Xe dừng nghỉ ở B’Lao một buổi trưa
Buổi trưa thế nào không quan trọng
Một buổi trưa xanh một buổi trưa vàng
Một buổi trưa xám xịt cũng cần để thở.
Buổi trưa đó không xanh không vàng không xám
Thời gian hững hờ cây cỏ hoang vu
Và biểu tượng của đền đài phế tích
Và tiếng nói ai thức mộng ban sơ.
Tiếng nói ai ngắt cơn gió lạnh
Khuôn mặt thắm dậy giấc mơ
Giấc tôi mơ suốt hai mươi mấy năm không ngủ
Mấy nghìn đêm thức trắng tôi chờ.
Xe qua B’Lao. B’Lao xanh. Hồn xôn xao
Tôi xuống chỗ này
Nàng vận áo ngắn tay không ngại giá rét
Từ ban sơ gió đã tràn heo may.
Từ ban sơ B’Lao đã xanh
Một ngôi quán rộng rinh chứa mấy nghìn đêm trắng
Chứa mấy nghìn hân hoan mấy nghìn buồn phiền
Chứa những ngày ân sủng chứa hối lỗi muộn màng
Chứa hết hồn tôi động đậy đau đớn
Chứa hết hồn nàng u uất lặng câm
Men rượu nồng thay cà-phê đắng
Điệu Blues sẫm buồn sẽ tỏa lên xanh.
.