Jacob Lawrence, Bức 10: Cuộc Tranh Đấu của Dân tộc Mỹ (The American Struggle) (1954)The Metropolitan Museum of Art, purchase, Lila Acheson Wallace Gift, 2003.414.© The Jacob and Gwendolyn Knight Lawrence Foundation, Seattle/Artists Rights Society …
Read the full story »người làm bộ đánh trống những nhịp mạnh của giáng sinh
nghe trái tim mình nhịp những nhịp tê tái hơn
bầu trời võ vàng một hoàng hôn không hề mong đợi
tại sao mưa vào những ngày giáng sinh
khi anh chiết xuất độ cồn bằng nước thải
đêm cứ run bần bật
đi trên băng
bơi kèo qua ruộng thủy
tôi là tập hợp rỗng
rỗng rang, rỗng rinh, rỗng tuếch, rỗng toác,
không thêm, không bớt.
Chekhov là nhà văn xuất sắc cuối cùng của chủ nghĩa hiện thực phê phán và là người canh tân sân khấu Nga ở thế kỷ XIX. Ông còn là tác giả viết truyện không có câu chuyện.
Tác Hại Của Thuốc Lá (Les Méfaits Du Tabac, bản tiếng Pháp do Elsa Triolet dịch từ tiếng Nga) là vở kịch độc thoại một màn lấy bục diễn thuyết ở một câu lạc bộ tỉnh nhỏ làm bối cảnh, được sáng tác 1902, chỉ 2 năm trước khi ông qua đời.
chị em ta rửng mỡ tập tành như thúy kiều nằm ngửa trong công viên
hai chân co đạp vào không khí như thể bơi ngược sóng tiền đường
dốc cạn một ngày ̶ ̶
xây biệt phủ hoành tráng trên cát trộn máu và nước mắt.
bầy dã tràng lao động mệt nhoài
vật vã với triều cường
Ngã ba sông Vàm Nao, thuyền xuôi ngược như dao cắt lòng
Sân chim mùa mưa rơi lại chiếc lông chim óng mượt
Và, bác Ba Phi vừa thức dậy trong câu chuyện dân gian
“La Chanson de Lara” (tiếng Anh “Lara’s Theme”) là tên gọi chung cho một giai điệu do nhạc sĩ Pháp Maurice Jarre sáng tác cho phim Bác sĩ Jivago (1965). Nhiều người đã viết ca từ cho giai điệu này…
Chị con dâu: Thầy bảo con, cái bên ngoài là cái không đáng kể, chỉ có cái bên trong nhưng con sợ lắm thầy ơi, bởi con cảm thấy, đau đớn thấy.. Mỗi ngày thầy một đổi khác dần, mất mát dần, tất cả cứ như lệch lạc, mờ dần đi, đến nỗi có lúc chính con cũng không nhận ra thầy nữa…Con càng thương thầy, nhưng thầy ơi, làm sao giữ được thầy ở lại, hiền hậu, vui vẻ tốt lành như thầy của chúng con xưa kia? Làm thế nào thầy ơi?
Xác hàng thịt: (Buồn rầu) Sao ông có vẻ khinh thường tôi thế nhỉ? Tôi cũng đáng được quý trọng chứ! Tôi là cái bình để chứa đựng linh hồn .… Khi muốn hành hạ tâm hồn con người. Người ta xâm phạm thể xác.. Những vị lắm chữ nhiều sách như các ông là hay vin vào có tâm hồn là quý, khuyên con người ta sống với hồn, để rồi bỏ bê cho thân xác họ mãi khổ sở nhếch nhác …. Mỗi bữa cơm tôi đòi ăn 8,9 bát cơm, tôi thèm ăn thịt hỏi có gì là tội lỗi nào? Lỗi là ở chỗ không có đủ 8,9 bát cơm cho tôi ăn chứ?
Hồn Trương Ba: ….Tôi vẫn chưa quen được! Cái thân xác có phải bộ quần áo đâu mà dễ quen, dễ đổi. Có khi người ngoài nhìn vào còn dễ quen chứ chính bản thân mình thì… đã gần một tháng, tôi là tôi mà cứ như không phải là tôi.. Trước kia tôi đâu có biết Anh hàng thịt này là ai.. (Ngắm nghía lại tay chân mình). Cái thân xác cũ của tôi, tôi mang đã 50 năm chứ cái thân xác cồng kềnh này.. (Lắc đầu).
Bắc Đẩu: Quả thật … chúng tôi người cõi giời…. Người cõi giời không ai phải chết..
Vợ Trương Ba: Cho nên các ông không hiểu được chết là thế nào? Một người đang sống … bỗng đùng một cái, không còn biết gì nữa ….câm lặng, trống không, thân thể tan rữa trong đất lạnh tối tăm… Chao ôi… các ông bắt chồng tôi chết được thì các ông cũng phải làm chồng tôi sống lại được! Trả chồng tôi đây!
Anh con trai: Tôi biết rồi, thầy khỏi phải nhắc lại. “Phụ tử tình thâm, công cha như núi Thái Sơn” hừ, thầy u đẻ ra tôi, chỉ cho tôi cái thân cái xác nhưng cái hồn cái vía tôi, thì là của tôi chứ, tôi muốn làm gì mặc tôi!
LENIN: Hỡi đồng chí Shakespearinov, hãy tóm tắt sứ mệnh của đồng chí với nhân dân.
SHAKESPEARINOV: (hướng thẳng về phía khán giả) Tôi, một công dân Nga xô, phải du hành về quá khứ để trở thành một thi hào Anh, và sẽ phải liên tục ca tụng mặt trăng.
kỷ niệm xám xanh như cột cây số
lạc lõng trên tuyến đường dài nơi
xe và người rong chạy ngược xuôi
không ngừng nghỉ…
Tôi tập thể dục bằng thơ
mỗi chữ là một động tác
mỗi câu là một bài tập
mỗi bài là một liệu trình
viết câu thơ lên giấy
tưởng rất quen nhưng không dễ
chữ nghĩa bỏ đi kêu mãi không trở về
không bao giờ trọn đủ, hững hờ
Moya Brennan được xưng tụng là “Đệ nhất phu nhân của nền âm nhạc Celtic.” Ca khúc “Of This Land” của bà là một dòng suy tưởng về quá khứ và tương lai của đất nước Ái Nhĩ Lan, nằm trong đĩa Landmarks ra mắt năm 1997.
Một nhân vật kịch của tôi đã nói: “Có những thời đại chứa nhiều kiếp người, còn hiện tại ta đang sống trong một kiếp người chứa quá nhiều thời đại.” Không chỉ riêng về thế giới kịch, trong khi phải chuyển đổi thời đại, giữ mình sao để không hổ thẹn với chính mình là một việc nhọc nhằn.
Như những bà mẹ thương những đứa con bất hạnh của mình, tôi phải yêu hơn những “đứa con” bị cắt mũi, chặt tay và thậm chí bị chết trong trứng nước. Ðiều đáng nói là đa số những người trong Hội đồng kiểm duyệt ít khi có cùng chung Ngôn Ngữ với những người làm nghệ thuật. Nhưng nếu không nhờ sự không chịu thấu hiểu của họ, chưa chắc tôi đã tìm ra một con đường thứ ba đầy khó khăn và thú vị.
Cả Kate và Rozanna đều nghĩ rằng mẹ họ có thể đã thật sự tin rằng bà đã khai sáng hai đứa con gái trẻ của mình bằng cách cho chúng gia nhập vào thế giới tình dục của những người trưởng thành. Rozanna nói, “Mẹ tôi tin tưởng mãnh liệt rằng tình dục là một cái gì thượng đẳng. Tôi nghĩ bà thật sự tin rằng bà đang mang đến cho chúng tôi một phong cách sống tự do và phóng khoáng”.
Dân phòng 1 (khoát tay): Thôi thôi hiểu rồi. Trộm bắt quả tang rành rành.
Dân phòng 2: Dẫn bả về đồn công an phường 12 cho cha Khải dần mềm xương, chừa luôn!
Chủ gà xăng xái đi đầu, xách theo con gà chết làm bằng. Dân phòng 1 cầm dao Thái Lan – hung khí gây án. Dân phòng 2 thúc ké kẻ trộm gà, đẩy mạnh tới trước. Đám đông giải tán.
JOHNNY
Bố ơi, đừng mở cửa.
[ Bố Johnny cầm một chiếc ghế đẩu, đi khẽ khàng lại bên cái bàn chắn cửa, đặt ghế lên bàn để làm tăng thêm sức nặng ]
[ Johnny lấy thêm một cái ghế dài đặt lên. Bà cụ đặt thêm cái bình. Bố Johnny đặt thêm lên công sự phòng phủ ấy ba quyển sách. Thật sự, trong khi những tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, cả gia đình cứ dần dần chất hết tất cả mọi thứ có ở trong nhà lên để chắn cánh cửa ]
BỐ JOHNNY
Đừng sợ hãi, Johnny ạ.
Anh sẽ giả đò làm đổ nước, em xinh
để được em chạy đến bàn anh lau dọn
để được em đứng gần anh hơn, lung linh hơn nữa.
ở cái thế
hoa xuân tôi tuổi cặp trăng đầy
cảnh làm vợ xô đẩy
nếu chẳng ưng ai mà ở vậy, tàn xuân
chúng ta là hai con rắn đang hiện hình trong ngôi nhà mồ cổ kính
cuộn xoắn với nhau trôi bồng bềnh trên nhầy nhụa vải liệm
đồng tiền ở xứ người ta
mình đem sinh mệnh thành ra của mình
một thời khói lửa điêu linh
một thời no ấm thanh bình là đây
Vì mình nhỡ chuyến tầu về xuôi
Nên người yêu đã đi xa rồi
Vọng về đây ngẩn ngơ tiếng còi chìm dần nơi xa
Bình Luận mới