Bài đã đăng của Trần Nguyên Đán
Khi không còn gì để nhớ
khi người không còn tuổi thơ
giống như biển reo hò rên xiết cuối chân trời đại dương
đi bộ qua không gian không mang dép
Một mình ♦ Tội nghiệp những chiếc bóng…
những con đường không than khóc vì nặng nề
nhưng nặng nề lắm những tâm hồn than khóc trên đường
một chút yên lặng sau giấc ngủ
nhưng giấc ngủ đã yên lặng sau vài mươi năm không ngủ
thứ ba hai mươi sáu tháng ba
điều đó chỉ xảy ra trong một đêm ngủ quên trên bờ biển
dù chỉ là một thoáng mộng
khi mở mắt ra thấy mình trên giường
CHIẾC BÓNG

Dòng người đang chờ boarding phía trước bỗng đứng lại, có cái gì trục trặc, người nhân viên đang giải thích gì đó cho người đứng đầu hàng. Cô gái tóc vàng hầu như ôm choàng lấy chàng trai như sợ một ai đó có thể giật phắt anh ta ra khỏi vòng tay của cô.
Vẫn Lặng Lẽ Nói, Không Có Gì Cả
tôi phải nói một cái gì đó chứ
nếu không thì, trái đất này sẽ bay lên
hóa thành bướm
vỡ ra ngàn cánh bướm
Một Ngày Khi Trở Về
hãy để cho dòng sông trôi qua ký ức tôi
dòng sông không có rác
những chiếc thuyền trôi trên mênh mông sóng nước
những chiếc thuyền mầu hoa mộc lan
Yêu
yêu những trang giấy không có chữ
như một mặt hồ phẳng không nói gì hết
không ẩn giấu điều gì hết
kêu khóc kêu khóc kêu khóc
những con chim không hót mà kêu khóc
những đền đài không yên lặng mà kêu khóc
những đôi môi không nụ cười mà kêu khóc
ĐÂU ĐÓ TRONG ĐỜI

Hôm nay chắc không viết về những cái ở gần mình- chẳng hạn như nhìn qua cửa sổ thấy trời xanh, mây trắng, hoa nở, vương vấn chút mưa hôm qua sót …
chạy mau lên… ♦ chàng trong thơ…
chạy mau lên giọt máu
trôi mênh mông trong huyết quản thầm kín
hôn kín đáo vào sâu thẳm của núi
lang bạt trên từng phân vuông thời gian
bị quăng ném trên đường phố nơi người ta đang biểu tình
ĐƯỜNG DÀI TÔI ĐI

Sức của tôi bây giờ là sức của một con bướm mỏng mảnh, thấy bay là là đẹp mắt vậy đấy nhưng cũng có thể sẽ rơi xuống đất nếu một cơn gió (nhẹ) thổi ngang, mỗi buổi sáng thức dậy nhìn ngó mình xem có gì động tĩnh không trước khi ngồi vào bàn, một cơn gió nhẹ cũng làm mình xao xuyến.
[tôi đã đem mưa xuống vào buổi chiều]
tôi đã đem mưa xuống vào buổi chiều
khi mây đã ngừng trôi và mưa không rơi
tôi nghe những tiếng ì ầm của sóng vỗ
tôi nghe tiếng người âu yếm không tình yêu
EM RA ĐI MÙA THU
Tang lễ di chuyển một cách chậm rãi trong không gian và thời gian mùa thu, chậm bởi vì không còn gì vội vã nữa, gồm một chiếc limousine đen chạy rất chậm phía trước, một nhóm người mặc áo đen, gồm những người có liên hệ gần, rất gần, có thể va chạm được, chầm chậm theo sau
Đang hát bỗng nấc cụt
nhốt tất cả oxygen vào trong cái lồng bằng vải
cho đến khi irma đến hôn hít các thành phố florida
hôn hít toàn thân thể florida bằng sự bạo liệt
những cơn bão làm tê liệt tôi
hai lần nhiều lần và lại trở lại
tôi đã chạy hai lần trên một đoạn đường ngắn bằng hai bước chân
tôi hót gọi người bằng đôi môi khô
những sợi nắng nứt nẻ lăn lóc trên đường
mơ thấy mưa qua hàng cây xanh
thức dậy rồi khóc mãi
nhiều khi tôi nghĩ mà không nói gì hết
những người không nói được, chỉ nghĩ
những suy nghĩ nằm mãi trong đầu không nói ra được
một hôm nứt rạn như mặt hồ đóng băng
khuôn mặt biến dạng như picasso
những người nói được, mà không nghĩ
tôi thử gặm một trái táo còn non
tôi rủ em về vườn
nơi có thể nằm võng đong đưa mà không bị muỗi cắn
khi cần tôi có thể đi tiểu bên gốc cây vú sữa bên giếng
nó gợi nhớ mùi phân bò tôi đã trộn lẫn với nước mắt
một buổi chiều tôi đã chạy bất kể trong mưa
tìm lại cảm giác của một người bị mất tuổi trẻ
kỷ niệm như một món hàng xa xỉ
không son phấn nào tô điểm lại được nữa
những vết nhăn là những núi đồi bị nham thạch tấn công
thung lũng loang lở nỗi tiếc hối không thể hàn gắn
tôi như đêm lần mò mở cửa sổ nhìn trời
chẳng có gì ngoài sự tưởng tượng
khi tôi nhất định phải ngồi dậy sáng nay
lúc bầu trời chưa nhìn thấy người
không biết người đang làm gì dưới đống chăn gối
nghe tiếng khụt khịt của mũi
Chàng là tháng mười hai cho thế giới
Chàng từ trong nhã ca như hoa huệ
chợt nhức nhối bầu trời bết-lê-hem
những hào quang từ chàng làm nhức nhối
mắt con người, không dám ngẩng nhìn xem
Nhưng Không Còn Kịp Nữa
tôi giang tay ra
nhưng tay cụt, như bóng nắng vừa bị cắt nửa
có một nỗi đau rất thật, chua và xót
khi gió chạm vào vết thương còn mới
Tôi Đã Dài Ra Từ Ngày Ấy
tôi đã dài ra từ ngày ấy
vì không thể ngắn lại được nữa
những buổi trưa cháy khét tôi cố gắng đi qua những con đường mòn
Lắng Nghe Tiếng Yên Lặng Của Mênh Mang

tôi đã thử trở lại yên lặng, một yên lặng không màu
không một chút gió núi hoang dại
một chút biển hà hơi vào vách đá
tôi đã thử trở lại tịch mịch
Tôi Chỉ Ngồi Đó Và Im Lặng Nói
tôi hót lên lời đau khổ của lũ chim chiều
tiếng hát im lặng của tâm hồn tôi
như ai vừa đi ngang rồi khuất bóng
để lại tiếng động của bàn chân trong vũng nước
Những Giấc Mộng Bị Cắn Vỡ
khi thức dậy sáng nay tôi vẫn nghĩ là mình đang sống trong giấc mộng
nhưng giấc mộng ấy đã bị cắn vỡ
bằng hàm răng nhọn của những con sóc
Tôi Trở Lại Texas
tôi trở lại texas
như giòng sông không chảy
như mưa không hề rơi
đường vắng quên tắt đèn
Giáng Sinh Tôi Cưỡi Ngựa Theo Chàng

thế là chàng đến. đến hẹn thì chàng đến. dù chàng ở đó suốt năm, nhưng đến ngày ấy chàng mới xuất hiện, như một ngôi sao thình lình mọc. khi mọc thì sáng hơn tất cả các ngôi sao khác hợp lại. người ta quay lại nhìn chàng và ngay lập tức bị ánh mắt tuyệt đẹp của chàng thu hút
Chàng Đứng Nấp Đâu Đó Trong Khoảng Không
tôi cảm thấy nhọc mệt khi tìm chàng
nhưng chẳng nghĩ rằng chàng đang bận rộn với những ngày lễ buồn
chàng vẫn ở đó trong khoảng không
nhưng chàng đang đứng nấp đâu đó trong khoảng không
Bình Luận Mới
Sống giữa xã hội như những điều William Saroyan tuyên ngôn, rất thú vị. Với điều...
Hay là “anh đang lừa dối tôi,mà sao tôi không biết?”
Hôm nay nhờ có phản hồi mới, mới nhớ ra cái comment này của bản thân tôi từ hồi nào. Chỉ có một câu nói thêm “tôi đang lừa dối anh, mà sao anh không biết”.
Tác giả đã viết quá châm biếm sâu sắc,mong có thêm nhiều truyện ngắn như thế trên Da Màu
Là độc giả của Da Màu lâu ngày, thật thú vị lại được nghe những bài nhạc hay chuyển sang tiếng Việt. Cám ơn Kẻ Jazz cùng Da Màu đã đem âm...
Ga xép, vở kịch hay, đặc biệt Nét đặc biệt thứ nhất là cái không khí hòa huỡn. Ai muốn...
Không bình luận gì cả. Chỉ trích một đoạn từ báo ‘Tuổi Trẻ’ (13/05/2007):...
Người Do Thái thấu hiểu nỗi đau khủng khiếp của chính dân tộc họ, người Nhật thấy rõ sự mất mát đau thương ngay trên đất nước họ… nên ngày nay dân...
Chừng nào thì người Việt có được trở lại các ban kịch (ca,...
Trong khi tôi đồng ý với rất nhiều điều Black Raccoon nói ở trên, nhất là về thói ưa...
Khó mà có nghệ thuật kịch trong một xã hội như VN hiện nay. Thứ nhất, bởi đặc tính...
Không...
Xin cám ơn Black Racoon đã nêu quan điểm của mình về kịch.
Thoại kịch VN Ấy là dưới thời VNCH trước 1975. Có thể nói thoại kịch thời này chia làm hai...
Kịch VN Kịch là thể loại trình diễn, kịch phải được xem, nếu chỉ được nghe trên radio thì cái hay...