Bài thuộc thể loại: Tưởng Niệm Tô Thuỳ Yên
LỘC NINH QUẠNH HIU LOÁ NẮNG
Tưởng nhớ nhà thơ Tô Thùy Yên
Nhà thơ, trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa ông mang cấp bậc thiếu tá, và tôi lúc đó em chỉ yêu anh binh nhì.– Cậu không có …
Trở lại với “Đêm Qua Bắc Vàm Cống” và mấy bài thơ đầu đời của Tô Thùy Yên
Tôi đã viết khá vội vàng về ‘Đêm Qua Bắc Vàm Cống’ ngay sau khi nghe tin nhà thơ Tô Thùy Yên không còn nữa. Nhưng sự ngưỡng mộ của tôi đối với Tô Thuỳ …
ĐÊM QUA BẮC VÀM CỐNG
Trong Đêm Qua Bắc Vàm Cống, cũng như trong hầu hết thơ Tô Thùy Yên, nỗi buồn quấy động, cuốn hút, tuôn tràn, mênh mang. Nó xoáy vào chiều sâu của tâm thức. Nó chạm vào thân phận con người nhỏ nhoi trước không gian vô cùng, thời gian vô tận. Nó là những tra vấn chưa có lời đáp. Nó báo động bão tố, không phải chỉ với chính nhà thơ, mà cho cả quê hương đất nước. Tất cả đều bị cuốn phăng, chìm nổi
chùm thơ tưởng niệm Tô Thùy Yên
Nhớ anh
Anh đã về. Ngang biển xanh mỏi mắt Anh đã về. Hoa nở tím bìa rừng …
Điềm
Bàng hoàng khi hay tin thi sĩ bỏ cuộc chơi, tôi giật mình nhớ lại câu nói đùa của anh Võ Đình: Thi sĩ là những kẻ tiên tri. Rà soát lại hai đoạn mới viết cho Tô Thuỳ Yên, thấy có nhiều chữ, câu làm mình muốn rụng rời. Nào là thiếu máu, tòa vô cảm, vi lô tận, nợ vô thường, tiếng cuời ngắn, âm tàn lửa, nhà chung, hoe đỏ v.v
Mấy ngày nay, đọc lại thơ Tô Thuỳ Yên
Hành của Tô Thuỳ Yên không ra ngoài số phận của kẻ hành giả trên con đường đau khổ của dân tộc mình nhưng anh không chỉ có một bài, rất nhiều bài mà bài nào cũng mang một sức nặng ngôn từ khiến chúng ta không cưỡng lại được sự say đắm như uống phải thứ rượu được chưng cất tuyệt kỹ.
Thơ Tô Thùy Yên: chênh vênh siêu hình/hiện thực
Ðề tài thời gian có lẽ là đề tài lớn nhất và bao trùm nhất trong cõi thơ của ông, được triển khai rộng rãi trong nhiều bài thơ khác nhau. Bài thơ đầu tiên “Cánh đồng con ngựa chuyến tàu” là một diễn tả sống động về tính bất trắc của thời gian và sự bất lực của con người.
TÔ THÙY YÊN
Có những thi sĩ của chỉ một bài thơ, hay “thi sĩ của những bài thơ hắn đã làm”[1], thậm chí có thể có thi sĩ của cả một dân tộc (Nguyễn Du, chẳng hạn), cho dù cả hai trường hợp này không nhiều (…) Nhưng thi sĩ của một thời đại thì hiếm, rất hiếm; nghĩa là người, với thơ của mình, đã trở thành biểu tượng, người phát ngôn của chính thời đại mình. Tô Thùy Yên chính là một trường hợp hiếm hoi đó.
Khi Thi Sĩ Chết
Khi thi sĩ nằm xuống
người ta bỏ vào trong áo quan
những trang Thơ phủ kín chiều dài của thân thể
đó là những dòng chữ
viết cho suốt chiều dài của một đời người
Bình Luận mới