tôi giấu chúng dưới gối nằm
mùa thu thổi những chiếc lá buồn phiền bay qua cửa sổ
và trời mưa như chưa bao giờ nước nhiều đến thế
ừ thì thành phố ngập lụt chớ sao
tôi giấu chúng trong đống áo quần
cái áo len món quà từ một cuộc tình
vài ba lần hẹn trong khách sạn chả nói lên điều gì
tôi hầu như quên lửng
khi chúng chui ra từ những giấc mơ
mà giấc ngủ luôn được sắp đặt từ những viên thuốc hồng
chúng la ó giãy nảy
người đàn bà trầm cảm chờ mùa đông
để viết
khi gió rít trên mái nhà
và tàn bạo quật lũ bông hồng trên lối đi
cái quái gì cũng tàn tạ
cuộc chờ phai đi rồi héo úa
chữ bay nhảy tùm lum . . .
tháng 9
.