương quá Trang ơi. Cô ngắt lời chàng, sao lại thương em vậy? Chàng bảo duyên nợ, Trang ơi. Duyên nợ đấy. Chàng hôn Thu Trang mê mẩn. Duyên nợ; thành ra cách trở sơn khê gì thì cũng tìm đến nhau. Rồi chàng đọc ca dao cho cô nghe. Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua. Cô nhớ bữa hôm gặp nhau lần đầu tiên, chàng cũng đọc cho cô nghe câu ca dao ấy. Yêu nhau mấy núi cũng trèo… Vậy chứ anh thương em từ hồi nào? Yêu em, thương em từ trước khi thấy hình em nữa kìa. Cho nên dù em ở Mã Lai hay là ở mặt trăng đi nữa thì rồi anh cũng tìm tới. Những nụ hôn. Thu Trang chưa kịp làm quen với những nụ hôn kiểu Tây, kiểu Mỹ. Những nụ hôn làm cô ngộp thở. Em thích con trai hay con gái? Con nào cũng được. Anh thích một đứa con gái, có đôi mắt giống em. Chàng bảo. Cô ngần ngừ, nghĩ ngợi. Em thì thích một đứa con trai tướng tá như anh vậy đó. Hai người dành nhau chọn lựa về phái tính đứa con. Sau cùng Phú nhường. Ừ thì con đầu lòng sẽ do em chọn, nhưng con trai hay con gái thì anh cũng vẫn thích nó có đôi mắt giống em.

Chỉ có vậy. Giấc mơ ngắn ngủn. Thu Trang tỉnh dậy lúc màn ảnh truyền hình trên trần máy bay đang chiếu phim. Ngày còn tươi rói bên ngoài cửa kính máy bay. Trời trong, mây trắng muốt phía dưới. Giờ này mình đang bay trên biển, Thu Trang thầm nghĩ. Người tiếp viên hàng không nói chuyện bằng hai ba thứ tiếng trên loa. Thu Trang hiểu loáng thoáng những chữ tiếng Anh đã học. Và cô đoán chừng ý nghĩa của từng câu. Hiện giờ phi cơ bay cao bao nhiêu ngàn thước. Nhiệt độ bên ngoài bao nhiêu. Sẽ đến Canada lúc nào.

Người nữ tiếp viên hàng không có nụ cười mềm như hoa huệ đẩy xe đồ ăn ngang qua chỗ Thu Trang. Thu Trang nhắm hờ hai mắt, làm bộ ngủ. Thu Trang ngại những cuộc giao tiếp với người ngoài. Cũng may mà bên Canada, Thu Trang còn một người để dựa vào mà yên tâm, mà trông cậy. Phú ơi. Cô thầm gọi tên chồng. Phú bây giờ đang làm gì? Có đang nóng lòng gặp mặt em không. Cô nhìn mông ra ngoài khung cửa kính hình vuông. Mây lổn nhổn phía dưới. Cô rán hình dung ra khuôn mặt của Phú. Những đường cong, nét gẫy đặm nét trong trí tưởng cô. Lâu lắm rồi không gặp, chẳng biết Phú có còn nhớ Thu Trang không. Như Thu Trang bây giờ, đang cố hình dung ra khuôn mặt của Phú mà không được. Hình ảnh chàng cứ nhập nhòa, như bóng người thấp thoáng trong cái nhá nhem của một buổi tối cúp điện ở Sài Gòn thuở xưa.

Tiếng ngáy khe khẽ vang lên bên tai Thu Trang. Cô khẽ liếc nhìn người đàn ông tây phương ngồi bên cạnh. Ông già đang ngủ say. Bây giờ Thu Trang mới có can đảm nhìn kỹ người bạn đồng hành trong chuyến bay. Ông già lớn con, ngồi dềnh dàng choán hết cả cái lối đi nhỏ xíu phía trước mặt. Những nếp nhăn dãn ra trên mặt người đàn ông. Tuổi tác nhuộm màu bạc lên mái tóc vàng gợn sóng. Không biết khi về già, mặt mình có nhiều vết nhăn như cái nhà ông này không. Thu Trang nghĩ thầm.

Ông cụ vẫn ngáy đều đặn, nhịp nhàng, như một nhạc sĩ say sưa kéo vĩ cầm trong dàn nhạc.


CHƯƠNG 33

Lạy Trời cho gặp Phú ngay. Lạy Trời cho có Phú ra đón ở phi trường. Thu Trang vừa loay hoay gỡ sợi dây an toàn trên ghế, vừa lầm thầm khấn vái. Chúa của Vĩnh, Phật của Thu Trang. Không biết Phú theo đạo nào. Hồi đó quên mất tiêu, không hỏi xem chàng theo đạo nào. Chắc Phú theo đạo Tin lành. Chắc Phú cũng đã cầu nguyện với Chúa của chàng, cho chuyến bay của Thu Trang tới nơi an toàn. Cũng cầu với Chúa của Phú nhắc chàng ra đón vợ mới cưới ở phi trường. Lòng Thu Trang xốn xang với những lời cầu nguyện, van xin.

Bên ngoài, nắng đã ngả xuống màu vàng úa, ngày đã nghiêng xuống cái khung của buổi chiều tàn tạ. Trời nhiều mây. Những tảng mây màu xám, đục ngầu. Nhân viên máy bay chào tạm biệt hành khách. Đám tiếp viên lăng xăng đi thu dọn những dây đeo cho hành khách mượn nghe nhạc trong chuyến bay. Những cô gái, những người đàn bà có nụ cười tươi rói, có môi má thắm hồng, có bàn tay mượt mà, có thân thể căng đầy sức sống. Những người đàn bà hạnh phúc giữa cuộc đời. Thu Trang cảm thấy như họ đến từ một cõi xa xăm nào đó, nơi những con người được lựa chọn một đời sống riêng cho chính mình, và không ai phải van xin, năn nỉ những ân huệ cùn mằn, những thi ân keo kiệt của cuộc đời. Thu Trang nhìn họ, như nhìn những con người xa lạ, no tròn hạnh phúc.

Một cô tiếp viên bước lại gỡ dùm Thu Trang cái dây an toàn. Cô lí nhí cám ơn. Người thiếu nữ trả lời bằng một nụ cười trẻ thơ. Thu Trang đứng dậy. Mình mẩy mỏi rời rã. Mười mấy tiếng bay trên những ruộng đồng, sông rạch, núi non và biển cả. Thu Trang đã là cánh chim bay về một tổ ấm ở phương trời xa lạ. Cô khoác cái túi hành lý lên vai, ngần ngừ nán lại bên hàng ghế cô đã ngồi. Người đàn ông ngoại quốc ngủ mê mệt suốt chuyến bay đã đi đâu mất từ lúc nào. Những hành khách khác đang lần lượt bước ra phía cửa. Thu Trang ngồi xuống ghế, kiên nhẫn chờ đoàn người lướt qua trước mặt. Cô ngần ngừ nhìn quanh quất. Những màn ảnh máy truyền hình vuông vức trên trần, những khung cửa kính xếp dài hai bên thân tàu, những hàng ghế thẳng băng. Chiếc máy bay này rồi sẽ lại bay trở về vùng trời nhiệt đới Kuala Lumpur, sẽ lại ngừng ở Singapore, Tokyo lấy nhiên liệu. Và biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ bay về Sài Gòn, đậu ở phi trường Tân Sơn Nhất; Nó sẽ mang một chút hơm hướm của Thu Trang về Việt Nam. Cho Vĩnh. Vĩnh. Vĩnh ơi. Thôi quên đi nghe, Vĩnh. Trang còn cả một đời sống phía trước. Trang sẽ phải quên Vĩnh thôi. Trang có chồng rồi! Chồng của Trang giờ này đang đợi Trang ở dưới đó. Anh ấy hẳn đang ngóng dài cổ ra, nhìn chăm chăm vào từng người con gái tóc đen từ phi cơ bước xuống. Bao nhiêu năm tháng chia sẻ với nhau những vui buồn và xót xa. Thế cũng đủ lắm rồi. Trang sẽ phải quên Vĩnh thôi. Lần cuối nhé. Hôn Trang đi. Hôn lần cuối đi. Em nhắm mắt lại nè. Hôn em lần cuối đi. Hôn rồi thì quên đi. Em về nhà chồng thôi, Vĩnh à.

Are you okay?”

Người nữ tiếp viên hàng không chạm khẽ vào vai Thu Trang, làm cô giật mình, bừng tỉnh. Cô quệt vội những giọt những mắt trên má, vơ lấy cái túi vải, luống cuống đứng dậy.

Are you okay?” Người thiếu nữ lập lại câu hỏi bằng giọng ân cần.

Thu Trang hấp tấp gật đầu. Người tiếp viên lại hỏi thêm gì nữa nhưng Thu Trang không hiểu. Không lẽ giờ này còn soát vé máy bay. Cô bối rối móc túi áo ngực, tìm tấm thẻ tị nạn và tờ vé máy bay, đưa cho cô tiếp viên.

Người thiếu nữ nhìn lướt qua những giấy tờ trên bàn tay run run của Thu Trang. Nụ cười lại nở ra trên môi, cô ta ra dấu cho Thu Trang đi về phía cửa máy bay, nơi bóng người hành khách cuối cùng vừa biến đi.

Cô tiếp viên tiễn Thu Trang ra tận cửa máy bay. Cái bắt tay lạ lẫm nhưng ấm áp.

Good-bye!” Thu Trang lý nhí câu chào tạm biệt.

Người nữ tiếp viên nghiêng đầu, ái ngại. Thu Trang nhìn lại lòng máy bay một lần cuối. Tiếng thì thầm trong trí tưởng cô. Tạm biệt nghe, Vĩnh! Đừng bắt Trang nhớ Vĩnh nữa. Thôi, Trang đi đây.

Thu Trang đưa tay quẹt nước mắt. Khổ quá. Mắc mớ gì nước mắt cứ ứa ra mãi thế này. Lớp son phấn qua loa trên mặt giờ này chắc đã nhòe nhoẹt coi không giống ai rồi.

Thu Trang bước những bước nhẹ tênh trong cái vòm cong như một đường hầm hun hút sâu. Quãng đường quanh co. Quẹo trái, quẹo phải bao nhiêu lần, cô không còn nhớ nữa. Cô như người đi lạc trong giấc chiêm bao kỳ cục.

Thu Trang cứ đi tới, rụt rè đi tới hoài. Cho tới khi cái hành lang cong vòng ấy biến đi, và trước mặt Thu Trang trải ra một chợ người huyên náo, xôn xao. Những hành khách cùng chuyến bay đang xếp hàng trước mặt Thu Trang. Phía tay phải Thu Trang, bên ngoài khung kính, có lẽ là khu chờ đợi của thân nhân đến đón.

Ở đây, thiên hạ ăn mặc sang trọng không ngờ. Những người đàn ông. Những người đàn bà. Quần áo muôn ngàn màu sắc. Gót giầy cao lộp cộp trang trọng. Những ân cần, âu yếm tự do. Thu Trang đảo mắt nhìn quanh. Hình ảnh những cặp tình nhân ôm cứng lấy nhau đập ngay vào mắt cô. Chao ơi là tình yêu nồng nàn, hạnh phúc ở cái xứ sở xa lạ. Thu Trang nhìn tới nhìn lui, tìm một hình bóng quen mịt mờ trong trí nhớ. Những bóng người lao xao làm cô hoa cả mắt.

Cô đứng sát tới sau lưng người đàn ông ở cuối hàng người. Bây giờ cô mới thấy lại mấy người Việt chung chuyến bay, đứng lẫn tuốt phía trước trong đám hành khách da trắng. Cô chăm chú nhìn họ. Mỗi người đều cầm sẵn những giấy tờ quan trọng trên tay. Thu Trang cũng lo âu, thọc tay vào túi áo, rờ rẫm tìm tờ giấy nhập cảnh, tấm thẻ tị nạn, và miếng vé máy bay. Cô lại quay đầu nhìn ra phía ngoài khung kính. Những cái vẫy tay xa lạ của đám người đến đón thân nhân. Ánh đèn của máy chụp hình nhóa lên làm cô mờ cả mắt. Phú ở chỗ nào trong đám người đông như đoàn người đi đại nhạc hội kia nhỉ?

Hàng người nhích dần tới phía trước. Lòng Thu Trang xốn xang, lo lắng. Không biết người ta sẽ hỏi mình cái gì đây. Cô kiễng chân nhìn tới phía trước. Những người ngoại quốc cao hơn cô gần hai cái đầu. Thu Trang đứng cuối hàng người, nhỏ bé như đứa học trò mẫu giáo đứng lộn vào lớp năm, lớp sáu trong buổi lễ chào cờ ở sân trường. Cái túi vải chợt nặng trĩu trên vai, khi Thu Trang thấy nét lạnh lùng trên mặt người nhân viên xét giấy tờ. Cô lo âu rút những giấy tờ quan trọng ra khỏi túi áo, run run vuốt lại cho thẳng, và cầm chắc trong bàn tay mặt. Phú đâu rồi, Phú có đến đón không vậy? Tiếng gào thét huyên náo trong lòng cô.

Tới phiên Thu Trang. Cô run rẩy đưa tất cả giấy tờ cho người nhân viên có nét mặt tạc bằng đá cứng. Ông ta chăm chú nhìn từng tờ giấy, lật trước lật sau. Rồi nhìn kỹ tấm hình chụp trên thẻ tị nạn. Rồi nhìn Thu Trang chằm chặp. Người Thu Trang run bắn lên. Chân tay Thu Trang rã rời. Mắt Thu Trang dán cứng xuống cái quầy gỗ, nơi có miếng bảng tên bằng tiếng Anh, trang trọng, nghiêm túc. Cái túi vải tuột xuống khỏi vai. Thu Trang luống cuống xốc lên. Trái tim cô loạn lạc. Hơi thở cô hụt hẫng.

Người nhân viên hỏi gì đó, làm Thu Trang cuống cuồng. Ông ta lập lại câu hỏi. Thu Trang cố banh hai lỗ tai để nghe, cố đào xới trí nhớ xem có bắt gặp cái từ ngữ nào quen thuộc trong những bài học sinh ngữ thất thường ở trại tị nạn, nhưng không sao tìm ra được. Người nhân viên ra dấu cho Thu Trang đưa cái túi xách cho ông ta. Thu Trang hấp tấp làm theo. Tiếng mở dây kéo roèn roẹt. Người đàn ông đổ những thứ trong túi lên mặt quầy. Mấy bộ quần áo đã xếp gọn gàng. Đôi giầy ban xã hội cấp. Vài món đồ trang điểm rẻ tiền nhét trong chiếc hộp thiếc. Vài cuốn báo cũ. Người nhân viên nhét đống đồ vào bọc, kéo dây đóng lại và trao cho Thu Trang với một nụ cười. Mãi bây giờ Thu Trang mới thấy một nụ cười. Ông ta đưa Thu Trang một tờ giấy và một cây bút, ra dấu bảo cô ký vào một ô nhỏ ở cuối trang. Thu Trang rụt rè ký tên. Cái chữ ký ngoằn ngoèo đầy những vết rạn nứt răng cưa. Thu Trang kính cẩn đưa cây bút lại cho người đàn ông bằng hai tay. Người đàn ông cám ơn, (ông ta nói thêm gì nữa, nhưng Thu Trang chỉ nghe được có chữ thank you), và ra dấu cho cô đi ra ngoài. Thu Trang cúi gầm đầu, lí nhí cám ơn và riu ríu bước qua khung cửa hẹp. Cô bối rối như một linh hồn thơ dại, vừa mới được đầu thai sang kiếp khác.

Thu Trang dáo dác nhìn quanh. Những người Việt Nam có thân nhân đến đón, đang tíu tít, nói chuyện rổn rảng. Cái tiếng Việt Nam lạc lõng vang lên giữa tiếng nhạc, và những ngôn ngữ xa lạ khác, nghe quen thuộc nhưng dị hợm làm sao. Đúng là phiên chợ nhỏ. Bao nhiêu là người. Bao nhiêu là màu da. Bao nhiêu là kiểu áo, kiểu giầy. Đám nhân viên phi hành đi lướt qua trước mặt Thu Trang, mạnh bạo tươi trẻ. Đồng phục họ mặc trên người làm Thu Trang có cảm tưởng họ sang quý, như những vị thần trong cổ tích.

Sao không có ai đến đón thế này! Cô rên lên khe khẽ, mắt dáo dác nhìn đám người đang tản mát dần đi trong khoảng hành lang thênh thang, óng chuốt.

Thu Trang ngó quanh quẩn, xớn xác tìm kiếm. Phú ở đâu thế này. Phú trẻ trung, tháo vát; Phú hoạt bát với nụ cười hóm hỉnh căng da mặt; Phú với hàm răng trắng bóng của người mẫu quảng cáo kem đánh răng; Phú với cánh tay mạnh khỏe để dắt dìu, nâng đỡ… Phú; Phú của Thu Trang đâu mất rồi. Cái dáng đi trẻ trung của chàng lúc ở văn phòng hộ tịch Kuala Lumpur, Thu Trang quên thế nào được. Người đi đón thân nhân đã tản mát dần hết.

Thu Trang hoảng hốt nhìn những màn ảnh máy truyền hình chớp tắt liên tục hàng chữ xanh xanh, đỏ đỏ. Những bảng hiệu muôn màu sắc. Những dấu hiệu lạ lùng. Những cái tên khó đọc. Phú ở đâu. Phú có quên Thu Trang không. Phú bỏ Thu Trang rồi chắc. Phú bỏ rơi Thu Trang rồi! Chắc Phú lấy vợ khác rồi! Nếu không, chàng đâu có bỏ Thu Trang ngơ ngác ở phi trường thế này.

Thu Trang thở ra một cách khó khăn. Lồng ngực cô thắt lại, như bị siết bởi sợi dây thừng dai nhách. Nước mắt cô bắt đầu ứa ra hai khóe. Khung cảnh rực rỡ chung quanh bắt đầu nhòa đi sau màn nước mắt. Thu Trang có cảm tưởng mình đang mếu máo như một đứa bé đi lạc.

Hello!” Tiếng gọi nhỏ nhẹ vang sau lưng.

Thu Trang quay vội lại. Một cô gái tóc nâu có những sợi vàng cháy đứng đó, nụ cười nở sẵn trên môi. Thu Trang vội đưa tay lau nước mắt.

“Thu Trang?” Cô bé hất hàm, hỏi trống bằng thứ tiếng Việt lơ lớ.

Nghe gọi tên mình, Thu Trang mừng rỡ cuống cuồng. Chân tay cô run bắn lên. Lời nói tắc nghẹn ở cổ họng. Cô vội vã gật đầu.

Come with me!

Cô bé ngoắc Thu Trang bằng ngón tay trỏ đeo chiếc nhẫn vàng chói. Thu Trang hồi hộp bước theo cô gái nhỏ. Cô gái nhịp nhàng những bước nhún nhảy như con mèo đỏm dáng trên đôi giầy cao gót, bước về phía hành lang. Thu Trang ngậm câm. Cô chẳng biết phải nói gì với đứa con gái, dường như nhỏ hơn cô vài tuổi. Mái tóc uốn quăn tít của cô bé buông xuống đôi vai thon, trắng muốt, những sợi vàng nâu như râu ngô.

Lếch thếch đi một quãng, hai người đến khu chờ đợi, có những hàng ghế bọc nệm da màu rượu chát. Lẫn giữa những người ngoại quốc da trắng, da đen, Thu Trang thấy một người đàn ông da vàng. Ông ta đeo kiếng đen. Trên tay ôm tấm bảng nhỏ viết bằng mực màu xanh nước biển. Những chữ “Phạm Thu Trang” trên tấm bảng đập vào mắt cô. Người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn dành cho người tàn phế. Thu Trang đứng sựng lại, làm chiếc túi vải trên vai cô tuột ra, rơi xuống đất.

Đứa con gái dừng lại, soi mói nhìn Thu Trang vài giây, rồi mỉm cười thật hồn nhiên. Cô bé đến sau lưng người đàn ông, thì thào gì đó và người đàn ông chợt bừng lên cơn vui bất chợt:

“Thu Trang đó hả?”

Trời ơi sao Phú không ra đón mình mà lại sai người nhà thế này! Thu Trang than thầm. Cô nắm chặt lấy quai cái túi vải. Môi cô giật giật như sắp sửa lên cơn động kinh.

“Chào bác.” Cô cố nói cho thật dịu dàng, nhưng sao lưỡi cô cứng như sắp đặc keo lại.

“Khỏe không Trang?”

Giọng nói của người đàn ông đánh thức Thu Trang. Ông ta luống cuống gỡ chiếc kính râm xuống. Một khuôn mặt xương xẩu hiện ra trước mắt Thu Trang. Hai con mắt hằn lên những nét buồn phiền của một người mất ngủ đã lâu.

“Dạ khỏe!” Thu Trang thều thào. “Cháu là… vợ của anh Phú… Chắc… bác là người nhà… của anh ấy?”

Người đàn ông bật cười. Nụ cười gượng gạo; nụ cười chai sượng như món ăn không có đồ gia vị. Thu Trang càng hoang mang. Hay là Phú bị tai nạn, không ra phi trường đón Thu Trang được. Phú có thay đổi gì chưa. Sao lại lại kỳ cục thế này!

“Anh là Phú đây!”

Người đàn ông vừa nói vừa dùng tay lăn hai bánh xe lại gần Thu Trang. Tấm bảng viết tên Thu Trang úp trên lòng. Cô gái vẫn đứng phía sau, với nụ cười thắc mắc trên đôi môi thoa son đỏ, và cái nhìn vừa ngạc nhiên, vừa soi mói trong mắt.

Thu Trang hoảng hốt bước lùi lại, run run hỏi, “Bác trùng tên với anh Phú, phải không?”

“Anh là Phú đây mà. Anh bảo lãnh Thu Trang qua Canada theo diện vợ chồng, không nhớ sao?” Tiếng nói vẫn phát ra từ cái mặt đầy nếp nhăn của người đàn ông tàn tật. Thu Trang điếng người như bị thôi miên. Người Việt Nam ở nước ngoài nói chuyện sao nghe khó hiểu quá đi mất. Người đàn ông này làm sao có thể là Phú được. Chắc Phú tính cho người nhà chọc quê Thu Trang chứ gì. Bằng chứng là cái con bé đứng đàng sau xe lăn kia cứ tủm tỉm cười hoài. Thu Trang đâm ra bực mình. Cô vừa thụt lùi vừa lắc đầu nguây nguẩy.

“Không! Không phải đâu. Anh Phú, chồng của cháu còn trẻ. Cao ráo đẹp trai. Anh ấy qua tận Kuala Lumpur gặp cháu mà… Cháu còn nhớ… Anh ấy có cái sẹo nhỏ ở cánh tay… Anh Phú khác mà…”

Người đàn ông gật gù. Nụ cười kéo những nếp nhăn ở hai khóe môi lên cao trên gò má, “À, đó là thằng Phiến. Anh nhờ nó qua Mã Lai làm thủ tục cho em mau qua đoàn tụ đó. Nó là cháu anh. Nó ở bên Mỹ. Nó tên Phiến. Cháu của anh…”

Tai Thu Trang lùng bùng như lúc phi cơ vừa đổi cao độ. Nước mắt cô trào ra như suối. Nước mắt tràn xuống môi mằn mặn. Nước mắt rụng xuống nền xi măng bóng lộn. Đứa con gái ngơ ngác nhìn Thu Trang. Nụ cười tắt trên đôi môi thoa son đỏ chót.

“Anh mướn nó tốn bao nhiêu tiền. Rồi còn tiền đút lót cho thông dịch và cao ủy. Bây giờ em qua được tới đây… Anh vui. Bây giờ mới yên tâm…”

Thu Trang nghe loáng thoáng những lời lảm nhảm của người đàn ông có nước da trắng xanh, hoàn toàn lạ mặt. “Thằng Phiến cũng tốt. Ờ mà nó có nói xấu gì anh cho em nghe không vậy, Trang? Thôi mình về, Thúy ơi. Chú cháu mình đưa thím ra xe. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mệt lắm à nghe! Trang à. Em còn trẻ hơn trong tấm hình lắm đó, biết không cưng!”


CHƯƠNG 34

Ban đầu cô gái còn dè dặt nhìn Thu Trang bằng cái nhìn ái ngại, và ngập ngừng những câu xã giao thông thường. Dần dà, cô trở nên tíu tít, quấn lấy Thu Trang như vừa gặp lại một người quen từ lâu xa cách. Bất chấp sự ân cần ấy, Thu Trang cứ sụt sùi hoài và đôi mắt lúc nào cũng nhòe nhoẹt những nước.

           Ngồi ngây ra một lúc như tượng đá, Thu Trang chợt tỉnh, rầu rĩ lau nước mắt, buồn rầu nhìn cô bé, hỏi gượng. “Em tên gì vậy nhỉ… Quên mất rồi!”

           Cô gái đang nhìn đăm đăm theo một chiếc xe du lịch bóng loáng chạy dưới đường, giật mình, quay lại, nghiêng đầu nhìn Thu Trang, ngạc nhiên:

           “Thím quên again?”

           “Ừ, quên hoài…” Thu Trang ngượng ngập trả lời.

           “Cháu tên Thủy in Vietnamese, tên tiếng EnglishJenny.”

           “Ren-ni?”

           Cô gái cười ngặt nghẽo, “Thím đọc tiếng Anh nghe funny quá!”

           “Thì gọi là Thủy vậy.”

           “No problem!”

           “Hồi nãy kể đến đâu rồi?”

           “À, tới cái accident của chú Phú..”

           “Ừ.. Thủy kể tiếp đi.”

Thu Trang lau nước mắt, nhìn con bé đăm đăm, như muốn xem xét hết mọi chi tiết còn in hằn trong trí nhớ đứa cháu gái bên chồng, xấp xỉ tuổi mình.

           Đôi mắt màu nâu xẫm của cô gái sánh lên cái chất ấu thơ, trong vắt ở mỗi tia nhìn. Đôi mắt ánh ra chất màu của sự bình an.

           “Bọn pirates làm đủ thứ chuyện terrible…”

           “…”

           “Đánh đập mấy người đàn ông; bắt mấy người đàn ông đứng yên một chỗ.”

           Nước mắt lại lăn dài xuống má Thu Trang. Những tiếng sụt sùi bỏ thành dấu chấm câu không đúng lúc cho những lời kể chuyện của Jenny. Con bé ngưng lại, nhanh tay rút một miếng giấy trong cái hộp hình chữ nhật đặt trên bàn, đưa cho Thu Trang lau nước mắt.

Jenny ái ngại nhìn Thu Trang vài giây, rồi thong thả kể tiếp. “Một thằng pirate bắt thím Phú đi.” Lòng Thu Trang nhói lên cảm giác không tên gọi. Vậy là người đàn ông xin hỏi cưới cô, ngày xưa cũng có một người vợ. “Nó raped her ở ngay trên tàu.”

           “Chúa ơi!” Thu Trang thầm thĩ kêu rêu trong cổ họng.

           “Chú Phú chạy lại cứu, bị pirates đánh…” Jenny ngập ngừng nhìn vào khoảng không gian ngập nắng trước mặt, chớp chớp đôi mắt màu hạt dẻ, gật gù cái đầu tóc nâu có những sợi vàng óng ánh. “Terrible. Terrible!”

           “Rồi sao?”

           “Tụi pirates mean lắm.”

           “Min là sao?”

           “Là… là ác độc. Tụi nó ác độc lắm. Tụi nó đánh chú Phú gẫy chân, rồi raped thím right in front of him.”

           Thu Trang lờ mờ hiểu được câu chuyện của Jenny. Cô đã nghe những chuyện tương tự hàng trăm, hàng ngàn lần. Bọn cướp biển Thái Lan. Bọn ngư phủ Nam Dương. Bọn cảnh sát Mã Lai. Trong lịch sử, đã có thời nào người Việt Nam chịu quá nhiều hình phạt như vậy đâu!

           “Còn bố mẹ Thủy, có sao không?”

           Jenny nhìn đăm đắm vào khoảng sân cỏ xanh biếc như tấm thảm nhung dày. Cái hồn nhiên chợt tan biến trong mắt nhìn. “Mẹ cũng bị như thím Phú. Bố just disappeared, chắc là bị quăng xuống biển giống như mấy người đàn ông khác. So many people bị quăng xuống biển…”

           “Rồi làm sao qua tới Canada?” Thu Trang hỏi tới, như đứa học trò nhát gan, không dám đọc từng trang của một cuốn truyện ma đầy hãi hùng, ghê rợn.

           “À, gặp tàu của Sweden. Không có tàu của SwedenJenny cũng chết rồi.”

           Thu Trang chợt nhớ tới Vĩnh; nhớ tới những nụ hôn cứu tử trên biển cả. Cô nhắm vội hai mắt, cố xua đuổi hình ảnh quá khứ mê muội ra khỏi đầu óc. Những giọt nước ứa ra ở hai mí.

           “Thím Thu Trang uống chocolate không, Jenny pha cho.”

           Thu Trang lặng lẽ lắc đầu.

           “Hay để Jenny order pizza.”

           “Pít-dà là gì?”

           “Đồ ăn Italian. Ngon lắm!” Jenny vừa nói vừa liếm môi. Thu Trang ngần ngại lắc đầu.

           “Hay Chinese food. Mình chỉ cần phôn là họ deliver ngay.”

           Thu Trang lại lắc đầu.

           “Why?” Jenny ngơ ngác hỏi.

           “Trang không đói đâu.”

           Thu Trang xưng tên với Jenny, và bỗng dưng cảm thấy gần gũi với cô gái như thể hai người đã là ruột thịt từ thuở nào.

           “Chừng nào đói, nhớ kêu Jenny, nghe?”

           “Ừ.”

           “Chú Phú đi làm giấy tờ cho thím, chờ lâu đói bụng lắm đó.”

Jenny nói nguyên câu tiếng Việt làm Thu Trang cảm thấy thích thú. Cô ngước nhìn mái tóc nâu ngả màu vàng của Jenny, không nén được sự tò mò nhấm nhổm trong lòng từ lúc hai người gặp nhau tới giờ.

           “Tóc Thủy đẹp quá! Làm cách nào…”

           “Đi beauty salon nhuộm.”

           “À…”

           Thấy Thu Trang ngờ ngợ, Jenny tiếp, “Tức là đi tiệm uốn tóc đó.”

           “Đẹp nhỉ!”

           “Thím Thu Trang thích không, Jenny dẫn đi nhuộm tóc luôn.”

           “Kỳ thấy mồ!” Thu Trang gượng cười, những giọt nước vẫn bò trên hai má lợt lạt.

           “Muốn màu nào cũng có.”

           “Mà nhuộm làm gì vậy?”

           “Tóc blonde mới cool. Tóc đen quê muốn chết… Nhìn là biết Chinese rồi.”

           Thu Trang ngớ ra, nhìn đứa cháu gái. Cái thai trong bụng cô chợt quằn lên như trở mình trong giấc ngủ say. Cái chân thằng nhỏ; (Không hiểu sao Thu Trang cứ nghĩ đứa con đầu lòng của đoạn đời đầy trắc trở này sẽ là con trai. Con trai mới đủ nghị lực vượt qua những gian truân, số mạng đã vạch sẵn cho nó trên đường đời.) Ừ cái chân thằng nhỏ này coi bộ mạnh dữ. Nó đạp một cú thật mạnh vào phía bên phải, làm Thu Trang nhăn nhó vì khó chịu.

           “Are you OK?

           Câu hỏi của Jenny giống hệt câu người nữ tiếp viên đã hỏi Thu Trang trên máy bay. Cô nén cảm giác khó chịu, rán mỉm cười một cách khó khăn, “Yes.”

           Thu Trang cố xua đuổi những ý nghĩ xám tối ra khỏi đầu óc. Bao nhiêu chuyện rối nùi trong trí tưởng. Phú ở đây. Người đàn ông tàn tật đang đi lo giấy tờ cho Thu Trang ở sở Di trú mới thực sự là chồng cô. Em cứ ở nhà ngủ cho khỏe. Anh đem giấy tờ đi nộp cho sở Di trú. Nghỉ cho khỏe đi cưng. Đừng khóc nữa. Nghỉ cho khỏe. Mai anh đưa đi thác Niagara chơi. Phú đấy, Phú cằn cỗi hơn cả những vết nhăn trên trán, Phú già hơn cả những sợi tóc bạc lốm đốm hai bên thái dương, Phú khô khan hơn cả những sợi râu mép cong queo. Đó mới là người mà Thu Trang sẽ ăn đời ở kiếp.

           Còn người con trai đã từng vật vã với cô trong những giấc mơ nhiệt đới độ nào, chỉ là kẻ đưa tin, kẻ được mướn đi lo thủ tục, giấy tờ. Một kẻ bất lương dễ mến nhất trần gian.

           Từ hôm qua tới giờ, Thu Trang lúc nào cũng như bồng bềnh trên mây, trên gió. Đầu óc cô loang loáng cái chất màu ám tối của số mạng, như vệt dầu nhớt phế thải từ một hãng xưởng nào đó, dập dềnh loang trên mặt nước hồ thời con gái. Chưa một lời nào được nói ra từ miệng Thu Trang về những éo le cô đã trải qua. Mà biết nói thế nào bây giờ. Sự chết ám ảnh Thu Trang ngay từ khi gặp Phú ở phi trường. Chỉ có cái chết mới đem lại bình yên cho những kiếp đời khốn khó. Chết đi là êm xuôi. Những viên thuốc ngủ màu trắng hay màu nâu (mà màu nào thì cũng vậy thôi!) Nhảy từ trên lan can lầu hai xuống. Nhào ra đường ngay trước mũi chiếc xe hơi đang chạy. Dùng lưỡi lam cắt một đường dài ở cổ tay nơi các bác sĩ thường đặt ngón trỏ và ngón giữa để bắt mạch… Dễ dàng, đơn giản biết bao nhiêu. Việc gì phải bám cứng lấy đời sống, và để cho đời sống vầy vò như món đồ phế thải. Thu Trang suy nghĩ mông lung.

           Jenny chợt ngắt ngang dòng suy tưởng của Thu Trang, bằng giọng nói trong và ngọt ngào như mật ong.

           “Vậy mà chú Phú lucky lắm, thím biết không?”

           “Là sao?” Thu Trang cố ngoi ra khỏi cơn mụ mẫm của dòng suy tưởng.

           “Là… là…” Jenny cau mày suy nghĩ. Cái sống mũi dài và thẳng của con bé cau lại, thật dễ thương. “Là… may mắn. Đúng rồi. Là may mắn. Chú Phú may mắn dễ sợ, thím Thu Trang biết không…”

           “May mắn ra sao?”

           “He won lottery.”

           “Hả?”

           “Ơ…” Con bé lại nheo mắt suy nghĩ. “Là trúng số đó. Sáu triệu đồng. Can you believe it? Six million dollars.”

           “Vậy sao?” Ngay lập tức, Thu Trang tìm được câu trả lời cho sự phú quý, giàu sang của Phú. Ngôi biệt thự trên sườn đồi trải thảm cỏ xanh mướt này. Chiếc xe hơi bóng loáng, biết nói tiếng người, biết nhắc nhở người ta gài dây an toàn. Những máy móc lạ lùng trong ngôi dinh thự có không biết bao nhiêu là phòng. Chiếc hồ bơi hình bầu dục phía sân sau. Biết bao nhiêu thứ. Hèn chi…

           “Bây giờ chú Phú lại lucky thêm lần nữa…” Jenny ngưng ngang câu nói, hóm hỉnh nhìn Thu Trang.

           “Bộ chú… Phú trúng số nữa hả?”

           “No.” Jenny lắc đầu, làm rũ những sợi tóc vàng xuống vừng trán mịn màng.

           “Vậy thì…”

           “Uncle Phú gets married one more time.”

           Con bé ngừng lại, nhìn chăm chăm vào mắt Thu Trang. Rồi nhăn nhó tìm chữ tiếng Việt. “Chú Phú lại lấy được vợ trẻ. Vừa cute vừa sexy.”

           Thu Trang thấy mặt nóng bừng. Chữ sếch-xi Thu Trang nghe thiên hạ nói tới hoài. Cô gượng gạo hỏi, “Là sao?”

           “Thím Thu Trang vừa cute… giống như… giống như a doll… như baby…”

           Thu Trang chỉ hiểu được có mỗi chữ baby. Cô đoán là Jenny muốn ám chỉ cô nhỏ bé như em bé, chẳng biết có đúng vậy không.

           Jenny vẫn vật vã với mớ ngôn từ nghèo túng “…Và thím Thu Trang cũng sexy… nghĩa là… là…” Không tìm nổi chữ để dịch, Jenny khum hai bàn tay vẽ một nửa vòng tròn đầy phía trước ngực mình. “Sexy là vậy vậy… đó. Thật lớn, thật… hấp dẫn… Chú Phú lucky vô cùng…”

           Mặt Thu Trang tê rần. Cô ngượng ngùng chớp mắt và cố tìm một câu chọc ghẹo Jenny, để cô bé chia xẻ bớt cái ngượng ngùng ấy với mình.

           “Thủy cũng sếch-xy chứ bộ…”

           “Jenny ghét cái tên Thủy.” Cô gái nhăn mặt.

           “Sao vậy?”

           Cô gái nhún vai thay cho câu trả lời. Thu Trang bối rối, nhắc lại, “Ren-ni cũng sếch-xi.”

           “I don’t think so. Jenny không tin…”

           Thu Trang chỉ ngón tay trỏ lên ngực Jenny, nơi có hai cái vòm trắng nhờ nhờ đầy vun dưới lớp áo thun mỏng. Con bé này không mặc áo ngực, coi xấu hổ quá đi mất! Thu Trang thầm nghĩ.

           “Đâu bằng thím Thu Trang…” Và Jenny láu táu thêm một tràng tiếng Anh, mà Thu Trang rán cách mấy cũng chỉ lờ mờ hiểu được hai chữ Yousexy.

           “Poor uncle Phu,” Jenny chợt thở dài, xa vắng. “Jenny bắt gặp chú Phú khóc hoài.”

           “Sao vậy?” Thu Trang lau nước mắt, ngước nhìn cô cháu gái, ngạc nhiên.

           “Jenny cũng không biết nữa. Poor uncle Phu! Poor uncle Phu!”

Thu Trang không hiểu Jenny muốn nói gì trong cái câu lập đi lập lại ấy, nhưng nghe âm hưởng buồn phiền trong giọng nói, cô hình dung ra được cả một vùng bất hạnh bao quanh người đàn ông đứng tuổi có cái lưng cong gù, có đôi chân liệt bại, có đôi bàn tay vằn vện những vết thẹo cũ kỹ.

           “Chắc chú Phú buồn?” Thu Trang gợi ý.

           “May be!”

           “Hở?”

           “Chắc vậy.”

           “…”

           “May I ask you a question?

           “Hở?”

           “Jenny hỏi thím Thu Trang một câu được không?”

           Thu Trang sựng lại như con thú mới bị đòn, co mình lại trước mũi roi của chủ.

           “Được không?”

           “Thì… được…”

           Jenny xoay chiếc ghế lại, nhìn thẳng vào mặt Thu Trang. Những sợi tóc màu nâu nhạt của con bé bay chờn vờn trong gió nhẹ. Thu Trang khe khẽ hít một hơi dài như lúc chuẩn bị trả lời với phái đoàn Canada trong trại tị nạn.

           “Do you love him?

           “Hở?”

           “Ô, Sorry. Jenny muốn hỏi là thím Thu Trang có fall in love… có yêu; chẳng biết chữ này exact không nữa; Jenny muốn hỏi xem… thím Thu Trang có yêu chú Phú không?”

           Môi Thu Trang giật giật như lần nhúng môi vào ly rượu nồng, với Phú – Trời ơi Phiến, chứ có Phú nào đâu! – ở Kuala Lumpur. Hai má cô rần rần cảm giác kiến bò. Cô ngập ngừng như người lên cơn á khẩu.

           “Ờ thì…”

           “Chắc có, phải không?”

           Con bé nghiêng đầu, nheo mắt chọc ghẹo Thu Trang. Cái cổ cứng ngắc của Thu Trang khẽ gập xuống, thay cho một câu trả lời. Hình ảnh Vĩnh ngập tràn trong trí nhớ Thu Trang. Những nụ hôn, những hẹn hò thâm gan tím ruột.

           Jenny vui vẻ như đứa bé hăm hở mở món quà sinh nhật. “How come… Oh… Sorry. Làm cách nào… thím Thu Trang… gặp được chú Phú vậy?”

           Đầu óc Thu Trang quay cuồng. Làm cách nào Thu Trang gặp được Phú vậy? Ngăn sông cách núi như vậy mà sao lại gặp nhau. Phú ơi. À không. Phiến chứ! Phiến ơi. Và Vĩnh ơi. Làm cách nào Thu Trang gặp Phú vậy? Tim Thu Trang đập như trống múa lân. Làm cách nào ngày xưa bố gặp mẹ được vậy? Làm cách nào ông ngoại gặp bà ngoại vậy? Duyên số cả, con à. Duyên nợ đấy. Không có duyên nợ, làm sao mà gặp được!

           “Làm cách nào hở thím Thu Trang?”

           “Duyên nợ.” Nước mắt Thu Trang lại ứa ra. Duyên nợ đấy. Không nợ không duyên, làm sao mà gặp được. Lòng Thu Trang quặn đau. Cái bào thai cứng đầu cứng cổ lại quẫy đạp trong bụng cô. Cô lập lại, “Duyên nợ.”

           “What?” Jenny tròn xoe đôi mắt.

           “Duyên nợ đấy.” Giọng Thu Trang ướt mèm.

           “Là sao? I don’t understand… Jenny không hiểu…”

           Thu Trang cúi đầu xuống, nhìn những vệt nắng lọt qua kẽ lá một loài cây cô không biết tên, loang lổ trên nền gạch bông sáng loáng. “Là cái làm cho người ta trở thành vợ chồng…”

           Cặp mắt nâu của cô gái vẫn ánh lên cái nhìn ngơ ngác nhưng lém lỉnh.

           “Jenny không hiểu rõ. Có phải cái đó là sex không?”

           “Hả?”

           “My Goodness!” Con bé nhăn nhó. “Chú Phú với thím Thu Trang ở xa nhau vậy, làm cách nào…”

           Jenny bỏ lửng câu nói, nheo mắt với Thu Trang.

           Đầu óc Thu Trang quay cuồng. Biết làm sao cho Jenny hiểu được bây giờ. Duyên số, duyên nợ, và cái điều Jenny nói tới: sếch siếc gì đó. Làm sao giải thích cho nhau nghe đây. Thu Trang mơ ước có một người thông dịch ngay bây giờ để dịch dùm cho Thu Trang và Jenny? Hai người con gái Việt Nam cùng trang lứa. Hai cảnh đời khác biệt, hai thế giới riêng lẻ, làm sao mà thông cảm.

           “Khó giải thích quá!” Thu Trang than thở. Jenny quơ bàn tay có những ngón thon, và đầu móng tay thoa son đỏ chót. Cặp môi cô gái cong lại, vẽ ra một nụ cười hóm hỉnh.

           “No problem. Jenny hiểu mà.”

           “Không phải vậy đâu.” Thu Trang rầu rĩ.

           “Don’t worry!

           “Hở?”

“Thím Thu Trang khỏi lo. Jenny không nói cho ai nghe hết… Chuyện đó natural mà. Jenny cũng có boyfriend, Jenny biết mà…”

Thu Trang chớp mắt, nhìn theo một cánh lá khô chao nghiêng trong nắng, trước khi rụng xuống thềm gạch bông. Chợt cô hỏi Jenny, “Thủy có bao giờ nhớ bố mẹ không?”

          “Why not?

          Thu Trang nén tiếng “hở?” quen thuộc trong cổ họng.

          Giọng Jenny chợt lắng xuống, “Poor mom! Bị tụi pirates raped giống thím Phú. Đàn bà nào trên tàu cũng bị…”

          Thu Trang rưng rưng nhìn Jenny. Lần đầu tiên cô nhìn đứa cháu gái cùng trang lứa một cách chăm chú. Jenny có cặp môi cong, cặp ngực vun tròn, đôi chân thon dài và nụ cười khoe trọn vẹn những chiếc răng trắng muốt, với đầu lưỡi hồng hồng lấp ló. Jenny hồn nhiên, như con mèo đùa giỡn thản nhiên với cuộn chỉ len rối rắm. Con bé nghịch ngợm, láu lỉnh như chưa hề vướng chân vào những khổ lụy của cuộc đời. Jenny hẳn chưa bao giờ đau khổ, hay đã quá quen thuộc, dầy dạn với khổ đau?

          “Hồi đó, bọn cướp có làm gì Thủy không?”

          Thu Trang bật ra một câu hỏi tàn nhẫn.

          “Why not?” Mắt Jenny tròn lên, rực lửa trong một thoáng ngắn ngủi. “Of course, they did. Nếu không thì đâu còn là pirates nữa!”

          Thu Trang điếng người. Hàm dưới cô trễ xuống. Hơi thở ngằn ngặt vướng lại ở cổ họng. Jenny khóc. Trời ơi, Jenny khóc. Những giọt nước mắt trong như ngọc lăn dài trên đôi má hồng hào. Thu Trang chưa bao giờ thấy một người con gái tóc nâu hay tóc vàng khóc. Từ trước đến giờ, cô mới chỉ thấy những đôi mắt nhòa lệ của những người con gái tóc đen. Jenny cũng là người Việt, nhưng Jenny nhuộm tóc cho vàng cháy. Và những giọt nước mắt của người con gái tóc vàng làm lòng Thu Trang xốn xang như xát muối.

          Bất chợt, Thu Trang nhoài người tới, ôm chầm lấy đứa cháu gái của Phú, như ôm chầm lấy thân phận phụ nữ Việt Nam ngàn đời khốn khó. Vâng, Thủy ơi, Jenny ơi. Ngàn năm trước, ngàn năm sau, người phụ nữ Việt Nam vẫn mang cùng một phần số. Bèo dạt, mây trôi, trong nhờ, đục chịu…

          Nhưng Jenny cứng rắn hơn Thu Trang. Cô bé choàng tay ôm vòng lưng Thu Trang, sụt sùi nói trong tóc người thím vừa quen, “Không sao. Đừng lo cho Jenny. Hồi đó Jenny… à Thủy… còn nhỏ xíu. Hồi đó Thủy chỉ là a little girl… Bây giờ Thủy là Jenny. Vì vậy Jenny không thích ai gọi mình là Thủy…”

          Thu Trang vuốt tóc cô gái, thì thào, “Ừ, vậy mà Trang đâu có biết. Từ nay để Trang gọi Ren-ni là Ren-ni…”

          Những giọt nước mắt Jenny rụng xuống áo Thu Trang.

          Giọng Jenny nhẫn nhục, “Không sao. Jenny cho một mình thím Thu Trang gọi Jenny là Thủy thôi. Don’t worry!”

          Bắt đầu viết ngày 15/02/1994

          Viết xong ngày 20/05/1994

          Văn Mới xuất bản tại Hoa Kỳ 2003

          Bạn có thể nghe tác giả đọc phân đoạn này trên YouTube

bài đã đăng của Hoàng Chính

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)