Family (2004)- Điêu khắc từ Xương Cá Voi của Susie Silook mở đầu cho Tháng 11 Vinh Danh các Nghệ Sĩ Thổ Dân Châu Mỹ. Ba khuôn mặt trong một gia đình gắn bó với nhau trên nền tảng xương thịt, nhưng mỗi người nhìn theo một hướng.
Trong Tuần:
Độc thoại về một cái chết rực rỡ (kỳ 2)- truyện dài của Huy Nguyên
“Tháng Mười Một”- tuỳ bút của Nguyễn Đức Tùng
“Autism tiếng Việt là gì?”- nhận định của Phạm Vũ Thịnh
Chuyên Đề 50 Năm Văn Học Việt Nam Hải Ngoại tiếp tục với loạt bài “Thuyền đỗ Biển Ngoài: 50 Năm Từ Một Góc California- Chân Dung Người Lính Việt Nam Cộng Hòa trong và ngoài Trại Giam Tù Cải Tạo của Cộng Sản”- nghiên cứu/biên khảo của Nguyễn Tà Cúc (5 kỳ) nhân dịp kỷ niệm 10 năm ngày nhà văn/đồng sáng lập viên Phùng Nguyễn qua đời.
Da Màu sẽ tuần tự đăng loạt bài này qua 5 kỳ như sau:
– Kỳ 1 & 2 (tuần 17 – 23 tháng 11) về sử gia/ sĩ quan VNCH Tạ Chí Đại Trường
– Kỳ 3 (tuần Thanksgiving 24 – 30 tháng 11 về cựu chiến binh Phùng Nguyễn
– Kỳ 4: tuần 1- 7 tháng 12 về cựu sĩ quan Trương Vũ.
– Kỳ 5: tuần 8 -14 tháng 12 về cựu chiến binh không quân Trần Tam Tiệp và Trung Tâm Văn Bút Hải Ngoại.
6.
mùa đông 1970. hà nội. xe tang trắng xoá những hoa văn cổ lỗ sĩ. một cái chết. một cái chết trắng xoá. những ký ức xào xạo. tôi cố không nhìn vào trong …
Đôi tay người nữ y tá giơ đứa trẻ sơ sinh lên cao, gương mặt hớn hở của người đàn ông, nụ cười rạng rỡ mệt nhọc của người đàn bà, bé gái xinh xắn …
Mấy tháng rồi, tôi không còn viết được gì. Tôi không còn viết được một cái gì. Tôi chỉ có thể đọc sách. Thường thì tôi đọc đến 3 hay 4 giờ đêm rồi lăn ra ngủ một giấc ngủ không mộng mị. Ngoài cửa số kia, trăng mỗi ngày đều có vẻ xanh hơn.
Thời kỳ Minh Mạng trị vì cũng là giai đoạn thực dân bành trướng: hai cường quốc Anh, Pháp đã bắt đầu xâm chiếm các nước Á đông từ đầu thế kỷ XIX. Họ dùng đủ mọi thủ đoạn: xin buôn bán, xin một mảnh đất để mở thương điếm, xin cứu một giáo sĩ (đã được tha), hoặc xin tự do truyền giáo…, tất cả mọi lý do đều có thể dùng để thâm nhập vào nước ta…
người đàn bà trẻ măng. trong ký ức của tôi. tôi cất người đàn bà này chỗ nào nhỉ? tôi chưa từng lục tìm trong những mảnh vụn còn sót lại trong những ngăn kéo âm ẩm mông mốc sộc lên một mùi ngai ngái khiến tôi hơi buồn nôn. những ký ức mà tôi chỉ đoán thế. nếu ký ức chưa bao giờ phản bội lại tôi trong bất kỳ cuộc đời nào đi chăng nữa. nếu ký ức luôn là cái gì khiến người ta được tồn tại như thể người ta vẫn tồn tại ở đấy.
Có những độc giả vốn có sẵn một quan niệm về cái đẹp trong văn chương, nên dễ dàng giữ khoảng cách với những tác phẩm của Lê Thị Thấm Vân, vì tác giả này …
Khi gặp cô, tôi là sinh viên năm thứ hai đại học, chưa đến hai mươi tuổi, và tôi đoán cô có lẽ giữa lứa tuổi hai mươi. Cả hai chúng tôi đều làm việc bán thời gian ở cùng một chỗ, cùng một thời kỳ. Thế rồi hoàn toàn tình cờ mà rốt cuộc chúng tôi đã qua đêm với nhau. Và rồi không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Hàm ý lời đùa của Obama là: ông Trump không chỉ làm cho Nhà Trắng trở nên dung tục mà còn biến nó thành của riêng, thậm chí thành một câu lạc bộ kiểu Mar-a-Lago. Có mặt tại buổi tiệc hôm đó khi Obama thuyết trình, Trump nhìn giận dữ ra mặt. Nhiều nhà bình luận sau đó nói vui rằng chính trong tối hôm đó, Trump đã ‘hạ quyết tâm’ trở thành tổng thống.
Buổi tối trước khi tôi rời khỏi mảnh đất quê nhà tội nghiệp trong những ngày xưa cũ đó, tôi hãy còn một cái tên, Khiếm, như tất cả những ai chung quanh mình. Tôi …
Người đàn bà vẫn khóc, vẫn kể lể bằng cái giọng ướt sũng. Âm thanh quấn vào nhau. Như những ngụm hơi thở thoát vội qua chiếc cổ họng đang bị kẻ nào đó siết cứng. Tôi vẫn chỉ bắt được những chữ “Mẹ ơi!” Và nước mắt tôi lại tuôn ra như mạch nước ngầm vừa bị nhát cuốc nào đó khơi trúng.
Hồi nhỏ tôi là đứa học trò lười, bị điểm kém trong hầu hết các môn học. Tại trường bị cô giáo chê, về nhà bị bố la. Nhưng có một môn học tôi được …
Mười sáu năm trước Lâm Vị Miêu 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp chương trình trung học phổ thông với số điểm vừa đủ đậu, nhờ may mắn hay phần số gì đó mà được …
Đà Lạt! Chiều xám đặc, ánh sáng dường như không len nổi qua ngôi miếu bỏ hoang, nhiều năm âm u với những mảng cỏ dại phủ đầy dưới chân, xung quanh là những tầng …
Bên kia đường, những người sinh viên của Phúc đang tuần tự lật tay cho người đàn bà xem bói. Mây nghe lạnh xương sống khi nhận ra miệng bà ta nói mà mắt cứ hướng về Mây, thỉnh thoảng mới nhìn xuống lòng bàn tay bọn trẻ. Bà ta muốn gì nơi mình?
Những người mới dần hiểu: đây không phải công ty, mà là đường dây lừa đảo xuyên quốc gia. Tiền ảo, cho vay nặng lãi, game, cá độ… được điều hành từ những nơi nầy. Họ – những sinh viên thất nghiệp, những người nghèo mơ đổi đời – bị biến thành công cụ.
Lúc này tôi run rẩy mất kiểm soát, đầu óc choáng váng như thể bị hàng trăm lần búa gõ liên hồi. Tôi ngất lịm đi trên giường. Từ trong cơ thể tôi, một đàn bướm xanh chui ra. Chúng như tiếp tục câu nói của tôi với ý thức:
“Để rồi chúng ta đánh mất tư cách cảm nhận đau khổ! Ta rơi vào vị trí chẳng thể nào kêu gào hay khóc lóc, chỉ có thể lạnh lùng đứng nhìn nỗi đau ấy trôi đi! Còn ta thì ức nghẹn phẫn uất với chính ta như một sự khổ đau mới!”
Chính nghĩa đứng về phía cơm gạo, thậm chí chính nghĩa còn đứng về phía khoai sắn. Đéo mẹ nó, cán bộ nói thì phải đúng bởi vì hàng ngày cán bộ được ăn no và cán bộ có súng còn anh là tù lúc nào anh cũng đói cũng lả đi đứng không vững thì anh phải sai anh phải học tập những điều tào lao người ta nói.
Người viết và người đọc gặp nhau qua một cuốn sách, người viết thèm viết cuốn sách để đời còn người đọc tìm một cuốn sách thấu tận tâm can. Đã mê đọc thì ai cũng đọc sách từ sớm với đủ loại sách từ kinh điển đến hiện đại. Tôi tự làm mình thiệt thòi khi khước từ văn hóa đọc, mãi đến khi theo nghề viết mới chịu đọc.
Doãn Quốc Sỹ là một trong những nhà văn hàng đầu của văn học miền Nam. Ông sinh năm 1923, tại tỉnh Hà Đông. Ngay từ thời trẻ ở miền Bắc, ông đã có ý …
Tôi không nhớ mình đã rẽ vào con phố này từ lúc nào. Có thể là vì đèn đỏ đổi màu, cũng có thể là vì bản “Les valses de Vienne” vang lên bất chợt …
Laszló Krasznahorkai tiếp cận nghệ thuật kể chuyện từ góc độ của hỗn loạn và thất bại. Những nhân vật của ông là những anh hùng điên hoặc các vị tiên tri bị đày ải bởi không gian và thời gian.
Các chủ doanh nghiệp mang gia đình sang Việt Nam được công ty trả tiền nhà và một phần học phí cho con em. Cứ thế, họ ồ ạt đổ bộ y như thời kỳ Gold Rush thế kỷ 19, thiết lập cộng đồng riêng với sinh hoạt chợ búa, siêu thị, nhà thờ, có cả trường mẫu giáo tiểu học trung học dạy bằng tiếng Hàn.
Như vậy chỉ có súng đạn là thứ vượt qua được mọi biên giới của con người. Và ngày nay, trong bối cảnh xã hội Hoa Kỳ, điều mà Thảo Trường ám chỉ vẫn hợp thời, hay là hợp thời hơn bao giờ hết. Nhãn hiệu Mỹ của Tu Chính Án thứ 2, gần như một thứ giấy phép hợp pháp cho phép những người quá khích và cuồng tín xử nhau bằng vũ khí do bất đồng chính kiến. Bạo lực chính trị mang nhãn hiệu Mỹ. Chuyện tranh giành lẽ phải và công lý trong xã hội phân cực bây giờ mang nhãn hiệu Mỹ. Nạn xả súng vào đám đông, trường học, nơi thờ phượng mang nhãn hiệu M (…) Tư tưởng và dự cảm chính trị sâu sắc của Thảo Trường đã mang lại tính phổ quát cho truyện ngắn này, dù đặt vào bất kỳ thời đại, xã hội hay cuộc chiến nào.
Mỗi thế kỷ đều có ít nhất một người chọn đi hết quãng trăm năm của nó bằng chữ nghĩa, coi chữ nghĩa như con đường vừa riêng tư vừa phổ quát để vượt thời gian. Thế kỷ hai mươi của Việt Nam có Doãn Quốc Sỹ. Ông không làm cách mạng, không diễn thuyết tranh luận, nhưng đời sống của ông lại là một bằng chứng về khả năng tồn tại của tinh thần tự do trong những giới hạn ngặt nghèo nhất.
Trong một đêm nhạc thính phòng trình bày nhạc Từ Công Phụng và Ngô Thụy Miên được tổ chức tại Vancouver, Canada, ít năm trước đây với sự có mặt của hai nhạc sĩ, tôi …
Những ai theo dõi đời sống chính trị Venezuela đều hiểu, Machado không đại diện cho Washington mà cho hàng triệu người Venezuela đã mất niềm tin vào một hệ thống quyền lực luôn tìm cách tước đoạt cả phẩm giá lẫn bát cơm của họ. Chính họ, chứ không phải Nhà Trắng, đã xuống đường đòi hỏi phải chấm dứt chế độ độc tài ở Venezuela.
Từ hơi thở của câu văn, thế giới của Krasznahorkai mở ra không như một tấm bản đồ mà như một trường tồn tại, nơi con người không còn giữ vị trí trung tâm. Ông nói: “we belong more to the world of animals; we are animals, we are just the animals who won”. Ở đây, “chiến thắng” không phải là kiêu hãnh mà là cay đắng. Chúng ta là loài vật đã chiến thắng, nhưng chính vì thế mà mất đi khả năng hòa hợp với thế giới.
Như đã dự cảm trong một status tôi viết cách đây hai tuần, linh cảm ấy hôm nay trở thành hiện thực. Ngày 9 tháng 10 năm 2025, Viện Hàn Lâm Thụy Điển đã chính thức công bố Giải Nobel Văn Chương năm nay thuộc về nhà văn Hungary László Krasznahorkai.
Bình Luận mới