Bài đã đăng của Âu Thị Phục An
Tên thật: Âu Thị Nguyệt Thu, sinh năm 1954, từng đoạt giải thưởng truyện ngắn do báo Dân Chủ tổ chức, 1974. Sinh viên Văn Khoa ban triết. Có thơ văn đăng trên các báo trước 1975, và trên trietvan.com sau 75.
Hiện sinh sống tại Sàigòn.
bên kia mùa hè
“Tôi muốn đến ở dưới khách sạn. Cho tiện.” Sau câu nói bất chợt của tôi, Vị tỏ vẻ bối rối vì, có lẽ chàng không ngờ tôi lại đề nghị một điều như vậy. Còn Viên, cô kín đáo nhìn tôi rồi e dè lên tiếng, “Như vậy có tiện không?”
Không biết
con gà chọi và con heo nái
sống cùng nhau trong một cái chuồng
người đàn ông góa vợ có cô con gái mười sáu tuổi.
Chữ
tôi giấu chúng dưới gối nằm
mùa thu thổi những chiếc lá buồn phiền bay qua cửa sổ
và trời mưa như chưa bao giờ nước nhiều đến thế
Tận thế
con chó đực đi quanh hàng rào vào chiều xẩm tối
sương mờ mờ và gió lạnh căm khiến ta muốn khóc
cơn giận thượng đế kéo dài
ca khúc ♦ buổi sáng
nốt giẫy chết cuối cùng
đè lên thân em
những đốm lửa bất hạnh
biết mình sẽ tắt khi nào
Đà Lạt
“chàng nhảy xuống giếng”
quẩn quanh dốc nhà thờ con gà đứng gáy dưới bầu trời làn sương bật khóc và mây cú rủ
Băng giá
gõ những chữ khát lên da em, những mụt tím nổi lên, lũ cá phơi bụng, một trăm thằng con hăng hái giết nhau
ĐÔI MẮT
Buổi sáng thênh thang. Và ông cố gắng nhìn qua tàng cây rậm rạp.
Tôi đã từng thấy em qua óc não. Thế thôi.
Âu Thị Phục An: Tràn Đầy Ám Ảnh
Và bây giờ vẫn vậy, bây giờ ý thức tôi vẫn tràn đầy ám ảnh, tôi cảm thấy mình không viết trong sự bình yên mà là viết với một cây dằm trong tim. Và thế là tôi không thể viết khác đi được, đó là định mệnh.
ngợi ca
sự sinh sôi nẩy nở
người ta gọi
như nấm mọc trong mưa
không có ai khước từ
khả năng sinh dục
Một ngày
không có ai qua đời hôm nay, những bạn bè hôm nay
có rất nhiều người xa lạ tử vong, những người vắn số, chết trên những con đường
Thiên thu
chúng ta điểm danh mặt trời
song hành cùng những chiếc đồng hồ vội vã
chúng ta giữ cho buồng phổi đầy oxy
sau những đêm dài
Tiễn nhà văn Phùng Nguyễn
Sài gòn cuộc hẹn
ngũ sắc trần đời loạn xạ
bàn tay che bụi
người xa lạ rất quen
Buổi sáng với ly cà phê
mặt trời sáng tối
mang theo ngày tháng tù đày
những dạ dày tuyệt thực
đòi ánh sáng lương tâm
ta đói tự do
12 giờ khuya
nỗi bất an chồm dậy
quá khứ bịt mắt
dòng máu luân lưu qua trái tim bầm dập
những kẻ đã đi qua đời tôi
đã vào cuối đường hầm
Trầm cảm
tháng tư lật qua trang sách có lửa
thái độ câm nín từ khi nhuốm bệnh
mỗi sáng nắng lên nụ cười lạnh tanh
mỗi khi mùa thu hay nhìn lên trời
Ngôi nhà
tháng tư nắng
con đường nắng
sao ta ngồi quán cà phê lâu thế
ngồi ngó ngôi nhà xưa
ngồi ngó tháng ngày qua
Xuân già như trái đất cuồng quay
ngắn ngủi
nhưng dài cho mỗi ba trăm sáu mươi lăm vòng quay
trái đất phập phồng
trôi nổi trên mặt biếc xanh của nước
Bình Luận mới