giữa mùa thu được nghỉ học, anh lái xe gần trăm dặm đưa cô về nhà
anh và cô đi bộ trong vườn nhà cha mẹ
anh chỉ cô xem những hòn đá, gốc cây, bụi hoa dại
anh kể chuyện ngày xa xưa ấy . . .
rồi anh cúi nhặt chiếc lá thu phong, sắc màu lốm đốm
rực rỡ thanh xuân
lá thu phong anh nhặt khi nãy trong vườn
để trên kệ tủ đầu giường
trong căn phòng anh ở suốt những năm ấu thời, tuổi trẻ
chiếc lá thu phong lốm đốm rực rỡ sắc màu
và trên chiếc giường
với những thanh gỗ đầy vết mực, vết xước, vết trầy do anh
cùng dấu khắc thời gian
anh đi vào trong cô
anh đi vào như thể cô là chiếc lá thu phong
lốm đốm sắc màu rực rỡ nhưng dễ gãy vụn
“anh vừa tách em thành hai mảnh anh có biết không?” cô nói.
anh cười.
tóc rủ xoà trên trán
đã bao mùa thu
chiếc lá thu phong trên kệ tủ
cô còn nhớ
.