Brooke DiDonato, Looking Back (Nhìn lại phía sau), nhiếp ảnh siêu thực
Read the full story »you turned up with an entire springtime
squeezed yourself in the middle of a chilly winter
the fear hid inside a verse
complete sadness dropped from a startled poet’s hand
Những cái liếm xanh khiến mùa màng trở lại
Tôi liếm môi và em liếm tai
Người công bộc liếm con tem dán vào dinh thự
Bỗng chốc sụp đổ hết đền đài
MỘT
Trong tiệc sinh nhật Yên Chi tôi được đặt ngồi cạnh một ông mặc đồ nhà binh mà cô giới thiệu là anh họ, thông dịch viên chiến trường trực thuộc một đơn vị quân …
ánh mắt của anh lúc đó làm toàn thân tôi run rẩy. những khi không có anh ở cạnh, tôi thường đứng lặng một mình trong bếp khi trời bên ngoài sụp tối, dây thần kinh trong tôi căng cứng như dây đàn, nửa thân tê dại.
LTS. Mùa Địa Ngục là một truyện dài gồm ba truyện vừa kết hợp: Một Thời Điêu Linh, Mùa Địa Ngục, và Vàng Rơi Mênh Mông. Cả ba truyện có một nền chung là cuộc …
Một buổi kia vào youtube nghe nhạc nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn dễ thương đàn violon trên đường phố, một thành phố Châu Âu nào đó, bài hát mà cô say mê đàn …
Hệ lụy của chiến tranh chỉ bao gồm một nửa vấn đề, nửa còn lại là truyền thống của dân tộc Việt. Vai trò của truyền thống và mối liên hệ giữa truyền thống và định mệnh là một chủ đề mà có lẽ nhà văn Lê Lạc Giao là người cầm bút duy nhất mà tôi được biết đã khai khác đến chỗ rốt ráo nhất…
thực tế tôi chả là chi hết
hiện tiền do gắn/kết – với trời
thoắt cái có thể bốc hơi
miếng gan vàng – ô ̀ – hết mới lại cũ
mùi thịt da đã thành cây trái
lừng thơm khắp cả ruộng đồng
lúa thì vẫn đang thì con gái
ta hỏi người
ta có được phép già không?
Hôm qua,
một phụ nữ đã bắt đầu chuyển dạ
ngay trên Quảng Trường Đỏ
có một khẩu súng trường tấn công
dí vào thái dương của bà.
Người già có những giấc mơ xấu,
Nên họ ngủ không nhiều.
Họ đi chân trần
Chẳng màng bật đèn sáng,
I carry a body fragment
wandering on Tomb Clearing Day
in a deserted field
countless number of dirt mounts
Tôi không ưa những cái máy trợ hô hấp, tôi ghét những mũi kim gài sâu vào tĩnh mạch, và nếu may mắn không bỏ mạng, thì tôi vẫn ghét những di chứng như không còn ngửi được mùi ly cà phê buổi sáng, không nếm được vị thức ăn ngon bữa tối, và mệt đuối người từ ngày này sang ngày khác.
Thành phố Gisborne ở Tân Tây Lan, dân số ba mươi ngàn người, là thành phố đầu tiên trên trái đất đón chào ngày đầu tiên của thiên niên kỷ mới, ngày 1 tháng 1 …
ám mây trên đầu tôi, có phải đám mây mấy chục năm về trước đã bay trên mái nhà của tôi ở Việt Nam, nơi có cha mẹ, có anh, có chị, có em tôi và có cả người thanh niên yêu tôi cùng xum họp, cùng hạnh phúc với nhau không? Nơi đã một thời đầy ắp tiếng cười.
Một mùa đông. Dạo ấy tôi trạc sáu – bảy tuổi, Mẹ cho bọn trẻ con chúng tôi mỗi đứa một quả quýt. Ở vùng tôi sống, quýt là thứ trái cây lạ lẫm. Trước đó tôi chỉ nhìn thấy nó qua sách báo thôi. Sau khi quan sát các chị tôi ngấu nghiến phần quýt của họ, tôi đi tìm một góc nhà yên tĩnh, tránh xa mọi bàn tay giành giật để thưởng thức quả quýt của mình.
Buổi tối tĩnh lặng khác thường vào những giờ khắc cuối cùng trong năm. Ai mở YouTube ra nghe tiếng pháo nổ dòn tại những vùng có nhiều người Việt ở Mỹ. Ai nghĩ đến một người phụ nữ trung niên ở Việt Nam. Bà đón năm mới ra sao? Bà sẽ ăn nuốt những biểu tượng nào trong ngôn ngữ Việt? Bà có cúng mẵng cầu, dừa, đu đủ với xoài?
dồn. nén và thở
ngậm câm. đắng. nuốt
trên cao ông bà
dưới chân cầu tuột
có nhiều năm
có nhiều người của đất nước
các cơ quan khác bị tiêu hủy hết
chỉ còn lại độc nhất cái bao tử
As Spring peach blossoms graced the day
The old master would routinely display
His red paper and black ink stock
On the sidewalk filled with passers-by
Vậy là lại năm hết, Tết đến rồi!
Làm gì thì làm, dù lớn hay nhỏ, đã được Ông Trời cho làm con người, thì dù ở đâu trên trái đất nầy đi nữa, người ta …
Ánh mắt chê bai nặng nề của người chung quanh chẳng hề làm cho tôi hổ thẹn mà càng làm cho tôi xác định là chẳng cần gì phải giấu giếm quan hệ của tôi với người đàn ông “chỉ đáng tuổi con trai tôi,” khi mà bất cứ một gã năm mươi tuổi nào đều có thể phây phây xuất hiện bên cạnh người rõ ràng chẳng phải con gái gã thì không một ai thèm trách móc.
Trong suốt tiệc trà, giữa những đĩa thức ăn ngon miệng, tôi nhận ra chính người phụ nữ lớn tuổi ấy làm cho bữa tiệc linh hoạt hẳn lên, chứ không phải người thuyết trình về các bệnh của mạch máu, một chàng bác sĩ hài hước, hay các chiêu đãi viên trẻ đẹp.
Đến giờ giao thừa, cúng bái xong, ông tôi trịnh trọng mang viên pháo ra sân kê lên cục đá. Mọi người trong nhà ngồi im, chỉ được ló đầu nhìn ra cửa. Ngoại trừ tôi ra, ông tôi không cho ai ra sân cả, sợ đến giờ xông đất, vía người lớn không tốt bằng trẻ con. Tôi chạy quanh cái sân gạch hò hét, chờ hoài không thấy pháo nổ…
Bình Luận mới