Trang chính » Tác giả

Bài đã đăng của Tru Sa

Sói

21.01.2015

1. Con sói xuống đồng bằng. Đêm trăng, con sói hú. Tiếng cắn ma.

2. Gã tin rằng mình là sói. Trăng tròn, gã lên đỉnh đồi. Gã đứng cạnh con sói lớn. Gã ngửa cổ tru.

MÊ SẢNG

24.12.2014

Sự có mặt của tôi âm thầm như cái bóng đổ từ lâu đã bị lãng quên. Việc gượng cười theo, giống như một đứa bé mô phỏng lại hành động của người lớn thì thật dễ. Tôi làm không nổi. Lúc này đây tôi cần một chỗ đủ kín đáo để tìm lại được sự hít thở.

CHÂN KHÔNG

26.11.2014

những vật dụng mất đi. Phòng tranh ở tầng bốn chỉ còn trơ khung. Sơn dầu, Phố Phái, Dã Thú rồi Salvador biến mất một cách quái lạ. Tôi không nghĩ là có trộm vì camera vẫn hoạt động. Mở các đoạn phim, tôi được thấy tường tận. Một trong các đoạn phim, ghi lại việc cái bình gốm thời Gia Long biến mất. Cái bình trong tủ kính chống đạn, có khóa mật mã. Không thấy một bóng đen khả nghi. Rồi thì, chiếc bình bị tan đi một nửa.

Chôn Vùi- Mã Hóa- Thiên Đường, Địa Ngục, Và…

10.11.2014

Tôi đang gặp rắc rối và dường như không thoát ra nổi.

Cơ thể tôi bị dính vào một chỗ, mọi cử động đều rất khó. Không duỗi được tay, chân, cũng chẳng nhích nổi mình. Tôi vẫn nhìn thấy được. Mọi sự. Hồ như cặp mắt tôi trôi dạt khắp nơi.

Sau Kết- Thánh Thạch- Nơi Ấy

5.11.2014

Thánh thạch có ngàn năm tuổi. Tổ tiên tôi thờ thánh thạch. Ông cố tôi cũng thờ. Đời cha tôi cũng thờ. Giờ đến tôi. Thánh thạch có hình người, nặng vạn cân, nằm trong một cái hang sau con núi. Gia đình tôi dựng nhà gần đấy, thường xuyên vào nhang khói, trông coi thánh thạch. Một cơn địa chấn, hang sập, gia đình tôi kẹt trong hang. Chúng tôi quỳ gối, xin thánh thạch cứu.

KẺ BÊN NGOÀI

24.10.2014

Đã có người thấy hắn trước tôi. Có lẽ không phải chỉ một mà nhiều người đã thấy hắn trước tôi. Lạ gì chứ, khu phố này chẳng hề mất an ninh tới mức cần đến lệnh giới nghiêm. Hắn hoàn toàn có thể đi lại tự do, nằm lăn giữa đường ngủ, thậm chí tán tỉnh các cô gái trẻ đẹp…Bộ dạng hắn vốn nhếch nhác. Bộ đồ xô gai chẳng biết mặc từ bao giờ đã rách tan nát

ĐÁY

7.10.2014

Cỗ quan tài này rất rông và không bằng phẳng. Từng người đang đào xới bên trong bằng tay. Họ an vị ở chỗ của mình, nhưng, luôn là thế, bằng nhiều cách khác nhau họ xâm nhập vào nhà nhau. Bởi những tiệc rượu dài lê thê. Những mẩu chuyện qua loa, và nghĩ rằng đấy là sum họp. Cụng chén, rồi lại cụng chén. Tàn tiệc, họ lùi hết đi và trở về cái hang của mình. Như tôi nói, họ thường xuyên xâm nhập vào chỗ của nhau, và, cũng rất thường xuyên, họ ngăn chặn nhau bước vào chỗ của mình.

BỨC TƯỢNG

3.09.2014

 
Tôi là một bức tượng. Tôi được tạc từ đá và đứng dưới chân núi.
Tôi đã nhìn thấy không ít cậu bé ngày trước nhảy chân sáo và ít lâu trở thành một cụ …

Và rồi

6.08.2014

“Một đứa trẻ mất tích…”
Tôi nghe được tin này. Chính tại đây. Quán nước nhỏ, đặt cạnh cầu thang bộ. Chuyện đứa bé, là từ đâu? Sau khi hớp ngụm nhân trần cuối cùng, tôi hút một điếu thuốc. Tôi ngồi đây đã từ lâu. Nửa tiếng trước tôi có về. Điểm danh xong, tôi lại ra.

Bản âm

11.07.2014

Mấy ngày nay tôi luôn trong tình trạng mất ngủ. Không hẳn là tôi thức trắng đêm bởi tôi vẫn dễ dàng tìm vào giấc ngủ. Tôi chỉ ngủ được mươi phút thì bị đánh thức bởi tiếng kêu réo của một con mèo đi lạc trên mái nhà. Tôi đã đóng chặt cửa sổ, trùm chăn lên đầu nhưng tiếng kêu vẫn rít vào tai tôi.

Nói Chuyện với Tru Sa về “Con Ngõ Vắng”

♦ Chuyển ngữ:
20.06.2014

Tôi không mong gì lời khen ngợi và chỉ hứng thú nếu người đọc văn của mình hiểu khớp những gì tôi viết ra. Đây có thể là một truyện ngắn rất hay, rất chán, rất thú vị, rất ngớ ngẩn hoặc rất gì đó…Thì phải do độc giả nhìn nhận, chứ tôi không thể bắt họ theo mình. Với tư cách cá nhân, là người viết thì truyện ngắn này quá buồn chán.

CON NGÕ VẮNG

19.06.2014

Đất hà thành. Chật. Nhiều nhà cửa. Thừa mứa người. Và luôn thiếu giường nghỉ. V. không thường ở Hà Nội. V ghét mùi hoa sữa, cảm thấy dị ứng nếu thấy cảnh một toán người chen chúc mua kem, áo quần thanh lý, điểm ăn thử, xây thêm nhà và nói về gia cảnh…Chỗ của V là quán trà trong ngõ. Nhiều năm nay V là khách quen của quán. V không thường đến theo ngày hoặc theo tuần. Chỉ bất chợt V lỡ xe ở Hà Nội, và tìm đến quán trà.

TIẾNG THỞ DÀI

11.06.2014

“Công việc là ở đây.”

“Tôi muốn biết về công việc và mức lương.”

“Cậu chẳng phải làm gì cả và chỉ ngồi đây thôi, nghe tôi nói. Chúng ta một tháng sẽ gặp nhau. Tôi sẽ trả cậu một triệu.”

Tôi nói :

“Một tháng chỉ làm việc một lần ư?”

HẠ MÀN

15.05.2014

Khu vườn trôi vào vùng tối. Tôi nhìn ra xa, tầm nhìn không thoát ra và cũng chìm nghỉm trong thứ màu âm u của trời đêm.

Mấy người giúp việc không lên gọi tôi. Không có điện thoại. Tôi khom người xuống, tay chống trán. Vài suy nghĩ lướt qua, tắt ngúm.

Tôi vào phòng. Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm “9h sáng, khách sạn số ba, phố G, 9h sáng, khách sạn số ba phố G, 9h sáng…”

Tru Sa: Lãnh thổ truyện ngắn không có ngai vàng, và không cần nhà vua

16.04.2014

Mặt khác truyện ngắn luôn hấp dẫn và dễ theo hơn so với các tiểu thuyết dài hơi. Còn việc đối chiếu so sánh thì rất khó vì mỗi thể loại đều có lợi thế riêng. Truyện ngắn là hạt giống của truyện dài, còn truyện dài là sự cất cánh của truyện ngắn.

NHÀ

16.04.2014
rosemarie-trockel-kuche-640x480_thumb.jpg

“Ai cũng cần một mái nhà.” Anh nói lớn. Quá nhiều người đã ngán ngẩm khi anh nói mãi một câu như vậy. Họ coi anh đã yêu gia đình mình tới mức lẩm cẩm. Và anh thì vẫn tiếp tục nói mỗi khi cao hứng. Đây không còn là những câu nói cửa miệng đơn thuần nữa, đấy như một đức tin của một con chiên mộ đạo.

Nhện-Bia-Đức Ngài-Kết

16.03.2014
3_thumb.jpg

Tôi là một tấm bia và tôi rất lớn. Tôi được đặt trên núi cao, nơi có thể nhìn bao quát trời mây sông nước. Chân tôi cắm rất sâu xuống đất. Con người đã khắc lên tôi những nguyên tắc và họ thì tuân theo đúng những gì khắc trên đó. Những con chữ cổ kính đó rất thiêng và chẳng ai dám trái.

Chùm truyện chớp Tru Sa

10.03.2014

Chẳng rõ bất cẩn hay vì cớ gì mà bố tôi đã làm nứt tường nhà. Thật ra đó cũng chỉ là một vết nứt vài centimet. Vết nứt chẳng lớn gì nhưng khá sâu. Điều đáng nói là vết nứt này lại nằm trong căn phòng trang trọng nhất ngôi nhà. Ghế tạc hình tứ linh, bình gốm cổ…

NƠI SƯƠNG PHỦ

2.02.2014

Trước khi khâm liệm, tôi ngó cổ để nhìn Thuần lần cuối. Khuôn mặt Thuần đã trở lại bình thường. Cũng trong lúc này, một gương mặt khác của Thuần chạy qua óc tôi. Đó là một gương mặt khô héo và cái miệng ngoác ra như muốn nói lớn điều gì đó. Gương mặt đó dừng lại, ở yên trong đầu tôi và không rõ có phải một sự ám thị hay gì đó tương tự vậy mà tôi thấy gương mặt Thuần bên trong cỗ quan tài cũng dần biến đổi.

Mây mù

31.12.2013

Tôi thường có thói quen dậy từ rất sớm và pha cho mình một ấm trà. Quanh năm tôi chỉ uống loại trà sen đóng gói. Thứ trà này cố nhiên chẳng ngon lành gì và tôi uống nó cốt chỉ để tỉnh táo hơn. Thỉnh thoảng, tôi mua thêm chút hoa nhài hoặc hoa cúc thả vào ấm trà để thay đổi hương vị.

Người gác cổng

28.11.2013

Người đàn ông đó quay đi. Ông ta đi xa dần. Chiếc bóng của ông ta vẫn kéo dài về phía sau, nó to lớn hơn cỡ người vốn có của ông ta. Người đàn ông này và những người khác, to lớn và quan trọng hơn trong tòa kiến trúc mỗi khi đi đều có một cái bóng dài đổ dưới chân…

Đôi mắt màu xanh dương

17.10.2013

Những ngày gần đây tôi thường mất ngủ. Rõ ràng tôi không hề uống café, những cốc trà đá vỉa hè thì lại càng không. Cách đây vài phút tôi có uống chút Vôđka, sau đó tôi bước vào giường, dự định ngủ một giấc dài cho tới sáng mai. Ấy vậy mà tôi vẫn không tài nào ngủ được.

Mê cung

1.10.2013

Ngọn tháp cao hơn mọi thứ ở đây, nhưng dù lâu đài có to lớn hơn và ngọn tháp được xây cao thêm, nhô tới những vì sao thì nó vẫn chỉ có thể đứng bất động một chỗ. Chân lâu đài chôn sâu dưới đất và mãi đứng yên.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)