Đêm. Những cụm bóng tối trắng. Còi hụ
Còi hụ liên hồi
Tấm mạng đêm lưu giữ gương mặt bi kịch
của dịch chuyển của nơi chốn của kẻ đồng hành
không ai khác ngoài em.
Cánh đồng tru gió âm vọng quay tròn
Những đồi núi những dốc đèo những cánh rừng sinh sôi tận lực
một loài cây cỏ sẫm
Em hiển hiện
Em hiển hiện để một hồi mơ mộng
Chiếc đèn bão ga xép Đa Thọ
Chiếc đèn bão điểm hút của vô cùng.
Em hiển hiện
Em hiển hiện để thoát khỏi bản chất bóng tối cơn nhức nhối
Con tàu xuôi về phía thanh bình
Con tàu xuôi phía nam
Con tàu xuôi miền hoang.
Có ai biết ngoài hắn. Va chạm sắt thép nhẫn tâm
Gõ đập liên hồi dưới tận cùng khuya khoắt
Gõ đập tận cùng đêm.
Hắn vẽ tình yêu ấy
Vẽ gương mặt dịu dàng trên cửa kính phủ lớp sương mù Đà Lạt
Con tàu lao mình. Con thú săn cõi bí mật. Con sâu trườn bỏ lại
đường ray loang ướt.
Đừng khóc. Em
Hãy nhập vào bi kịch. Tấm màn sân khấu sắp hết hồi cuối cho
sớm mai tới khép
Dù sao những vì tinh tú trong bầu trời còn đôi mắt em
Xao xuyến lồng ngực mái nhà thường trú tim.
Con tàu dừng. Hắn xuống sân ga. Ngó kẻ đồng hành lạ mặt
Đi trên phố cũ Đà Lạt. Hiu hắt ánh đèn vụt tắt.
.
Trong nhiều bài thơ của ông Nguyễn Đạt hai chữ “Đà Lạt” như một nguồn bí ẩn diệu kỳ, lôi cuốn kỳ lạ với những ai tương tư về 1 Đà Lạt ngày cũ … (lth)