Bài đã đăng của Nguyễn Đạt
MÙA XUÂN GIẢ ĐỊNH
Anh Tâm nói chuyện, chuyến tàu hỏa chở tù về Nam có dừng lại vài giờ ở Hà Nội. Hắn nhớ Hà Nội trong thơ văn anh Tâm: …Hay nửa đêm Hà Nội / Anh là thằng điên khùng / Ôm em trong tay mà đã nhớ em ngày sắp tới… Hắn hỏi anh Tâm:
MỘT LẦN GẶP CUỐI
Tôi ngồi uống rượu một mình ở quán La Pagode như đã ngồi một mình từ nhiều năm, nhưng một tuần lễ tôi ngồi một mình tại đây vì ông ta. Cuối cùng, sau mười ngày chứ không phải một tuần lễ, tôi nhờ người quản lý quán rượu làm hộ cái việc ông ta nhờ tôi. Tôi không nghi ngại ông ta sẽ buồn khi biết tôi làm vậy. Tôi không thể trở lại ngồi uống rượu ở quán với chỗ ngồi của người vắng mặt. Tôi không chịu đựng nổi sự thể như vậy.
Gặp gỡ Nay Sương
“Anh bắt tôi đoán mò đấy nhé… Tôi đoán anh đang đi tìm bối cảnh thích hợp cho một kịch bản, một cái truyện đang mơ hồ trong tâm trí… Anh là nhà văn.”
Thốt nhiên anh thấy mình như vừa thức giấc, như vừa rơi vào cơn mơ…
Căn nhà mộng mị
Cái bị to xù của Đăng chỉ chứa hai bộ quần áo, hai cái áo ấm; thêm quyển sách duy nhất, Le Grand Meaulnes của Alain-Fournier. Trong ví ở túi quần có thẻ căn cước, thẻ sinh viên đã hết hạn từ lâu, và tờ giấy lệnh gọi nhập ngũ.
LỘC NINH QUẠNH HIU LOÁ NẮNG
Tưởng nhớ nhà thơ Tô Thùy Yên
Nhà thơ, trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa ông mang cấp bậc thiếu tá, và tôi lúc đó em chỉ yêu anh binh nhì.– Cậu không có …
QUÁN NỬA KHUYA
Nhưng nếu anh không có gì thay đổi, vẫn là người bạn cũ như tôi mường tượng… Dĩ nhiên người bạn cũ cộng thêm trên ba mươi năm cuộc sống bên Mỹ, tôi không thể mường tượng cho ra được. Dù sao tôi vẫn mường tượng, hơn nữa, tôi thường được nghe tin tức về anh.
CHẶNG ĐƯỜNG XA MẤY
Tới chân đèo B’Lao thân thuộc, bởi anh đã một-nghìn-lẻ-một-lần qua đèo B’Lao, anh dừng xe. Anh lại vào một trong những quán cà-phê ở chân đèo. Không phải anh quá ưa ngồi quán, chỉ vì có quá nhiều quán anh không thể không vào. Vào quán. Uống cà-phê hay thức uống nào, đối với anh không quan trọng.
CON ĐƯỜNG ĐẤT ĐỎ
Người bạn nhìn ngó khắp nơi xa lạ, một phía của dòng sông Sài Gòn người bạn chưa từng biết tới. Au-delà du fleuve. Au-delà du bien et du mal… Người bạn nhìn ly rượu sắp cạn kiệt, cả hai người có dốc túi mua rượu để uống cạn bao nhiêu ly cũng không thể, thật là không thể vượt qua một cái gì, để mà nói tới vượt qua một buổi trưa héo hắt.
Cần thiết một sự tôn thờ
Nếu cần thiết một sự tôn thờ
Bắt đầu và kết thúc hiển nhiên tổ quốc
Em có vú vê mông miếc em cứ việc lúc lắc
Tôi có tổ quốc tổ cò tôi cứ việc tôn thờ.*
Một mùa thi sĩ
Cần thiết lời nói sau chót
Di chúc của mỗi người sẽ ra đi
Để lại đợt sóng hồi âm thanh
Để lại bến bờ phơi sự thật.
Chuyến tàu ảo tượng
Đêm. Những cụm bóng tối trắng. Còi hụ
Còi hụ liên hồi
Tấm mạng đêm lưu giữ gương mặt bi kịch
của dịch chuyển của nơi chốn của kẻ đồng hành
Điệu Blues & B’Lao xanh
Xe qua B’Lao. B’Lao xanh. Hồn xôn xao
Tôi xuống chỗ này
Nàng vận áo ngắn tay không ngại giá rét
Từ ban sơ gió đã tràn heo may.
NGƯỜI KHÁCH BỘ HÀNH
Anh ta lắc đầu lia lịa, tóc dài không rẽ ngôi, vuốt ngược ra phía sau, được dịp rũ xuống lòa xòa hai bên.
– Chúa chẳng ngự nơi nào hết, bên ngoài lòng tin của những ai có lòng tin Chúa. Còn ông muốn nhốt Chúa trong nhà thờ, dù nhà thờ đẹp mấy chăng nữa, Chúa cũng sẽ vượt ngục như Papillon vậy.
Tình yêu. Cát. Và gió
Gió. Gió nổi khắp đồng cát
Căn nhà gỗ mái tôn
Giữa cánh đồng cát
Vách ván rung.
ĐÊM TRĂNG
Một cơn buồn ngủ thúc giục khẩn thiết, trĩu nặng xô đẩy toàn thân, ném tôi vào tình thế không thể lựa chọn; cơn buồn ngủ mà Tchékhov đã phải để nhân vật tội nghiệp của mình trở thành kẻ sát nhân. Cơn buồn ngủ tôi chưa hề có trong đời, ít nhất ở khoảng thời gian hơn hai mươi năm nay. Nghĩa là, hơn hai mươi năm nay tôi không hề ngủ
Hoa xương rồng
đêm hoang vu Phạm Công Thiện
đêm cong queo hình chữ S Việt Nam
Em ơi biết chỗ nào không gài mìn
Dây kẽm gai lẫn trong bóng tối không thể gỡ.
NGÀY VUI VỘI TẮT
Tôi gặp Vi Diệu trong một hiệu sách quốc doanh gọi là Hiệu Sách Nhân Dân. Tôi vào đó để mua bộ sách Lê-nin toàn tập, gồm mấy chục cuốn, giấy trắng mịn mỏng như giấy sách Kinh Thánh, những người mua giấy cân kí trả giá rất cao, gấp nhiều chục lần giá mua từ Hiệu Sách Nhân Dân. Với tiền bán bộ sách này, tôi có thể chi tiêu rộng rãi cả tháng, nên tôi cố mua bằng được
Để sống những ngày này
Tôi hằng nghĩ tưởng như Oscar Wilde
về những khoảnh khắc cuộc đời để sống với hiện tại
có quá khứ tương lai trong khoảnh khắc này.
SỚM MAI XAO XUYẾN
Ngày Trở Về Của Nàng” của Nghiêm Dũng hình như không phải truyện ngắn mà là truyện vừa, được giải thưởng Quốc Vụ Khanh thời nhà nước Việt Nam Cộng Hòa. Các truyện đó tóm lại thuộc về một quá khứ mù mịt. “Buổi Sáng Sinh Phần” của Trần Vũ, anh viết truyện này từ nhiều năm qua, tôi nghe nhan đề rất ưa thích
Thái độ
Con người không thể sống bằng ảo ảnh
Cần thiết những gì có thật
Hồ nước bóng cây công viên đường phố
Và tự do và thái độ
Đích thực tù nhân
Người ngồi như khuyết tật bao giờ
Người ngồi vòng tay ôm lấy ngực
Người ngồi dưới bầu trời nghẹt thở.
Đừng hỏi người ngồi: người Việt Nam?
TRƯA TỚI XẾ CHIỀU
Có thể anh ta ưa Cioran ở chỗ nhà văn Đông Âu này cảm nhận về buổi trưa: Chỉ những ai cực kỳ yêu đời hoặc cực kỳ chán đời mới chịu được thời khắc giữa trưa. Anh ta mắc chứng mất ngủ, lại càng ưa Cioran với tình trạng nhà văn này cũng mất ngủ trầm trọng.
Tha la xóm đạo
Tôi dong dạo bờ sông Tha La Xóm Đạo
Kẻ kia nhìn tôi dò xét
hỏi tôi là ai
tại-sao-lảng-vảng-nơi-này?
về-cơ-quan-làm-việc!
NGƯỜI KHÁCH ĐÊM KHUYA
Anh ta nhìn bầu trời nhòa nhạt ánh đèn điện sáng bệch, vẻ mặt anh ta ngơ ngẩn hồi lâu. Người phụ nữ có thể đã bấm số điện thoại gọi anh ta; cái điện thoại của anh ta có thể đã reo lên; có thể cái điện thoại của anh ta im bặt, vì có thể người nào đó đã nhặt được cái điện thoại, không bắt máy
ĐẶNG LÊ XUYÊN – PHẠM VĂN MƯỜI
Những ai đã đọc những truyện ngắn của Đặng Lê Xuyên trên tạp chí Văn Nghệ, đều phỏng đoán Đặng Lê Xuyên là bút hiệu của Phạm Văn Mười. Trong một truyện ngắn của Đặng Lê Xuyên, tác giả để nhân vật chính của truyện tự nói tên mình là Bù, họ Phạm. Rồi nhân vật tên Bù đánh vần tên mình: Mờ-ư-mư-ơ-muơ-i-mươi-huyền-Bù!
NGƯỜI NGỒI XE LĂN
Dù sao đám đông rời rạc trong ngôi nhà đang nói chuyện thì thầm từng vài ba người với nhau. Hết thảy là phụ nữ. Có hai hoặc ba người hình như không quen biết ai trong số người hiện diện ở đây, tôi tự hỏi, có thể họ quen biết duy nhất chủ nhân ngôi nhà. Tôi nghĩ chắc chắn chủ nhân ngôi nhà này là người đàn ông trong khoảng không gian hẹp,
NGƯỜI VẬN Y PHỤC ĐEN
Và một khoảng mốc meo, bức ảnh chân dung vị lãnh tụ muôn năm trên vách gỗ chính diện. Và dường như chính vì điều đó mà tôi nghĩ đấy là sự cố ý của chủ nhân nơi chốn này. Tôi nghĩ mọi người sẽ thấy rằng, thay vì vứt bỏ bức ảnh đó, anh ta cứ để vậy, xem như một cách anh ta biểu hiện sự phủ nhận nó, hiểu là anh ta bôi bác nó càng tốt.
Bình Luận mới