I
Sài Gòn ngày mất tên
Lịch sử mấy trăm năm
Đảo điên từ buổi ấy
Đảo điên từ mùa xuân.
Sài Gòn tôi lớn dậy
Cơn nắng hạ có nồng
Hôm nay hơn lửa cháy
Bừng dậy bao căm hờn.
Sài Gòn thu hay đông
Mùa mưa dài nuối tiếc
Hy vọng có âm thầm
Cũng réo giờ ly biệt.
Sài Gòn ôi Sài Gòn
Sao mãi là mất tên
Sao mãi là bạo lực
Triệt tự do nhân quyền.
Sài Gòn ôi Sài Gòn
Thành phố bấy nhiêu năm
Mùa xuân thôi hứa hẹn
Đàn én cũng quên đường.
II
Khải hoàn ca đất nước hôm nay
Khúc ai điếu cho tự do từ đây
Ma quỷ y dáng người chẳng khác
Hiển hiện đầy sau cánh cửa này.
Gõ nhẹ cửa. Cánh cửa thêm dày
Đập mạnh cửa. Trầy trụa nắm tay
Cửa sẽ mở như lời Chúa nói
Sẽ thấy điêu linh chốn đọa đày.
Khải hoàn ca từ đáy hố vực
Trương hình ma quỷ: khải hoàn môn
Dẫu anh hay tôi hay ai khác
Sẽ cùng một nơi. Chung nấm mộ chôn.
Khúc ai điếu cho tự do khốn khổ
Cho anh cho tôi trong nấm mộ đầy
Cho tất cả những gì ở đó
Đẹp. Thật. Hiếm / Táng tro cốt nơi này.*
* Từ “Threnos” của William Shakespeare, bản dịch Việt ngữ của Thanh Tâm Tuyền