GIÁO DỤC
Giáo dục công lập cả California và Texas đều không mang lại kết quả khả quan
Nhiệm vụ của họ là giáo dục cả thế hệ, nhưng nếu California và Texas được chấm điểm dựa vào thành tích của họ trong lớp học, thì hầu như họ chỉ vừa đủ điểm chấm đỗ. Họ xếp thứ 36 và 41, tương ứng, trong số 51 tiểu bang (bao gồm cả Washington, DC) về kết quả giáo dục, theo Education Week, một tạp chí chuyên về vấn đề giáo dục từ lớp 1 đến lớp 12. Chỉ 29% học sinh lớp bốn (9-10 tuổi) ở Texas và 31% ở California đọc thông suốt ở cấp lớp của các em, so với 35% trên toàn quốc, theo Đánh Giá Tiến Bộ Giáo Dục Quốc gia, định lượng về thành quả của học sinh. (xem biểu đồ)
Vì gần một phần tư học sinh trường công lập ở Mỹ được giáo dục ở California và Texas, nên hiệu suất của hai tiểu bang này rất quan trọng đối với tương lai của đất nước. Tuy nhiên, dưới 7% học sinh khó khăn về kinh tế chuẩn bị vào đại học, so với 27% học sinh không bị khó khăn về kinh tế. Những người ghi danh vào trường cao đẳng hoặc đại học cộng đồng ở một trong hai tiểu bang có thể dành nhiều tháng để tham gia các khóa học khắc phục trước khi môn học của họ được tính vào tín chỉ lấy bằng, theo Jim Lanich của Tổ Chức Đối Tác Kết Quả Giáo Dục, một tổ chức tư nhân. Các học sinh ở California kém hơn Texas trong nhiều lĩnh vực, bao gồm cả toán học và khoa học, và các học sinh gốc Tây Ban Nha cũng như người Mỹ gốc Phi châu đều rất tệ.
Giáo dục là ngành có ngân sách lớn nhất ở cả hai tiểu bang, trị giá 100 tỷ đô la mỗi năm ở California và 50 tỷ đô la ở Texas. Nhưng sự tan vỡ ảo mộng vẫn cứ tiếp diễn. “Giáo dục là một doanh nghiệp lớn nhất ở California. Nó có 6 triệu khách hàng học viên. Vậy mà quá tệ,” David Crane, chủ tịch tổ chức chính trị Govern for California đã than vãn. Một viên chức giáo dục cao cấp ở Texas đã so sánh hiệu suất kém của tiểu bang “như anh chàng đỡ mập nhất. Nó không phù hợp cho con em của chúng ta.” Tại sao hiệu suất lại đáng thất vọng như vậy?
Cả hai tiểu bang có một nhiệm vụ khó khăn. Khoảng ba phần năm học sinh của họ bị thiệt thòi về kinh tế và một phần năm là song ngữ hoặc vẫn đang học tiếng Anh, khiến nhiệm vụ của họ đặc biệt khó khăn. Nhưng các yếu tố khác cũng đang góp phần. Một là đầu tư. Trong tài khoá 2015-16, California đã chi 11.420 đô la cho mỗi học sinh, 22% nhiều hơn so với Texas nhưng 4% thấp hơn so với mức trung bình quốc gia, theo Trung Tâm Thống Kê Giáo Dục Quốc Gia, theo dõi về chi tiêu. Tài trợ cho giáo dục ở California đã tăng 60% kể từ năm 2010 và ở mức cao nhất trong 30 năm, nhưng do nhu cầu và hoàn cảnh của học sinh, tiểu bang vẫn chưa đầu tư đủ.
Giá sinh hoạt cao tại California giúp giải thích lý do tại sao gia tăng chi tiêu không mang lại kết quả tốt hơn. Mức lương của giáo viên trung bình ở California là khoảng 79.000 đô la, 50% cao hơn so với ở Texas, nhưng dù vậy cũng không dư dả vì chi phí sinh hoạt quá đắt đỏ. Nhiều giáo viên chật vật không mua được căn nhà, Eric Heins, người điều hành Hiệp Hội Giáo Viên California, một nghiệp đoàn cho biết.
Tiểu bang Vàng cũng duy trì một hệ thống lợi ích dồi dào hơn cho người nghỉ hưu. Với lương hưu trí và trợ cấp chăm sóc sức khỏe, sự chi tiêu cho các khoản trợ cấp chiếm phần lớn của ngân sách giáo dục. Vào năm 2012, các cử tri ở California đã chấp thuận tăng thuế lợi tức 30%, một phần để tài trợ cho các trường công lập, nhưng tất cả số tiền tài trợ thêm đó đều dành cho người hưu trí và hăm sóc sức khỏe của họ, thay vì cho học sinh hoặc giáo viên lương tháng, ông Crane nói. Các chính trị gia đang đối phó với những chi phí do quyền lợi gia tăng vì sợ phản ứng dữ dội tại các cuộc bầu cử.
Các nghiệp đoàn giáo viên là một lực lượng chính trị hùng mạnh ở California, mạnh đáng kể hơn so với ở Texas. Các đoàn thể đại diện cho lợi ích các thành viên của họ, chứ không phải cho các học sinh mà họ dạy và họ hạn chế khả năng điều động của khu học chánh. Khi các khu học chánh ở California rơi vào thời kỳ khó khăn, họ thường giữ chân các giáo viên dựa trên thâm niên.
Chất lượng giáo viên quyết định hiệu suất của học sinh, đặc biệt là những người có nguồn thu nhập thấp. Nhưng ở California, việc sa thải giáo viên kém khả năng thì cam go như việc giải một bài toán tích phân khó nhất. Đây là một trong bốn tiểu bang cho giáo viên vào chính ngạch chỉ sau hai năm dạy học. Ở hầu hết các tiểu bang, bao gồm Texas, việc được vào chính ngạch phải mất từ ba năm trở lên, và thậm chí sau đó, vẫn dễ dàng hơn khi phải sa thải nhân viên làm việc kém hiệu quả. Thẩm quyền có giới hạn của các khu học chánh ghi rõ trong bộ luật giáo dục của California, với 2.590 trang, dài hơn gấp đôi so với Kinh Thánh.
Cuộc khủng hoảng tài chính cũng làm tổn thương hiệu suất giáo dục ở cả hai tiểu bang. Ở Texas, trình độ toán của những học sinh lớp tám (tuổi từ 13 đến 14) đã giảm kể từ năm 2011, khi cơ quan lập pháp tuyên bố sẽ cắt giảm 5,4 tỷ đô la từ giáo dục trong hai năm. Các nhà lập pháp ở Texas đặc biệt rất keo kiệt. Các khu học chánh đã kiện tiểu bang nhiều lần vì thiếu tiền và thường được thắng thế. “Nhiều tiền hơn không nhất thiết giải quyết mọi vấn đề, nhưng không có tiền có thể khiến mọi việc trở nên cực kỳ khó khăn,” Todd Williams, cựu giám đốc của Goldman Sachs, hiện là người ủng hộ giáo dục ở Dallas nói. Sandy Kress, một luật sư cho biết, cũng đã có một khuynh hướng giảm bớt việc khảo thí và trách nhiệm ở cấp tiểu bang, điều này có nghĩa là các trường học kém ở Bang Ngôi Sao Đơn Độc cũng gánh ít hậu quả hơn. (California cũng đã chống lại việc khảo thí.)
Nhưng mặc dù có ít tiền hơn để phân phối cho ngành giáo dục ở Texas, nhưng mức độ thử nghiệm lại lớn hơn nhiều. Một ví dụ là một chương trình do Khu Học Chánh Độc Lập Dallas (không ở trong nghiệp đoàn) đã hủy bỏ tiền lương dựa trên thâm niên để tưởng thưởng cho các giáo viên có thành tích cao nhất, do vậy một số người kiếm được 80.000-90.000 đô la một năm. Những giáo viên tinh hoa đồng ý giảng dạy trong một trường đòi hỏi nhiều nhu cầu cao sẽ được tăng lương thêm 8.000-10.000 đô la một năm. Khu học chánh, với gần 90% học sinh có lợi tức thấp, đã tăng thành quả tốt trong tất cả các lớp và môn học lên 13%. “Thực tế là việc không phải đối phó với một hợp đồng của nghiệp đoàn đã mang lại cho chúng tôi một lợi thế lớn trong việc nhanh nhẹn và sáng tạo,” ông Michael Hinojosa, Học Khu Trưởng giải thích
Texas muốn 60% học sinh tốt nghiệp trung học của mình nhận được chứng chỉ, văn bằng 2 hoặc 4 năm vào năm 2030, nhưng hiện tại chưa có đến một nửa con số đạt được mục tiêu đó. California đạt điểm cao hơn về phẩm chất của các trường đại học, tỷ lệ sinh viên theo học và đầu tư. Nó được cho là có hệ thống đại học công lập xuất sắc nhất trong cả nước, và từ năm 2008 đến 2018 đã tăng tài trợ giáo dục đại học cho mỗi học sinh thêm 3%, trong khi Texas cắt giảm 23%.
Vấn đề Sơ Bộ
Cả hai tiểu bang đang cố gắng nâng cao năng lực, như việc bỏ thêm tiền vào giáo dục vườn trẻ. Điều này có thể tạo ra sự khác biệt cho những học sinh thuộc gia đình có thu nhập thấp và con em vào trường mẫu giáo thường là trễ so với các bạn đồng trang lứa. Các tiểu bang cũng nên đầu tư nhiều hơn vào các lớp dự bị đại học để học sinh trung học có thể tốt nghiệp với các tín chỉ đại học hoặc kỹ thuật trong tay. Những người trẻ tuổi bắt đầu theo các lớp đại học khi ở bậc trung học thường có nhiều triển vọng ghi danh vào đại học và tốt nghiệp với số nợ ít hơn, Daniel King, Học Khu Trưởng Khu Học Chánh Pharr San Juan Alamo ở Rio Grande Valley, Texas cho biết. Các dịch vụ dự bị đại học mang lại hiệu quả sâu rộng hơn cho các sinh viên có thu nhập thấp và thuộc sắc dân thiểu số, những sinh viên mà dịch vụ “thay đổi cách họ nhìn nhận bản thân và mục tiêu họ có thể đạt được,” ông nói.
Một báo cáo gần đây về tài chính của trường công do chính phủ Texas ủy nhiệm thực hiện đã nhấn mạnh rằng lý do nên đầu tư hơn nữa vào sinh viên là hiệu quả kinh tế. Báo cáo cho thấy rằng mỗi học sinh tốt nghiệp trung học không có chứng chỉ học nghề hoặc kỹ thuật, hoặc văn bằng hai hoặc bốn năm từ một trường cao đẳng hoặc đại học cộng đồng, sẽ bỏ lỡ 1 triệu đô la thu nhập trọn đời. Điều này có nghĩa một khoá tốt nghiệp cho mỗi niên học sẽ mất khoảng 200 tỷ đô la thu nhập trọn đời, báo cáo cho biết. Những người khác nêu ra rằng bắt giữ tù nhân tốn kém hơn nhiều so với việc cho họ đi học, và xác suất bị giam giữ gia tăng khi cá nhân đó bỏ học hoặc học kém ở trường.
Nhìn chung, Texas dường như có khả năng vượt lên trước California vì hai lý do. Thứ nhất, các nhà lãnh đạo doanh nghiệp và dân sự lo ngại về việc đầu tư không đầy đủ vào sinh viên, điều này làm giảm hệ thống công nhân lành nghề đảm đương công việc mà các công ty đang tạo ra. “Chúng ta sẽ không có một lực lượng nhân công nếu không đầu tư vào những khu học chánh có học sinh nghèo và là dân thiểu số,” cựu bộ trưởng giáo dục dưới thời Tổng thống George Bush nói. Các chính trị gia Texas cuối cùng có xu hướng làm theo những gì các doanh nhân muốn. Vào tháng Năm, cơ quan lập pháp tiểu bang đã phê duyệt dự luật 6,5 tỷ đô la cho giáo dục công lập, cung cấp kinh phí cho các chính sách hợp lý, như mở rộng các chương trình trả lương cho giáo viên giỏi và cho các khu học chánh có trẻ em có nhu cầu hỗ trợ cao được gia hạn năm học. Nhưng vẫn còn cần thêm những tài trợ khác.
Thứ hai, lợi ích chính trị đảng phái sẽ xoáy sự chú ý vào giáo dục công lập. Lần đầu tiên sau nhiều thập niên Texas đang chứng kiến sự cạnh tranh chính trị gia tăng hơn hẳn. Một số đảng viên Cộng Hòa tin rằng, nếu không đầu tư và cải thiện nhiều hơn cho giáo dục công lập, cử tri có thể bầu cho đảng Dân Chủ. Nếu kết quả kiểm tra kém không khiến họ thay đổi cách tiếp cận, thì tính toán về chính trị sẽ làm họ thay đổi.
AN SINH XÃ HỘI
Bấp bênh xã hội
Cả hai tiểu bang không đáp ứng được nhu cầu của những công dân nghèo túng nhất của họ, nhưng qua những thiếu sót khác nhau
Các nhà lãnh đạo Texas tự hào về sự tiết kiệm. Họ cũng tin rằng giày cao bồi là một lựa chọn thời trang hợp pháp và dây kéo dày ống là công cụ để mọi người tự kéo mình lên. Độc giả truy cập vào trang web của bộ giám sát phúc lợi được khuyến khích chia sẻ ý tưởng của họ để tiết kiệm chi phí. Hiến pháp Texas, bất thường, quy định giới hạn chi tiêu cho việc trợ giúp các gia đình nghèo và trẻ em (ở mức 1% ngân sách hàng năm). “Hình như California đo lường sự thành công của mình bằng số người phụ thuộc vào các chương trình của chính phủ,” Thống đốc Greg Abbott châm biếm. “Chúng tôi xác định thành công bằng số người đang có công ăn việc làm.”
Tỷ lệ nghèo chính thức của California là 13% và Texas 14%, đặt họ ở mức trung bình đối với quốc gia. Tuy nhiên, sau khi tính luôn chi phí sinh hoạt, tỷ lệ nghèo đói của Tiểu Bang Ngôi Sao Đơn Độc là gần 15%, đứng thứ mười. Tiểu Bang Vàng, ở mức 19%, đứng mức cao nhất. Khoảng cách lớn lao giữa 5% người giàu hàng đầu và 20% dưới cùng khiến California trở thành tiểu bang bất bình đẳng thứ hai sau New York, với Texas ở vị trí thứ mười, theo Trung Tâm Nghiên Cứu Ngân Sách và Chính Sách Ưu Tiên (CBPP).
Tỷ lệ nghèo ở California vẫn cao mặc dù được đầu tư nhiều để chống nạn nghèo đói. Dân số nhiều hơn Texas 38%, nhưng chi tiêu cho vấn đề an sinh xã hội công cộng cao hơn 120% so với Texas. Tuy nhiên, chi phí sinh hoạt ở California cao hơn 40% so với mức trung bình quốc gia, trong khi ở Texas, lại thấp hơn khoảng 9% so với mức trung bình. Nhà ở là thủ phạm chính, chịu trách nhiệm cho khoảng 80% chi phí sinh hoạt cao hơn ở California. Khoảng một trong ba người thuê nhà ở California dành ít nhất một nửa lợi tức kiếm được của họ cho tiền thuê. “Ở California, khó hơn để tự mình trang trải được, nhưng có những hỗ trợ của chính phủ,” Heather Hahn thuộc Viện Đô Thị, một nhóm chuyên gia nghiên cứu giải thích. “Tại Texas, bạn có cơ hội khả quan hơn để trả tiền thuê vì sinh hoạt rẻ hơn, nhưng nếu bạn không thể trả thì ở đó ít có mạng lưới an toàn hơn cho bạn.”
Cả hai bang đều chấp nhận các quỹ liên bang cho các chương trình phúc lợi xã hội, bao gồm Chương Trình Hỗ Trợ Dinh Dưỡng Bổ Sung, cung cấp tem thực phẩm cho người nghèo. “Texas thì thực dụng,” Ken Miller thuộc Đại Học Claremont McKenna giải thích. “Tôi sẵn sàng chấp nhận một đô la nếu chính phủ liên bang muốn cho trường học một đô la, nhưng sẽ không sẵn sàng tuân theo sự ủy thác của chính phủ.” California đi xa hơn, bổ sung nhiều chương trình liên bang bằng tiền của chính mình, trong khi Texas thì không.
Lưới và võng
Mạng lưới an toàn của hai tiểu bang khác nhau rõ ràng dưới ba hình thức. Thứ nhất là trợ cấp của liên bang. Ở Texas trợ cấp tiền mặt hầu như không có. Đó là vì chương trình Giúp Đỡ Tạm Thời Cho Các Gia Đình Nghèo, hay TANF, đã cho các tiểu bang khá nhiều tự do trong việc phân phối và chi tiêu nguồn trợ cấp này. Sau cải cách chi tiêu năm 1996, nhiều tiểu bang bắt đầu chuyển tiền TANF vào các chương trình khác hơn là trợ cấp tiền mặt, nhưng Texas đặc biệt năng nổ hơn, chuyển hầu hết các quỹ như vậy sang chương trình mẫu giáo, dịch vụ phúc lợi trẻ em, nỗ lực ngăn ngừa mang thai và nhiều nữa. Ở Texas, chỉ có khoảng 6% tài trợ của TANF dành cho trợ cấp tiền mặt, điều đó có nghĩa là trong năm 2016-17 chỉ có 4% gia đình nghèo có con nhỏ ở Texas nhận được chi phiếu, so với 23% trên toàn quốc và 65% ở California. Mặt khác, California bổ sung rất nhiều cho quỹ tài trợ TANF của liên bang với hàng tỷ đô la và chi tiêu khoảng 40% cho những trợ cấp tiền mặt.
Sự khác biệt thứ hai giữa các tiểu bang về cách hỗ trợ người nghèo là sự tái phân phối thông qua thuế khóa và lương bổng. Chế độ thuế tiến bộ của California đánh thuế lợi tức cá nhân cao đối với người giàu. California cũng cung cấp một khoản khấu trừ thuế lợi tức tiểu bang, trong năm 2018 đã cung cấp khoảng 400 triệu đô la cho những người nghèo đang làm việc nhưng lợi tức dưới mức ấn định. Đây là một trong những công cụ xóa đói giảm nghèo hiệu quả nhất hiện có và khuyến khích mọi người làm việc. Texas không có chương trình này.
California cũng tin rằng trả cho người dân nhiều hơn sẽ giúp họ thoát khỏi nghèo khó và đã thúc đẩy nâng mức lương tối thiểu lên 11 đô la một giờ trong năm nay và 15 đô la vào năm 2023. Texas tuân thủ mức lương tối thiểu của liên bang, là 7,25 đô la, và đã chống cự các nỗ lực của nhiều thành phố đòi nâng lương, chẳng hạn như Austin và San Antonio. Điều này tạo ra sự đương đầu lớn hơn giữa các thành phố tự do (muốn các chính sách tiến bộ như lương cao hơn và nghỉ bệnh có lương) với các nền lập pháp bảo thủ hơn (giới hạn tự do của các thành phố muốn tạo ra chính sách của riêng họ). “Sự kiểm soát địa phương từng là một nguyên tắc của chính quyền tiểu bang. Nhưng chúng tôi đã chuyển từ kiểm soát địa phương sang kiểm soát người dân địa phương,” theo ông Evan Smith, người đứng đầu Texas Tribune, một tổ chức thông tin phi lợi nhuận.
Sự khác biệt thứ ba trong chính sách của hai tiểu bang đối với người nghèo là bảo hiểm sức khỏe. Theo Đạo Luật Bảo Hiểm Sức Khoẻ Giá Rẻ (Affordable Care Act), các tiểu bang có thể mở rộng phạm vi bảo hiểm sức khỏe đến nhiều người nghèo hơn, những người không có bảo hiểm, với chính phủ liên bang chịu 90% phí tổn. California đã làm điều này và tỷ lệ không có bảo hiểm của họ đã giảm từ 17% vào năm 2013 xuống còn 7% vào năm 2017. Texas đã kiện chính phủ liên bang và không chịu nới rộng phần tiền của những người được Medicare chi trả thông qua đạo luật Obamacare. Ngày nay, tỷ lệ không bảo hiểm của họ là hơn 17%, cao nhất trong cả nước. Các chính trị gia Texas đã không tin tưởng chính phủ liên bang luôn gánh chịu một phần lớn như vậy, Mark Jones của Đại học Rice nói. Dù lý do là gì đi nữa, quyết định của Texas đã làm tổn thương người nghèo, những người có thể được quyền hưởng trợ cấp bảo hiểm sức khỏe nếu họ sống ở một tiểu bang khác.
Tiểu bang nào có sách lược hay hơn trong việc phục vụ công dân? Cả hai đều không giúp tất cả những người cần được giúp. Nghèo đói ở bất cứ đâu cũng đều cảm thấy vô vọng, nhưng ở Texas đặc biệt thê thảm. Tại một phần của thung lũng Rio Grande ở miền nam Texas, một trong những vùng nghèo nhất của đất nước, có hơn 40% trẻ em sống trong nghèo đói. “Có những lỗ hổng lớn trong mạng lưới an toàn xã hội, và nhiều người bị lọt lưới,” Traci Wickett, chủ tịch của United Way of Southern Cameron County, một nhóm phi lợi nhuận hoạt động ở Thung Lũng Rio Grande nói. Gần đó là nhiều khu cư dân giống như khu ổ chuột, nơi người nghèo sống, không có hệ thống dẫn nước và cống rãnh.
Nếu không có sự can thiệp của tiểu bang, tình trạng nghèo ở California sẽ còn nghiêm trọng hơn. Khoảng 35% trẻ em California sẽ thuộc mức nghèo nếu không có các chương trình mạng lưới an toàn xã hội, so với tỷ lệ thực tế là 21% theo Viện Chính Sách Công California. Trẻ em trong các gia đình đủ điều kiện nhận tem thực phẩm và bảo hiểm y tế cho người nghèo thường sẽ khỏe mạnh hơn và đạt được trình độ học vấn cao hơn với lợi tức nhiều hơn. Những gia đình đủ điều kiện khấu trừ thuế lợi tức có nhiều khả năng cho con vào đại học và kiếm được nhiều tiền hơn. Những kết quả này không chỉ tốt cho gia đình mà còn cho người đóng thuế, bởi vì sẽ có nhiều người đóng thuế hơn, Heather Hoynes thuộc UC Berkeley nói vậy.
Nhiệm kỳ đầu tiên của Gavin Newsom, thống đốc tiểu bang California, sẽ thử xem California có thể dệt mạng lưới an toàn xã hội lớn hơn và mạnh hơn đến đâu. Ông đang mở rộng tài trợ cho nhiều chương trình, bao gồm trợ cấp gửi nhà trẻ, nhà ở giá rẻ và khấu trừ thuế lợi tức cho người nghèo, và đã tán đồng việc cho tất cả người dân California có bảo hiểm y tế. Bảo hiểm như vậy sẽ tốn 400 tỷ đô la, gấp đôi ngân sách tiểu bang, theo Văn Phòng Phân Tích Lập Pháp, do vậy về phương diện tài chính không thể thực hiện được. Ông Newsom cũng phải vật lộn với tình trạng vô gia cư, vì tiểu bang này chứa khoảng một phần tư số người vô gia cư trên toàn Hoa Kỳ. Thành công trong chức vị thống đốc của ông sẽ được đánh giá bằng việc ông có thể làm nhẹ chi phí nhà ở được chừng nào vì đó là lý do chính gây ra gánh nặng tài chính của cư dân.
Trong thời kỳ bùng nổ kinh tế như California đang hưởng, việc mở rộng các dịch vụ xã hội mang vẻ hấp dẫn về mặt chính trị. Ví dụ, một số người trong tiểu bang muốn cung cấp dịch vụ bảo hiểm sức khỏe cho người nhập cư nghèo ở mọi lứa tuổi, bất kể tình trạng nhập cư của họ, chi phí khoảng 3 tỷ đô la một năm. Nhưng làm điều này có thể “phá hủy” các khoản chi tiêu tùy ý mà tiểu bang cần dành cho hệ thống đại học, tòa án, công viên và các dịch vụ xã hội khác, David Crane, thành viên Govern for California, một nhóm không thuộc đảng phái, đã vạch ra điều này. Và nhu cầu về các dịch vụ xã hội sẽ tăng lên khi nền kinh tế chùn bước, đó chính là thời điểm mà mức độ thu thuế của tiểu bang xuống thấp.
Đối với Texas, câu hỏi chính là liệu mô hình dịch vụ xã hội thấp của tiểu bang có sẽ phải thay đổi khi mọi người đòi hỏi nhiều hơn từ chính phủ của họ. Ông Abbott đã lấy sự chống đối Đạo Luật Bảo Hiểm Sức Khoẻ Giá Rẻ và các chính sách khác của thời Obama làm thành trụ cột trong sự nghiệp chính trị của ông. Tuy nhiên, một số đảng viên Cộng Hòa thực dụng nghĩ rằng đó là quyền lợi của tiểu bang và đảng của họ để mở rộng phạm vi bảo hiểm sức khỏe cho người nghèo. Những người không có bảo hiểm y tế cuối cùng phải vào bệnh viện, khiến người nộp thuế phải trả phí tổn. Ed Emmett, một đảng viên Cộng Hòa, từng là thẩm phán của Hạt Harris, bao gồm Houston, đã hỗ trợ việc mở rộng Trợ Cấp Y Tế, bởi vì một phần tư của tất cả các loại thuế bất động sản địa phương đã phải dùng để trang trải chi phí bảo hiểm sức khỏe. “Tại sao người đóng thuế bất động sản ở Hạt Harris phải trả tiền bảo hiểm sức khỏe cho kẻ cùng khốn khi chính phủ liên bang sẽ trả tiền cho họ?” Những người tự do và những cử tri bảo thủ có đầu óc tính toán có thể thúc đẩy Texas tiến tới thay đổi. Theo ông Miller, dịch vụ bảo hiểm sức khỏe có thể trở thành một điểm nóng chính trị, nơi mà mô hình bảo thủ sẽ phải nhường bước.
(còn tiếp)