Trang chính » Tác giả

Bài đã đăng của Tru Sa

Đọc Lại

23.10.2025

Người viết và người đọc gặp nhau qua một cuốn sách, người viết thèm viết cuốn sách để đời còn người đọc tìm một cuốn sách thấu tận tâm can. Đã mê đọc thì ai cũng đọc sách từ sớm với đủ loại sách từ kinh điển đến hiện đại. Tôi tự làm mình thiệt thòi khi khước từ văn hóa đọc, mãi đến khi theo nghề viết mới chịu đọc.

Da Màu phỏng vấn Tru Sa- kỳ 2: về hành trình sáng tác

26.07.2025
a_lonely_road_by_el3aleyle-d515hjv.jpg

Có hai kiểu viết văn, 1: viết bằng vốn sống, lấy kinh nghiệm, sự trải đời làm căn cơ, viết thuần theo lối hiện thực, 2: viết bằng thiêm bẩm, cách tạo hình, đặt chữ rất lạ và mới, mang dấu ấn độc nhất đọc cái biết ngay. Nhưng kiểu viết nào thì cũng cần phải khổ luyện, học, đọc và viết nhiều, tiếp cận càng nhiều nguồn văn hóa đa tầng càng mở rộng thêm thế giới quan. Tuy nhiên, vẫn cần cảnh giác, tránh việc bị bội thực, trở thành tín đồ của người khác.

Da Màu Phỏng Vấn Tru Sa- Kỳ 1: Về Văn Học Hải Ngoại

26.07.2025
Screenshot-2025-07-26-134721_thumb.png

Tinh thần hòa giải đã khởi từ Mai Thảo, lứa đầu đàn của Văn học miền Nam cũng là thế hệ đầu tiên của văn học Hải Ngoại. Rồi đến khi Khánh Trường xây dựng tờ Hợp Lưu thì đó là sự thừa kế, lập chí cho việc hòa hợp dân tộc thông qua văn nghệ, đấy là điều những người trong nước phải học hỏi. Bảo duy trì danh xưng là hành động chính trị là lối nói áp đặt mang tính chia rẽ cộng đồng, nếu thay thế Văn Học Hải Ngoại thành Văn Học Việt ở nước ngoài thì danh xưng Tự Lực Văn Đoàn, Nhân Văn Giai Phẩm cũng phải đổi thành văn học Việt trong nước, một ý tưởng tức cười.

thầy

10.06.2025
THẦY B-W

Đời người, có biết bao nhiêu thầy, vào mầm non là đã phải gọi thầy gọi cô. Thầy và cô đến rồi đi sau mỗi niên học. Vào đại học lại có thêm thầy mới …

Dao Gương[1

11.04.2025
daoguong

Đến giờ, vết thương đã thành sẹo. Vết sẹo không lồi, xù xì mà hoắm sâu vào trong, bén vào phần thịt mới, đến tận xương. Mỗi khi ngửa vết sẹo trước nắng, nhìn nghiêng, tôi thấy một đóa hoa sáu cánh, giật mình kỹ lại, tôi lắc đầu, thở dài…sẹo dày lên, chuyển thành màu đen, mỗi lần nắng chiếu vào, chỗ sẹo bong ra, chảy máu từ vị trí tôi nhìn thấy bông hoa sáu cánh

Tóc Sương Say Tàn

6.03.2025
IMG_20250221_163906_2

Bảo tàng về sự mất tích trong Ai là sự mở rộng của Phòng Triển Lãm Mùa Đông, người mẹ trong Ai là phần trưởng thành của nhân vật trong truyện “Mở Tương Lai” và hai mẹ con trong Ai là phiên bản hoàn hảo từ tùy bút “30/4 và Một Ngày Ở Phía Tương Lai.” Chỉ với một chữ Ai, Đặng Thơ Thơ đã suy tưởng được sự khủng hoảng giữa chủ thể và khách thể, chị khái quát và khái thác đến tận cùng…

yên cơ

6.12.2024
TRU SA 5

Nhà biên khảo, phê bình Thụy Khuê
Duyên ngộ giữa tôi và Thụy Khuê lạ lùng như một sự ngẫu nhiên được an bài sẵn, chỉ đợi ngày tháng chín muồi là lóe lên như sao …

giấy vô

24.10.2024
OPEN BOOK

OPEN BOOK
Paul Klee
Ông là nhà văn. Tôi biết ông 6 năm trước. Tôi quen ông đã 6 năm. Ông tiếng tăm, nhiều sách xuất bản, đăng nhiều trên báo, tạp chí và được nhiều người …

Gặp Lại Thụy Khuê

9.04.2024
clip_image004_thumb.jpg

Đọc Thụy Khuê đã lâu, hình dung của tôi về bà là một người đàn bà có chất giọng nhẹ nhàng, sưởi ấm cho những trang văn nhưng tính khó và kỹ như cách bà viết phê bình, một câu không để vụng, một dấu một chữ không viết sai. Lúc cửa xe mở ra, nhìn vào, trước mặt tôi là một người nhỏ bé, ngồi nép ở ghế sau…

Ngõ Hạnh

6.06.2022

Mấy hôm trước tôi lần giở những lá thư mình từng viết cho Ngõ Hạnh mà không thấy. Phải một lúc lâu tôi mới sực nhớ rằng những lá thư qua lại giữa hai người tôi đều xé nhỏ rồi đốt hoặc rải chúng xuống một nơi bất kỳ. Tay nhà văn ẩn dật này có đối đãi tử tế với thư từ không thì tôi chịu. Mấy truyện gần đây của Ngõ Hạnh tôi đọc không vào, có lúc đọc hiểu ngay nhưng rồi chúng tắt ngấm sau một giấc ngủMấy hôm trước tôi lần giở những lá thư mình từng viết cho Ngõ Hạnh mà không thấy. Phải một lúc lâu tôi mới sực nhớ rằng những lá thư qua lại giữa hai người tôi đều xé nhỏ rồi đốt hoặc rải chúng xuống một nơi bất kỳ. Tay nhà văn ẩn dật này có đối đãi tử tế với thư từ không thì tôi chịu. Mấy truyện gần đây của Ngõ Hạnh tôi đọc không vào, có lúc đọc hiểu ngay nhưng rồi chúng tắt ngấm sau một giấc ngủ

Nắng Loá

17.05.2022

Cửa sổ ban công nhà từ đó mãi niêm kín. Mẹ chốt cửa, dán niêm phong và ép tôi không mở dù với lý do gì chăng nữa. Tôi nghe mẹ, tôi không hay về nhà, cũng không hay nhìn cảnh vật qua cánh cửa sổ oi bức. Từ cửa sổ nhìn xuống chỉ thấy một hố đất lủng sâu. Đứng từ phần đất hoắm hoắm ngước lên thấy một cửa sổ đóng chặt.

Dương Tường

25.02.2022
Tru-Sa-Duong-Tuong-Ken_thumb.jpg

Dáng mỏng những nhánh khô gầy, ngón nhỏ run run, bước chân chậm rãi, nhỏ hơn cái bóng đổ dưới mặt đường, cái miệng tươi một nụ cười ngát nắng trên khuôn mặt trổ đầy tàn nhan, đấy là Dương Tường, người đàn ông của thế hệ hoàng kim một thuở…

Phấn Di

8.10.2021

Quán không lúc nào đóng cửa và chỉ mở cửa một ngày trong năm, đấy là điều tôi thuộc lòng, luôn nhớ và tuân thủ như lễ nguyện mỗi Chúa Nhật. Hôm nay cũng như mọi năm vào đúng ngày này, quán mở cửa đón khách, mùng 6 tháng 3. Không biển hiệu, không quảng cáo, không mời gọi

Tru Sa: “đừng quên trận chiến giữa đứa con với chính cha mẹ mình”

4.11.2020
tru-sa_thumb.jpg

Người trẻ bây giờ năng động, giàu sức sống, dám nghĩ dám làm, dám cắt đứt thứ lề thói tam đại đồng đường nên tôi hoàn toàn hy vọng về một sự giáo dục tinh thần, từ chính những người mẹ người cha chứ không phải nền giáo dục trục lợi trên sách giáo khoa. Đừng quên, luôn có một cuộc chiến đợi chờ trước mắt, trận chiến giữa đứa con với chính cha mẹ mình.

Xe

4.11.2020
th-13_thumb.jpg

Vì tôi đã rơi xuống sâu quá rồi hay vì xe đã chạy mất mà tôi thấy đỉnh rìa vực trơ trọi thế kia. Mắt tôi nghỉm vào đáy vực và tôi thấy mình như bị hút vào chốn hư không. Một khe sáng phải không. Tôi lấy ngón tay chọc vào, rồi xé ra. Màn ánh sáng khoét rộng. Tôi xé thêm.

Ga Hoang

16.01.2020
Abandoned-railway-in-VN14_thumb.jpg

Tắm xong, ông tôi nằm xuống ngôi nhà mới và ngủ, lần này là mãi mãi. Người thanh niên đi rồi. Đứa trẻ cũng theo tiếng đoàn tàu. Con trăn sắt nuốt theo tất cả, trừ tôi. Không biết ai đã đặt vào tay tôi một nhành ngọc lan. Hoa thơm hơn mít chín cây. Lấp đất đi thôi, tôi nói, và đặt lưng, một giấc ngon và ấm trên đất quê hương.

Ngày Dài

4.09.2019

Tôi dậy đúng giờ. Đồng hồ báo thức chưa gõ chuông. Tôi bóc tờ lịch đầu tuần. Bữa sáng không hề cầu kỳ. Nếu tủ lạnh còn đồ nguội thì tôi khui ăn. Còn bánh …

Đuốc Gió

16.01.2019

Tiếng còi tàu một lần nữa tru báo cuộc gọi đến. Hồi còi ngắn, dài chưa hết chuỗi đã tắt, chắc ai đó nhá máy.

“Tàu đến hay tàu đi.” – Ông nói và thổi lọn khói cuối cùng của điếu thuốc. Mảnh khói vút lên trần.

“Đi hay về cũng một chuyến tàu, ông ạ.” – Tôi nói, nhìn ông, tóc ông lại bạc, phần tóc đã bạc lúc trước đã rụng đi.

“Lại gần đây, để ta nhìn con.”

Tôi ghé sát mặt ông.

Cước

30.08.2018

Tôi nghĩ tới một bãi biển trong xanh và ngay lập tức những cái cây chuyển mình. Chúng mờ dần và rất mau sau đó tôi đã thấy một bãi biển với bờ cát vàng. Nước biển trong xanh, sóng vỗ ào ào mang theo thứ mùi mằn mặn đặc trưng của đại dương. Tôi đi chân đất. Bãi cát mềm mại và khi chân chạm vào nước biển, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.

con non

21.12.2017

Con sợ súng. Nhà con treo một khẩu súng, của ông. Con chưa từng chơi súng, chưa một lần trầy da bởi đạn giấy ná chun. Thấy súng là con ôm đầu chạy thật xa, có lúc chui trong chăn, không có chăn thì chui xuống gầm giường, cuộn tròn ngoan ngoãn. Gia đình con không bận tâm về triệu chứng này của thằng quý tử. Theo họ thì đứa trẻ nào sợ súng, sẽ hứa hẹn cho một hiền nhi.

Một bản án ♦ Con hổ ♦ Giết gián ♦ Bản thảo cháy

29.09.2017

Tử hình, án treo dưới thòng lọng. Chết treo chẳng lạ lắm dù thời đại nào chăng nữa. Cái chết sẽ dằn mặt những kẻ rắp tâm làm điều ác. Tôi nhớ mờ mờ nhưng đích thị thế, ông của tôi từng bị treo cổ.

Những cảm nghĩ về Truyện Chớp

29.09.2017

Như một ánh sáng vụt qua trong đêm tối (hay giữa ban ngày) và rồi đêm thêm tối và ngày một sáng. Những nhà văn tôi đọc, chí ít từng viết hơn chục truyện nhỏ nhỏ trong đời.

Tiếng Hót Ngoài Bầu Trời

11.09.2017

Không blog, chẳng facebook, chối bỏ hội nhóm, khước hết mọi tụ tập, tôi náu mình một chỗ. Biên tập bản thảo qua thư điện tử hoặc bản photo không đòi hỏi lúc nào cũng ở cơ quan, tôi có thể đem việc về nhà hoặc bất cứ đâu miễn xong việc. Làm việc trong tòa soạn nhiều năm, trừ bảo vệ phụ trách xe, ai cũng lạ mặt tôi.

Luyến

4.07.2017

Hoa hồng luôn có vào mỗi sáng. Tôi không mua hoa ở chợ hoặc qua tay một ai hết. Mồ hôi người khác sẽ làm vấy bẩn cánh hồng, hôi uế luôn chữ yêu nơi cuống tim. Một bông, thêm một bông.

Chim Sẻ Xanh

25.05.2017
IMG_1078_thumb.jpg

Tớ vẫy tay, bơi trên vùng bao la của thế giới sau cơ thể. Màu xanh rót lên cao, và rồi, Tớ nhỏm dậy. Một cú tỉnh kỳ lạ trong tràng pháo tay của người nhà. Tớ bị nẫng khỏi cõi mộng mơ, chim sẻ xanh đã bay ra ngoài.

Những ngày sau, Tớ không ngủ lâu hơn một vòng kim đồng hồ. Sẻ xanh phía ngoài, Tớ cũng ở ngoài.

Gió Tang

25.04.2017

Tháng năm ngày thứ tám, trận gió tận của cúc vàng cúc trắng quất cỗ xe dát dày những tóc tươi xuống cõi vô biên ảo giác. Trên những bậc thang nối lên gác xép hình chữ nhật, mỗi khoảnh khắc trôi vèo, không cách gì lưu giữ được. Người mẹ ôm con mình, khiến nó chết ngạt

Khởi Đầu

10.04.2017

Ai cũng như ai, phải né ban ngày và sinh sản trong những buổi tàn minh. Chúng tôi âm thầm như vùng trầm tích xói mòn chậm. Này nắng, ngươi ở đó hả. Bốn bề, chỉ là đá tảng.

Kẻ Xăm Mình

24.01.2017

Thứ họ khắc lên mình giống những mẫu tự. Chữ tượng hình, mật mã hoặc một dấu ấn có từ thượng cổ. Tôi không đọc được. Nhiều người nói với tôi họ đang khiêng năm ngón tay Phật. Một người bảo rồng thiêng đang ngủ trên mình. Người nói rằng đại bàng sải cánh sau lưng, cái đầu mãng chúa với cặp mắt lóe sáng

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)