Tác phẩm nghệ thuật của Dao Strom trưng bầy thường trực trên bức tường phía nam của toà nhà Vanport vừa hoàn tất và mới khánh thành cuối năm 2021, tại trung tâm Portland, tiểu …
Read the full story »Ở Việt Nam hiện nay chuyện nên tiêm vaccine loại nào coi bộ là câu hỏi quan trọng. Sở dĩ tôi biết như vậy, vì có những phản ứng bất bình của dân chúng trong việc được hay bị chích vaccine Trung Quốc.
Thử soạn lời Việt một ca khúc tiêu biểu và được yêu chuộng của Françoise Hardy: Tous les garcons et les filles, bao nhiêu lâu nghe lại lòng vẫn thấy rộn ràng như thuở mình còn thanh xuân.
Thạch Lam đã có lần kể: không phải vì tòa báo thiên vị, chỉ chỉ đăng những tác phẩm của người trong Văn Đoàn, mà vì những bài gửi đến Ngày Nay, tuy rất nhiều, nhưng ít khi thấy một truyện ngắn hay có thể đăng được. Việc đọc cả trăm quyển truyện gửi đến dự giải thưởng Tự Lực Văn Đoàn mà không lựa được truyện nào, [đã cho thấy rằng] nhân tài không đầy dẫy.
Trong khi chờ băng qua biên giới từ Hoa kỳ trở lại Canada, tôi cảm thấy rõ ràng sức ép của biến thể Delta. Thể hiện trong các biện pháp hải quan và an ninh phi trường siết chặt, tăng cường bất ngờ, so với một tháng trước đó, khi tôi thong thả đi về hướng ngược lại.
Tôi ngồi trước màn hình ti vi nhấp nháy
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của tổng thống Joe Biden
Tuyên bố về Afghanistan, rút quân, sự tháo chạy
Nguời họa sĩ gạt xuống sàn nhà ly ruợu còn đầy do cô hầu bàn vừa đặt xuống bàn cho anh, chán chường rời khỏi quán cà phê giữa dòng người ôm nhau nhẩy nhót …
Đặc biệt, nhờ vào phương tiện Zoom, số khoá sinh tham dự, ngoài California và một số tiểu bang khác ở Hoa Kỳ, còn có sự tham dự của một số thầy cô khác từ Canada, Nhật, Nam Hàn và Đức.
Về chương trình TNSP, có tổng cộng 20 lớp, bao gồm 10 lớp huấn luyện và 10 lớp tu nghiệp, được sự cộng tác của nhiều giáo sư, nhà văn, nhà nghiên cứu, sinh viên cao học và các thầy cô Việt ngữ tại vùng Orange County.
Tôi không cảm nhận được nỗi buồn trong lời nhạc, dù đã có một thời tôi mê nhạc Blues. Hình như ai cũng phải yêu nó, như kẻ hoạn nạn bỗng chốc trở về với tôn giáo.
Đây cũng không phải là Highway 61, cũng chẳng có được một chiếc xe Cadillac hồng đuôi cá, để chạy vào lòng Mississippi
Cứ thế, ông nhìn mọi sự diễn ra trong nhà mình hàng ngày một cách bàng quan, như đi xem những màn diễn trên sân khấu mà mấy đứa con ông là diễn viên lành nghề. Dẫu vậy, không có khách thì thôi, nhưng hễ có khách mang đi một cô, lòng ông bỗng đau nhoi nhói. Ông cảm thấy tê tê ở một chỗ nào đó…
– Ở Colors thiên hạ như con kỳ đà. Họ muốn đổi thành màu gì họ sẽ thành màu đó. Ở ngoài xã hội, tao thấy tất cả chỉ toàn một màu xám đen, chán lắm.
– Vậy tối nay mày muốn trở thành màu gì?
– Hôm nay tao cảm thấy quan trọng, tao thích làm màu hồng. Còn mày?
Truyện ngắn Thạch Lam làm tôi nhớ đến truyện ngắn Tchékhov, họ giống nhau ở một điểm là thường hay tả những người đàn bà tầm thường, ý nghĩ của họ cũng rất tầm thường, nhưng cái tầm thường ấy luôn luôn chở cái bi đát. Nhưng ở Tchékhov (hoặc Khái Hưng) cái bi đát chỉ đến trong đoạn kết, còn ở Thạch Lam cái bi đát len vào truyện ngay từ đầu, trong những chi tiết, những cử chỉ nhỏ nhặt:
Khi lật đến bản nhạc “Tình Khúc Thứ Nhất”, Trang bỗng đột ngột nhớ đến Quyền, cô nữ y tá ở Tổng Y Viện Cộng Hòa. Dáng cô bé nhỏ nhắn như quá lỏng lẻo đàng sau cái “blouse” rộng thùng thình. Trang gọi đùa cô bé là con mèo.
Cuốn Kinh Thánh nằm lại trên mặt chiếc bàn gỗ cạnh đầu giường. Cuốn sách bìa đen, cạnh giấy mạ vàng có sợi chỉ đỏ để đánh dấu đoạn đang đọc. Sợi chỉ đỏ nằm ở trang nào hắn cũng không buồn để ý tới. Dì phước dặn thì cũng cố ngoan ngoãn gật đầu cho bà vui chứ thời buổi này làm gì có ai làm phép lạ mà mơ tưởng.
Khi kết hợp sự siêu nghiệm tâm linh với một cuộc triển lãm nghệ thuật, chúng ta tìm đến với Bản Thể Khác Biệt, được thưởng thức tận mắt nhiều tác phẩm do hoạ sĩ Khang B. Nguyễn tuyển lựa, kể cả một số tác phẩm của chính anh, trong một cuộc triển lãm thâm trầm và gợi nhiều suy nghĩ.
Sáng thứ bảy. Anvy phải có mặt lúc 9 giờ 30 để tập đàn. Hai mẹ con vào phòng đàn của nhạc viện bằng lối đi dành riêng cho nghệ sĩ và đã được giao chìa khóa của phòng tập mang tên “GIROUST”. Tên phòng và thời gian tập dượt đã được ghi trong quyển sổ đặt ở cửa ra vào. Đó là một phòng lớn rất đẹp, giống như phòng của vua. Anvy nói:
– Toàn là đại dương cầm. Sướng quá đi!
Dường như không phải đến thời ông Diệm, Nhất Linh mới có ý định [tự tử], mà ông đã nghĩ đến vấn đề này từ khi viết Bướm trắng. Và khi ông thực hiện ý định, năm 1963, ta vẫn có thể cho rằng đó là ý định của nhà văn chứ không phải nhà chính trị … bởi vì cái chết của Nhất Linh, nhà văn, có ý nghĩa triết lý, của con người đứng trước định mệnh ….
Thông thạo cả chục ngoại ngữ cổ kim Đông Tây song lại “khinh bỉ những kẻ nào biết nhiều thứ tiếng” và cho rằng tiếng Việt là khó nhất vì “không có văn phạm và ngữ pháp”, Phạm Công Thiện đã dịch những tác giả thượng thặng như Heidegger, Nietzsche, Krishnamurti, Henry Miller, Nikos Kazantzakis, Rainer Maria Rilke nhưng ông không phải là một dịch giả theo nghĩa thông thường để có thể đem đặt vào một trường phái dịch thuật nhất định
Tội tổ tông của cuộc chiến tại Iraq là [Mỹ] đã tham chiến tại Iraq. Và tội tổ tông của cuộc chiến tại Afghanistan là đã tham chiến tại Iraq.
Vào tháng Chín 2001, khi Joe Biden còn là chủ tịch Ủy ban Đối ngoại tại Thượng viện, lúc ấy tôi [Blank] đang làm cố vấn về chính sách cho vùng Á đông gồm cả Afghanistan.
hổ thẹn ta khoác áo văn chương dán nhãn mác đen màu địa ngục
ta vờ vĩnh để rồi ngụy tín đúng nghĩa với chính mình
ta thần thánh hóa chuyện cứu rỗi thơ ta điên rồ trôi bập bềnh trên dòng sông máu
[S]o sánh với tuổi thọ của cha mẹ … tôi cũng chỉ còn 10 năm nữa để sống. Mười năm của tuổi trẻ như bình minh ở phương Ðông. Mười năm của tuổi già như nước chảy trong chiếc bình cạn úp ngược …. Rồi tôi cũng sẽ phải lìa bỏ con cháu, bạn bè, thân hữu, độc giả, thính giả, ngôi nhà có chậu mai vàng, những gốc hồng rực rỡ cười chào tôi ngoài cửa sổ mỗi sớm mai, những con đường thân quen … những công việc đang làm dở dang …
Suốt ba tháng trời ròng rã, mẹ tôi vừa bỡ ngỡ chuyện thai nghén lần đầu, vừa phải làm lụng công việc nằm trong phận sự không khác gì tôi tớ trong nhà, vừa phải trả lời sự chất vấn cay nghiệt của bà hai hỏi xem mẹ tôi có lỡ dại với thầy thông/thầy ký nào dưới quyền bố tôi không?
Người than thở ấy nay cũng đã bỏ Huế. Đã đi thật xa. Xa đến nỗi không thể nào quay về.
Bỗng dưng từ nơi mịt mùng, lặng lẽ, N. thình lình viết cho tôi: “Mình có một công việc mới. Mai về Huế. Sẽ ghé thăm BĐ.”
Chị cười giòn giã với mọi người nhưng tôi là người duy nhất chị có thể gục khóc trên vai, chia sẻ những điều rất đỗi riêng tư mà ngay cả với gia đình, cũng không chia sẻ được.Tôi có nói chơi với chị một lần:
– Vai trái của em cho chị cười, vai phải của em cho chị khóc, vì vai phải mạnh hơn, kiên cường hơn.
Trận đốt sách đầu tiên tôi chứng kiến diễn ra tại lề đường trước mặt rạp chiếu bóng Cao Đồng Hưng, gần chợ Bà Chiểu, Gia Định. Tôi không biết có bao nhiêu cuốn sách và những loại nào được gom thành đống có ngọn, cao chừng hơn một thước, đáy tòe ra chừng thước rưỡi.
Cá nhân tôi thành thực khen ngợi, ngưỡng mộ, thông cảm những thôi thúc thể hiện mình bất luận cách nào của họ, chúc họ luôn may mắn và thành công tuy từ đáy lòng, tôi vẫn nhớ mãi câu nói của Boileau thời đi học: “Cái gì biết rõ thì thể hiện rõ,” tạm dịch câu “Ce qui se concoit bien, s’énonce clairement.” Hiểu rõ, may ra chỉ hiểu chính mình.
Bùi Bích Hà chỉ mới tự giới thiệu mình với độc giả hải ngoại bằng tập truyện ngắn Buổi Sáng Một Mình, do nhà Người Việt in năm 1989, cùng với một vài bài tùy bút …
Chị và tôi tâm đắc nhiều điều nhưng cũng chỏi nhau nhiều điều. Chị thẳng thắn và nhiều cảm xúc. Có chuyện có vẻ “gay cấn” quá, chị ngưng lại, rủ tôi về Little Sài Gòn, mời đi uống rượu để thảo luận tiếp cho ra lẽ (!) Tôi hẹn chị mùa hè hay mùa thu 2021, khi hết dịch.
Bình Luận mới