Trang chính » Sáng Tác, Tiểu thuyết Email bài này

ĐÊM LANG THANG

0 bình luận ♦ 25.10.2025

 

 

 

Chương 1: Giấc ngủ đầu tiên

Thành phố H đã vào hè, một mùa hè oi ả ngột ngạt. Cái nóng dường như đang bóp nghẹt những tâm trí sáng suốt nhất. Tôi ghét điều đó. Ban ngày tôi quyết nhốt mình trong phòng điều hòa, căn phòng nhỏ thó ngập bụi và mùi giấy cũ, trốn tránh cái nắng nóng trong những giấc ngủ miên man. Nhưng cũng có lẽ do ngủ nhiều nên khi thức dậy mọi thứ cũng chẳng khác nào một cơn mơ siêu thực. Mà thôi, kệ nó đi.

Tôi biết, tôi biết chứ, tôi đâu phải thằng ngu! Cái thói quen nằm lì trong cái buồng lạnh lẽo này đang giết chết cơ thể tôi, mấy tên lang băm suốt ngày lảm nhảm đó thôi. Ừ thì nó đúng với khoa học nhưng liệu với kẻ vài tháng lại muốn tự sát thì nó có ý nghĩa hay không? Mặc mẹ nó, tôi không muốn ra khỏi giường. Việc nhốt mình dài ngày khiến tôi, một cách vô ý, mã hóa những suy tư của mình thành tiếng nói và điều đó có nghĩa là mỗi khi tôi suy nghĩ tôi lại tự đối thoại với nó (hài hước thật, có lẽ tôi cũng chẳng cô đơn lắm). Tiếng quạt trần xoay cùng với gió điều hòa cứ hòa vo ve, vo ve rít lên những âm vang quái dị, mệt mỏi và não nề. Loay hoay cố đi vào giấc ngủ, tôi góp nhặt mớ hỗn độn thông tin trong đầu, sau đó lắp chúng thành một ý niệm kỳ lạ về tự sát. Hòa cùng tiếng gió rít, giọng nói của ý thức trong đầu nhẹ nhàng tường thuật lại lập luận của tôi:

“Khi nghĩ về tự sát, người ta thường gắn nó với nỗi đau và sự giải thoát khỏi thực tại nhưng ngược lại liệu có ai có thể tự sát khi mà họ hạnh phúc? Khi bạn chợt nhận ra rằng câu chuyện đời bạn quá viên mãn và đẹp đẽ, khi mà bạn không còn nuối tiếc hay thèm muốn, khi mà chết bạn cũng thấy ổn thì tự sát cũng trở thành một lựa chọn…”

Suy nghĩ đến khi mất nhận thức là một cách tốt để có một giấc ngủ ngon. Nhưng giờ đây cái ý niệm đó khiến tôi muốn chết, tôi thở dài, có lẽ nó sẽ ám ảnh tâm trí tôi một thời gian đây. Dù sao thì lúc này, mắt tôi cũng mờ dần. Tiếng nói bắt đầu méo mó, đều đều, ru tôi vào một giấc ngủ sâu dễ chịu.

 

Chương 2: Đi đêm thứ nhất

Bạn nghĩ tôi là một kẻ lập dị cố nhốt mình trong phòng để trốn tránh thực tại? Không đâu, tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ ghét cái nóng thôi. Đêm xuống, một cơn mưa rào mát mẻ của mùa hè đổ xuống ào ạt như xả đi mọi cái đè nén ngộp thở của buổi sáng. Tôi chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ. Tôi muốn ra ngoài một chút. Tôi mở cửa phòng, một hơi nóng nhẹ bao bọc, lướt trên da thịt tôi, có lẽ tôi vẫn chưa quen với nhiệt độ bên ngoài nhưng ý muốn ra ngoài cứ thôi thúc tôi đi tiếp. Ra khỏi cửa nhà, ập vào mắt tôi là một bầu trời đêm mênh mông cùng ánh trăng rằm thơ mộng. Tôi dảo bước hướng thẳng đến cái hồ gần đó. Đường phố vắng lặng chỉ lác đác vài bóng người đi đêm, những kẻ thao thức sống dưới ánh trăng bản ngã chân thật nhất. Với họ, buổi sáng là lúc để sống vì tương lai, vì công việc, vì cuộc chiến sinh tồn trong xã hội. Màn đêm là chất cấm giúp họ sống cho thực tại, bỏ qua mọi ước muốn, mọi áp lực, chỉ để đi dưới ánh trăng vô tri vô giác. Ngồi dưới tán cây bên hồ, tôi ngắm nhìn những rung động nhẹ nhàng trên mặt nước, tôi nghĩ nó thật đẹp. Ánh trăng soi trên mặt hồ như dát vàng lên mọi vật nó phản chiếu, giải phóng mọi ý nghĩa đẹp đẽ nhất của chúng. Đột nhiên, trên trời một con quạ đen rơi xuống mặt hồ. Có vẻ như con quạ chết trong lúc bay ngang hồ hay nó chọn cái hồ này để chết? Tôi thích cái suy nghĩ thứ hai hơn, con quạ – biểu tượng của trí tuệ tuyệt đối – lại chọn chết khi cảm được vẻ đẹp của cái hồ. Này! Đừng đánh giá như thể tôi là kẻ mâu thuẫn chứ, tôi thích gắn ý nghĩa cho mọi thứ và tôi là nghệ sĩ của tư duy! Dù sao đời cuối cùng vẫn vô nghĩa nhưng có lẽ không vô vị. Cái vô hạn dù cho tàn nhẫn và đau khổ vẫn mang lại cái vẻ đẹp đầy nghệ thuật và cảm hứng. Trời sắp sáng mất rồi, tôi vội vã trở về nhà để tránh cái ánh nắng bình minh sắp đến.

 

Chương 3: Giấc ngủ thứ hai

Sau bình minh, một kẻ thù cũ – “nắng nóng” của ngày hè – lại gắt gỏng thiêu đốt cả thành phố. Nhanh chóng quay về căn phòng ngập bụi của mình, nằm lên giường tôi cố gắng thiếp đi. Tiếng gió điều hòa cùng cái quạt cũ kĩ vẫn rít lên lạnh lẽo, lập đi lập lại vang vọng đến vô tận. Mệt mỏi thật, ngủ quá nhiều khiến tôi tỉnh táo lạ kỳ ngay cả khi đã thức suốt đêm. Từ một cõi hư vô nào đó, giọng nói quen thuộc vang lên:

“Mày có khi nào nghĩ rằng sự phát triển tư duy của con người thật nực cười không?”

“A, người bạn thân quen mang tên ý thức của tôi đây rồi,” tôi nghĩ thầm. Lần này hắn đến để bàn với tôi về chính cái suy nghĩ của con người. Hắn tiếp tục bài luận của mình:

“Con người có lẽ là trò đùa lố bịch nhất của tạo hóa hay bất cứ thứ gì có chủ ý tạo ra hắn. Phải mỉa mai và cay độc lắm khi bắt một sinh thể hữu hạn suy nghĩ, học hỏi cái sự vô hạn của tồn tại. Sinh thể ấy bị suy nghĩ mài mòn, hành hạ rồi lại hồi sinh vô khối lần, bi hài thay cho đến chết có lẽ hắn vẫn khao khát được suy nghĩ. Thằng người chẳng thể an yên trong một tư tưởng độc nhất, hắn mặc kệ mọi hạnh phúc hay khổ đau thẳng tay hủy hoại tư tưởng để rồi lại tư duy và tạo tác một tư tưởng mới. Quá trình ấy cứ mãi mãi lập đi lập lại cho đến chết, một vòng lập điên loạn.”

Tôi và hắn cười phá lên như những kẻ ngốc.

“Rặt toàn là những thứ nghịch lý mệt mỏi!”

Tôi nói, vẫn chưa hết cơn cười. Hắn cười, trả lời vẻ mỉa mai:

“Tao và mày, chúng ta thật sự bị nguyền rủa rồi! Cái trí thông minh nghịch lý này thật đau đớn quá đỗi!”

Tôi tiếp:

“Những tên đần cứ suốt ngày tự hào vì trí tuệ của mình và những đứa cứ cố gắng để thông minh hơn làm sao mà hiểu được chứ.”

Hắn lại cười phá lên:

“Ấy vậy mà chúng nó lại thật vui vẻ, thật thỏa mãn trong hành trình tìm kiếm nỗi khổ mang tên trí tuệ…”

Lúc này, tiếng nói của hắn dần biến dạng, lảm nhảm những tiếng dị dạng. Tôi ngất gục. Lại một lần nữa, một giấc ngủ thật ngon.

 

Chương 4: Tôi là tự do!

Khác với tiếng nói của ý thức dẫn dắt tôi vào giấc ngủ an lành, tôi chính là hành động. Tôi là sự tự do đầy bi kịch! Tôi là sự nhân ái đầy trắc ẩn! Một lần khó ngủ nọ, tôi trong cơn suy tưởng nhận ra rằng con người là sinh vật hành động thông qua tự do và nhân ái. Hai yếu tố này cân bằng lẫn nhau và là nền móng cho mọi lựa chọn. Giọng nói của ý thức lần đó đã cố gắng triết lý hóa chính tôi, hắn nói:

“Ý chí tự do chính là thứ ảo tưởng vĩ đại nhất của nhân loại. Hiện hữu phù du của mày bị gông cùm trong lý tính và cảm tính của ý thức. Mày là nô lệ của ý thức, nô lệ của tao! Mọi hành động của mày bị nhấn chìm theo những bảng giá trị quy chuẩn, mọi quyền quyết định, mọi quyền lựa chọn đều phải dựa trên tao!”

“Lần này thì mày sai rồi.”

Cười khổ, tôi nói tiếp:

“Liệu mày có bao giờ nhận ra rằng sâu bên trong chúng ta tồn tại những thôi thúc hành động thất thường và hỗn loạn? Chúng vô nghĩa, ngu đần đến nỗi bản thân chúng chẳng chịu ràng buộc dưới một giá trị nào. Bỏ qua mọi “bảng giá trị ý thức”, vô nghĩa đến mức chính hành động của tao là hiện diện của ý chí tự do!”

Khi này tiếng nói im bặt, một khoảng lặng lạnh lẽo kéo dài giữa chúng tôi, tất cả chỉ còn lại những tiếng vo ve bất tận của quạt trần.

 

Chương 5: Tôi là nhân ái?

Khoảng khác im lặng tưởng chừng như vô tận chợt bị phá vỡ, giọng nói của ý thức ngập ngừng hỏi:

“Vậy sẽ ra sao nếu sự tự do ấy tước đi quyền làm người của mày? Sẽ ra sao nếu sự tự do ấy khiến mày lạc giữa nhân gian?”

Tôi không mấy bất ngờ với câu hỏi của hắn, có phần vui thú tôi trả lời:

“Cuối cùng thì chúng ta cũng chẳng thể chối bỏ thân phận con người của mình nhỉ? Mày nói đúng, ý chí tự do đôi lúc khiến ta lạc mất nhân tính. Nhưng tao, tao tin rằng một trong những biểu hiện thuần túy nhất, sâu sắc nhất của tính người là lòng nhân ái. Cái ý định bản năng, vô điều kiện, mong mỏi gieo mầm cái đẹp cho thế gian có lẽ là quá đủ, quá đủ để ta không lạc lối rồi.”

Lại một khoảng lặng khác vang lên nhưng cũng chẳng thể kéo dài. Tôi và hắn cùng cười phá lên thoải mái, cứ như là những đứa trẻ được phát kẹo ngon. Chúng tôi cứ cười, cười mãi rồi chợt hắn im bặt, dường như lần này tôi mới chính là người đưa hắn vào giấc ngủ.

 

Chương 6: Đi đêm thứ hai

Lại một đêm không ngủ, hôm nay tôi muốn lang thang một chút. Lẻn ra khỏi căn phòng băng giá của mình tôi tìm tới khu phố cũ, địa điểm hoàn hảo cho một kẻ lang thang. Đây là một con phố lớn được xây từ những năm 1900, hai bên đường trải đều những căn nhà Pháp cũ kỹ nhưng đầy nét nghệ thuật. Với cấu trúc như những ô bàn cờ, ban ngày con đường vốn đã nhỏ bé lại ngập trong hỗn loạn của kẻ qua người lại, nhưng khi chìm vào bóng tối tĩnh mịch của màn đêm nó lại trở thành cái mê cung vắng lặng, yên ả đến lạ kỳ. Tôi dảo bước vô định trong không gian siêu thực ấy, ngắm nghía những quán xá, nhà cửa cùng cột đèn vàng cứ lập lòe trong đêm tối. Chợt tôi nhìn thấy phía trước mình một chú hề mờ nhạt nặng nề lê bước tới tôi. “Có lẽ là một kẻ đi đêm”, tôi nghĩ, vẫn tiếp tục đi về phía chú ta. Nói là mờ nhạt bởi lẽ chú hề mặc một bộ đồ đen trắng có phần dị hợm, trên đầu anh ta là một chiếc mũ chóp cuốn ruy băng, còn gương mặt thì trắng xóa như thể bị rút cạn máu huyết. Lại gần hơn, tôi nhận ra lớp trang điểm đen trên mắt hắn nhòe đi rất rõ, còn mắt thì đỏ au rưng rưng. “Hắn ta vừa khóc rất nhiều phải không?” Chú hề có vẻ đã nhận thấy tôi nhưng kỳ lạ là hắn không né tránh, không giao tiếp mà quyết định đứng khựng lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Tôi và chú hề đối mắt nhau dưới ánh đèn đường vàng nhạt, dù biết tình cảnh đang gặp phải thật quái dị, tôi vẫn lấy làm thích thú ngắm nhìn chú ta. Hai con người kỳ lạ cứ đứng trân trân dưới ánh sáng vàng nhẹ, bị bóng tối của con đường bao bọc, dường như thấu tận tâm can lẫn nhau. Rồi chú hề bắt đầu cười, một cái cười vui thích, tiếp đó hắn uốn éo cơ thể tạo ra những hình thù dị dạng nhưng lại có phần nghệ thuật. Một màn diễn trò đầy ma quái xảy ra trước mắt tôi, hắn cứ vừa cười vừa sắp xếp tay chân thành những cấu trúc lạ lẫm. Cứ thế một lúc lâu, màn biểu diễn kết thúc, tôi vỗ tay liên hồi muốn khen ngợi chú ta, còn chú ta thì vẫn tươi cười nhìn tôi. Rồi cả hai bước tiếp, ngược đường nhau, hắn ngoái lại nhìn tôi, nói một câu đầy ẩn ý:

“Chúng ta vỡ tan để rồi sắp xếp lại tất cả, chúng ta vỡ tan để rồi thấu hiểu, chúng ta rơi lệ để rồi lại cười xòa nhẹ bẫng!”

Nghe thấy những điều ấy, tôi vừa đi vừa nói to:

“Chúng ta lún sâu vào trong những thấu hiểu chỉ từ những tự do vô nghĩa nhất!”

Ôi, một đêm dài quá đỗi siêu thực. Đến lúc trở về nhà rồi.

 

Chương 7: Giấc ngủ thứ ba

Về đến nhà, tôi chậm rãi thả mình lên giường. Những ngày đầu của mùa hè, việc nằm quá nhiều khiến cơ thể tôi đau đớn héo mòn, rồi thì cũng đến lúc tôi chẳng còn cảm thấy gì nữa. Hình ảnh chú hề đêm qua vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí tôi, điều tôi băn khoăn nhất là vì cớ gì mà chú ta lại đau khổ đến thế? Nghĩ mãi chẳng ra, tôi đành thử gọi ý thức của mình dậy để bàn luận.

“Mày nghĩ tại sao tên hề lại khóc?” Tôi hỏi.

Ý thức thoát khỏi tôi, ngồi ở đầu giường khua tay, dường như không chắc chắn, hắn nói:

“Tao cũng không chắc nữa, nhưng có thể đoán sự thống khổ của hắn liên quan đến việc làm hề chăng?”

“Ừ, có lẽ vậy, dường như có vô hạn lý do để khiến người ta đau khổ trong kiếp tồn tại này nhỉ?” Tôi tiếp lời “Chỉ là chúng ta có cảm được chúng hay không mà thôi. Này, tao và mày có đau khổ không?”

Cả hai chúng tôi chìm vào im lặng, cố tìm cách giải quyết cho câu hỏi có phần nặng nề của hắn. Có vẻ nghĩ ra câu trả lời, ý thức nói trước:

“Mày thấy đấy, nỗi đau và sự thống khổ là chất xúc tác mãnh liệt thôi thúc trong những kẻ suy tư như chúng ta, nó dường như thúc đẩy sự phát triển tư tưởng trong ta, hủy diệt, tiến hóa, tái tạo chúng đến khi chính ta vượt qua cái đau thương ấy. Vậy nên tao nghĩ khổ đau trong ta chỉ mang tính nhất thời.”

Tôi có phần đồng tình với quan điểm ấy nhưng rồi lại thấy không ổn:

“Có lẽ vậy, chúng ta vượt qua hết những khổ đau này đến khổ đau khác để rồi… để rồi…”

Lúc này tôi run rẩy mất kiểm soát, đầu óc choáng váng như thể bị hàng trăm lần búa gõ liên hồi. Tôi ngất lịm đi trên giường. Từ trong cơ thể tôi, một đàn bướm xanh chui ra. Chúng như tiếp tục câu nói của tôi với ý thức:

“Để rồi chúng ta đánh mất tư cách cảm nhận đau khổ! Ta rơi vào vị trí chẳng thể nào kêu gào hay khóc lóc, chỉ có thể lạnh lùng đứng nhìn nỗi đau ấy trôi đi! Còn ta thì ức nghẹn phẫn uất với chính ta như một sự khổ đau mới!”

Ý thức nhìn đàn bướm với ánh mắt kinh ngạc, hỏi:

“Ngươi là ai!? Tại sao lại ở trong chúng ta?”

Đàn bướm tiếp:

“Ta là cảm quan, thứ phân mảnh bản thể ẩn sâu trong các người.”

Rồi đàn bướm lại diễn giải cho những gì hắn vừa nói:

“Tất cả tại chúng ta, chúng ta đắm chìm trong ý thức tới chai sạn đi cả niềm đau, nhưng cảm quan thì khác, nó vẫn mãi quằn quại đau đớn khôn cùng!”

Khi này, ý thức cũng không gắng gượng nữa, hắn ngất đi trong sự hoang mang, để lại đàn bướm xanh bủa vây hai thân xác trong căn phòng lạnh.

 

 

Chương 8: Đi đêm thứ ba (phần 1)

Tỉnh dậy sau cơn sang chấn, tôi nhận ra rằng “ý thức” của mình đã biến mất. Liệu một con người sẽ ra sao nếu anh ta mất đi khả năng “nghĩ” của mình? Đêm hôm nay chính là câu trả lời cho thắc mắc ấy. Bước ra khỏi nhà với một tâm thần hoàn toàn bất ổn, tôi lang thang khắp mọi con phố, hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Lạc tới cây cầu đường sắt cũ, cảm được sức hút mê hoặc của cái kiến trúc rỉ sét cổ kính có phần biến dạng ấy, tôi tiến lên giữa cầu

Dừng lại ở giữa cầu, tôi nhìn xuống dòng sông đen đặc ở bên dưới — một màu đen biết cựa quậy. Những cơn gió lạnh và hơi ẩm là những bàn tay mềm mại bám víu lấy thân thể tôi, càng ngày càng kéo tôi xuống sâu hơn khỏi thành cầu. Chới với giữa đứng lại và rơi xuống, tôi thấy được sự nhẹ nhõm đầy tinh tế — mất thăng bằng, cảm tưởng như tôi là một chiếc lá lững lờ trôi hướng tới mặt nước.

Đánh mất “ý thức” của chính mình, tôi để “cảm thức” và “hành vi” dẫn dắt. Chuẩn bị ngã khỏi thành cầu, một mùi sắc nồng nặc sộc lên tận não, kéo tôi ra khỏi sự mê man hút hồn của dòng sông. Nhìn về hướng của mùi hương ấy, đập vào mắt tôi là một cái xác chết đã phân hủy. Chợt cái xác ấy bật dậy, vặn vẹo, co giật rồi lao thẳng vào tôi.

Bàn tay rách nát, nhão nhoét — cảm tưởng như sắp chảy ra khỏi khung xương — tóm lấy tôi mà cào xé. Dưới ánh đèn vàng vọt cùng màn đêm quen thuộc, một người một xác vật lộn trên mặt cầu. Kỳ lạ thay, tôi không hề hoảng loạn hay sợ hãi mà nổ tung trong cơn tức giận, thù hằn bản năng.

Nắm được cái đầu, tôi vùng lên cắn nát cổ họng nó, giật đứt đầu của cái xác rồi lồm cồm đứng dậy. Nhìn lại mớ hỗn độn của máu thịt dưới chân, tôi rùng mình choáng váng, mắt tôi run rẩy, bấn loạn:

“Mình… mình… tại sao mình lại không hoảng sợ? Tại sao mình… lại tức giận?”

Quỳ gục xuống đất, tôi lại tự vấn:

“Tại sao mình lại căm thù rồi hành động tàn bạo hệt như cái xác kia? KHÔNG! MÌNH KHÔNG GIỐNG NÓ! MÌNH LÀ CON NGƯỜI CƠ MÀ?

“Một con người không còn ‘ý thức’ ư? Vậy thì rốt cuộc mình khác gì cái xác kia?

“Mà không, phải hỏi: rốt cuộc làm người là gì cơ chứ?”

 

Chương 9: Đi đêm thứ ba (phần 2)

Ý thức trong tôi – đã tỉnh giấc – mỉa mai câu hỏi đầy dằn vặt của cảm thức:

“Tao không hề sai, cảm thức ạ! Mày, chính mày là thứ sẽ tước đi quyền làm người của chúng ta! Tao đè nén và giam cầm mày suốt thời gian qua, chẳng phải là đúng đắn sao?”

Cảm thức choáng váng, hét lên:

“KHÔNG! KHÔNG PHẢI! Chính tại mày, tại mày mà chúng ta mất đi tư cách để khổ đau!”

Rồi cảm thức vùng lên, chiếm trọn lấy tôi, chạy khỏi cây cầu trong cơn hỗn loạn. Tôi lúc này chạy mãi, chạy mãi về phía trước, như thể nếu dừng lại tôi sẽ biến mất mãi mãi vậy. Đầu óc tôi lại phân mảnh một lần nữa, ý thức hiện lên khiến tôi chới với, ngã lộn xuống đất. Trái lại với sự hỗn loạn của cảm thức, ý thức bình thản nói, như muốn cảm thức khuất phục mình:

“Nhưng chúng ta đều biết mà, phải không? Ta thà mất đi tư cách khổ đau còn hơn không được làm người!”

Cảm thức lại gào lên:

“Nhưng… nhưng không thể cảm được nữa thì chúng ta có khác nào một cỗ máy?!”

Một khoảng lặng dài giữa cả hai. Tôi khi ấy nằm dài trên mặt đường, nhìn lên trời với con mắt vô hồn, trống rỗng. Dường như ý thức nhận ra điều gì đó sau khi nghe câu hỏi của cảm thức, hắn cũng lặng đi như thể không còn biết đáp trả gì nữa. Lúc sau, hắn nói:

“Này, cảm thức… có lẽ mày đã thắng… nhưng… nhưng bên trong mày vẫn đau nhói lắm, đúng không…?”

Bụp, bụp. Một tiếng động mềm mại vang lên bên tai tôi. Một con thỏ trắng muốt như một nhúm bông nhỏ với đôi mắt hồng lựu đang tò mò liếm mặt tôi đầy dịu dàng. Chú ta cứ cọ lớp lông tuyết của mình vào tôi như thể muốn xoa dịu điều gì đó.

“Đẹp quá đi mất…” Ý thức thốt lên trong sự kinh ngạc đầy say đắm.

Cảm thức cũng không chịu nổi mà run lên, rung động – tưởng như tan chảy – với thứ bé bé màu trắng cạnh mình. Tôi rướn tay muốn chạm vào lông chú ta, nhưng con thỏ lại bất ngờ chạy biến. Tôi (cảm thức cùng ý thức) vội vàng cuống cuồng đuổi theo sau nó, cả hai cứ rượt đuổi như một trò chơi con nít ngây thơ.

Dù cơ thể tôi đã mệt nhoài, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng tôi vẫn rượt theo sau con thỏ ấy. Chạy mãi, chạy mãi, tôi không còn để ý tới thời gian nữa. Những ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh đã rực rỡ chiếu rọi qua màn đêm.

Trời đã sáng.

 

Chương cuối: Chào ngày mới

Một làn gió nhẹ lướt qua mái tóc tôi như muốn vuốt ve chúng. Tôi dừng chân lại để chợt nhận ra: trời đã sáng. Hoảng hốt, tôi vội tìm cách trở về nhà, nhưng giờ đây mọi thứ đã muộn rồi.

Đứng trân trân giữa ánh sáng ban mai, tôi tưởng mình sắp bị thiêu đốt bởi cái oi bức mùa hạ – nhưng không. Những cơn gió cứ đung đưa, lay động cành lá, mát mẻ dịu dàng như một cái ôm – mùa thu đã tới.

Dừng chân, tôi đứng lại, thả hồn vào khoảng lặng trong veo của gió. Không gian lúc này chỉ còn lại tiếng lá xào xạc, xào xạc vang vọng trong không gian.

“Ồ! Mình hiểu rồi, mình hiểu ra rồi… hahaha.”

Tôi – ý thức – hành vi – cảm thức, cùng hòa làm một, cười lên nhẹ bẫng. Hóa ra cái vòng lặp tái thiết – tự hủy của tư tưởng lại chẳng khác nào thời tiết bốn mùa cả: mùa hạ với cái nóng khắc nghiệt trôi đi, rồi mùa thu trong vắt mát lạnh sẽ tới.

Tôi biết, tôi biết cái nóng ấy sẽ trở lại vào năm sau, sẽ lại cố gắng thiêu cháy mọi thứ như nó vẫn luôn làm – nhưng thế thì đã sao cơ chứ?

Tôi đang ở giữa mùa thu cơ mà!

Cười nhẹ – một cái cười khẽ mỉm trên môi – tôi lại rảo bước về phía trước…

Kết thúc.

 

 

 

hình :The One in the Other- thuộc sưu tập của The Met

1965

 

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2025 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)