C V R O Y B BL Y BL BG G YG M – tranh Alex Jackson– sơn dầu trên bố, 84 x 84 inches
Hội hoạ của Alex Jackson chỉ ra một thế giới nơi …
Ngày đã bắt đầu rồi
Sao vẫn đầy bóng tối
Mất mát nào cưu mang
Đại dương nào ta lội
Mang bụng con quái thú
Ta bước đi can trường
Yên lặng ở quanh ta
Chẳng phải là êm ả
Tôi đặc biệt thích hình lá cờ Mỹ đơn côi nhưng hiên ngang phất ở phía trái tấm hình, bay trên tòa nhà Thượng Nghị Viện thuộc điện Capitol, trong lúc trực thăng Trump bay ngang rồi mất hút, hy vọng là mãi mãi.
Những người từng ủng hộ Trump trong kỳ bầu cử vừa qua đừng để bị lạc trong mê cung tin giả nữa. Với những cử tri gốc Việt hay những người ở Việt Nam, khi ưu tư về những bước đi sắp tới của Trung Quốc, càng nên tỉnh táo ….[đ]ừng tự ru ngủ mình …và đừng chụp mũ lẫn nhau là bị Trung Quốc mua chuộc. Trung Quốc chưa mạnh đến độ có đủ tiền mua một nửa nước Mỹ như vậy.
Theo tác giả Đặng Trần Huân, “Chỉ mới thành lập năm 1933 mà tổ chức Tự Lực Văn Đoàn tưởng như đã xa xưa lắm vì cho tới nay có lẽ vẫn chưa có ai trả lời được là Văn Đoàn này gồm có những ai? Một Văn Đoàn có tác phẩm để đời khá nhiều, ảnh hưởng sâu đậm tới văn hóa Việt Nam, thế mà lai lịch của nó tới nay vẫn mù mờ như huyền thoại Phù Đổng Thiên Vương, Chử Đồng Tử hay Mỵ Châu Trọng Thủy vậy.”
Nhưng rồi công việc làm ăn thất bát khi chính quyền bắt đầu thuê nô lệ làm công cho các đồn điền, Louis-Pierre vì vậy đành phải bỏ học, trôi nổi qua nhiều vùng thuộc địa rồi cuối cùng trụ lại ở Sài Gòn nơi ông thể hiện gu thẩm mỹ Châu Âu bằng cách viền các con đường bằng hai hàng cây chò nâu mà ông tích cóp được từ vùng cao nguyên…
Thế giới giờ này chẳng ai bắt tay ai,
Chỉ đụng nhau qua những nắm đấm, anh đấm tôi, tôi đấm chị!
Hoặc những cú đá chân, chân cô gái tuổi mộng mơ đá chân cậu con trai mới lớn,
Chân bố đá chân dài tới nách của con gái!
Những ngón tay thủy tinh trái treo hướng xuống. Ánh sáng trườn dọc tấm kính thủy tinh, đổ xuống một vũng xanh. Cả ngày dài, mười ngón tay ánh sáng đổ màu lục lên mặt đá hoa. Lông của những con vẹt đuôi dài – tiếng kêu khàn chói tai – những phiến lá dừa sắc bén – cũng màu xanh lá; kim thủy tinh xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những người Mỹ thuộc thế hệ chiến tranh hẳn còn nhớ lá cờ này. Không có gì ngạc nhiên khi thấy cờ Nam Việt Nam trong cuộc nổi dậy bất thành chống lại nền dân chủ Mỹ, song đó vẫn gợi một nỗi thất vọng.
Và như thế, ta ngước mắt lên, không để nhìn vào điều đang xen ngang chúng ta, mà để xem thấy điều đang hiện diện trước chúng ta.
Ta sẽ khép lại hố ngăn cách vì ta biết đặt tương lai lên trên hết, và trước hết ta cần gạt những dị biệt qua một bên.
Ta buông tay, bỏ vũ khí xuống, để có thể đưa tay ra, chạm vào nhau.
Ta không muốn làm hại ai, ta chỉ muốn làm hòa với bất cứ ai.
Những người đàn ông già yếu đuối sinh lý
Những người đàn bà không còn tuổi sinh nở
Vui vẻ dẫy dụa trong những vũng nước của họ
Không nói gì với ai cũng không ai nói gì với họ
thứ bóng đêm quỷ dữ
nhe răng cắn nát những trái tim
người và ngợm giống nhau
máu vẫn đỏ trên tay tuyệt vọng
hố thẳm của những tiếng kêu không ai nghe
Ngay cả khi chúng ta đau buồn, chúng ta lớn lên
Ngay cả khi chúng ta đau đớn, chúng ta hy vọng
Ngay cả khi chúng ta mệt mỏi, chúng ta cố gắng
Chúng ta sẽ luôn bị cột dính với nhau, chiến thắng
không vì chúng ta sẽ không bao giờ nếm lại thất bại
Khi ngày rạng, chúng ta bước ra khỏi bóng tối, rực sáng và không sợ hãi. Một rạng đông mới sẽ nở rộ khi chúng ta mở cửa cho nó, vì ánh sáng luôn hiện hữu nếu chúng ta đủ dũng cảm để nhìn thấy nó, nếu chúng ta đủ can đảm là nó.
Thưa vâng, dù chúng ta còn rất xa lịch lãm, và nguyên trinh thì chẳng dám lạm bàn, nhưng không có nghĩa chúng ta muốn dựng nên một đế chế vạn toàn.
And yes, we are far from polished, far from pristine, but that doesn’t mean we are striving to form a union that is perfect.
Giả như không có em trên đời,
Thì anh sẽ thử sáng chế cõi tình,
Như họa sĩ nhìn màu sắc ngày lạ lẫm
Nảy sinh ra qua bàn tay mình,
Cô ấy nhắc uống thuốc động kinh. Tôi bảo đã uống thuốc cảm nhiều rồi, sợ phản ứng. Cô ấy không chịu. Cô ấy lại hộc tủ nghiêng đầu tìm. Những ngón tay chạm nhẹ vào từng lọ thuốc. Rồi cô ấy cầm một lọ lên (đúng lọ thuốc có những chữ “thuốc động kinh” tôi đã viết bằng mực đỏ), mở nắp, đổ một viên ra lòng bàn tay. Cô ấy đặt viên thuốc lên môi tôi.
Lịch sử sẽ đánh giá Trump là một tổng thống Mỹ quan trọng, vì ông đã để lại nhiều thay đổi cho nước Mỹ và thế giới. Ông cũng sẽ được coi là một trong các vị tổng thống kém nhất, nếu không nói là kém nhất từ trước đến nay.
Đúng, Trump đã làm được một số điều hữu ích.
Luật sư đi lên đi xuống, nói năng điềm đạm vì ông ấy biết hôm nay là ngày vinh quang của ông ấy, cũng là ngày tươi sáng của tôi, gã thân chủ phải nhờ nhà nước giúp thanh toán tiền lệ phí pháp luật; cái thứ lệ phí một trăm năm chục đồng một giờ ấy, ốm yếu, nghèo hèn như tôi, làm sao mà trả nổi. Người thông dịch liên tục đổ vào tai tôi những tiếng rù rì vô nghĩa. Tôi nghe nhưng chẳng buồn để ý anh ta nói gì. Tôi mệt mỏi.
Cái dở của Tự Lực Văn Đoàn là tính bè phái, mà ba cây bút trẻ Tứ Ly (Hoàng Đạo), Việt Sinh (Thạch Lam) và Lê Ta (Thế Lữ) là tiêu biểu. Hai ông anh, Khái Hưng, Nhất Linh, thường đứng ngoài, trừ những vụ phải trả lời trực tiếp những bài đánh Phong Hoá “có tầm cỡ”.
Tiếc là lần vào nhà tắm tình cờ thấy cái áo ngực phơi trên cây đà ngang treo màn nhà tắm, tôi đã quên không coi xem cỡ số mấy. Thân hình cô ấy nhỏ nhắn, cỡ áo quần cô ấy nhỏ như cỡ trẻ con bên này nhưng ngực cô ấy căng đầy, làm sao biết áo ngực cô ấy số mấy bây giờ. Và chẳng biết cỡ áo quần mặc ngoài có giống cỡ quần áo lót không nữa.
Nhìn hình bà Deb Haaland với nét khắc khổ mà kiêu hãnh như một nữ tù trưởng bộ lạc trên trang báo mạng, tôi thấy dậy lên một sự nể trọng. Và cả kỳ vọng.
Nể trọng vì bà là người Mỹ Bản xứ (Native American, mà ta quen gọi là Da Đỏ) đầu tiên đã được đề cử vào một chức vụ có phần vụ bảo vệ hàng triệu acres đất công…
Lại còng tay, xích chân. Lại nhích từng bước ra bãi đậu xe. Lại một mình co ro trên băng ghế sau xe cảnh sát. Khung mắt cáo vây quanh như cái lồng gà. Cái lồng chỉ có thể mở cửa từ bên ngoài. Xe chạy vun vút. Khung cảnh lướt thướt vạch dài trong mắt nhìn. Nhìn chán, tôi nhắm mắt lại. Hình ảnh những người thân lũ lượt kéo nhau đi trong trí tưởng. Ở đâu cũng thấy những vệt buồn.
tôi có thể hiểu vì sao dân tộc tôi lại có nhiều người “cuồng” Trump và lại có nhiều người “chống” Trump
nhưng tôi không hiểu vì sao bài “5 anh em trên một chiếc xe tăng” lại thường hát trong các đám cưới
đó là bài thơ phi hư cấu
làm sau nửa đêm bên nắp cống
thử nghiệm sặc mùi thuốc lú thuốc lẫn
cùng mùi mục rữa bốc hơi như làn khói lam
Tôi ngẩn người suy nghĩ. Cái chân bàn trầy trụa lại khập khiễng bước đi trong mắt nhìn. Sao mà phức tạp đến như vậy nhỉ. Ông luật sư vẫn ung dung. Người thông dịch thì hỉ hả, “Lấy cho người khác có thể coi như làm việc thiện. Lấy cho mình là lệch lạc tâm lý. Là pervert, là antisocial behaviour, là chống lại xã hội; phải vào bệnh viện tâm thần lâu lắm.”
Tôi yên tâm ấp hai cái hình nón vun cong lên mặt, hít hà. Không có mùi da thịt, chỉ có mùi sà bông giặt đồ. Hình như cùng loại sà bông tôi xài ở nhà. Mùi sà bông sao cũng làm tôi chóng mặt. Sợi vải trên mép sờn của chiếc áo ngực rà nhẹ lên má rờn rợn cảm giác. Cái rạo rực ngủ yên chợt khuấy lên như con sóng lạ từ vũng biển tối ám, đổ lên bãi cạn với những doi đất rải rác xác cá chết.
Hoàng Đạo là cây bút tài hoa nhất trong ba anh em Nguyễn Tường: viết gì cũng được, viết hay ngay từ đầu, không cần qua thời kỳ “luyện văn” …. Trong khi đó, Việt Sinh (Thạch Lam) trở thành người sáng tạo ra tùy bút hiện đại…. Phóng sự của Thạch Lam khác hẳn với các loại phóng sự khác cùng thời, [vì] nó là một thứ tuỳ bút văn chương.
Tôi cảm thấy có nhiệm vụ mách anh cách kiểm xem một tin nào có thực hay sai nhanh nhất, đó là qua Web site snopes.com. Đây là một Web site kiểm tin có mặt sớm nhất từ khi có Internet cách đây trên 25 năm
Bình Luận mới