Tác phẩm nghệ thuật của Dao Strom trưng bầy thường trực trên bức tường phía nam của toà nhà Vanport vừa hoàn tất và mới khánh thành cuối năm 2021, tại trung tâm Portland, tiểu …
Read the full story »Trong tuyển tập “Đành lòng sống trong phòng đợi của lịch sử” nhà văn Cung Tích Biền đã cảm nhận đời mình là “đời hoa sương cỏ” và ông đang đi cho hết một đời …
Thơ Nguyễn Linh Khiếu là dòng thơ trữ tình mới. Anh tin vào khả năng của ngôn ngữ trong việc giữ gìn các giá trị văn hóa, mang đi ý niệm truyền sinh, phồn thực, ca ngợi thiên nhiên, trong khi vẫn thường xuyên tra hỏi các vấn nạn lịch sử.
Liên đi khuất một rặng dương rồi ra phía biển trước khi vào quán nước. Chắc con nhỏ nhớ mấy con còng. Liên vác cây nạng lên vai, chạy thoăn thoắt theo đám bọt sóng đang lăn tăn trên cát. Hoán nhìn về phía Liên rồi nhìn về phía những đám mây thâm thấp. Hoán nằm dài trên ghế đá. Trăng lưỡi liềm nhợt nhạt trên nền trời lạnh lẽo. Tinh tú chạy lang bạt. Cả vũ trụ như đang lao xao theo một sự thu hút nào vô nghĩa.
Cuộc xổ số bắt đầu trong khi các vũ công trong câu lạc bộ thiếu niên đang nhảy điệu vũ hình vuông truyền thống. Ông Summer đã bỏ thời gian và công sức tổ chức những sinh hoạt này. Ông có khuôn mặt tròn vui vẻ, có cơ xưởng sản xuất và buôn bán than.
Abdulrazak Gurnah cho biết là đề tài di dân và dịch chuyển cư trú mà ông thăm dò trong các tác phẩm là những điều đang hiện diện với chúng ta hàng ngày, và ngày nay, đề tài này còn sôi nổi hơn lúc ông đến nước Anh xin tỵ nạn hồi thập niên 1960. “Người di dân đang hấp hối, người di dân đang bị thương tổn trên khắp thế giới.
Trong một dịp trao đổi với thằng cháu ngoại sau khi nghe cháu ghi danh lấy một lớp vẽ, tôi kể với cháu về việc có một dạo tôi cũng vẽ, và vẽ đã giúp tôi tìm được sự yên tĩnh cho tâm hồn, cháu ngạc nhiên vì chả bao giờ nhìn thấy bà vẽ.
Trước những đàn áp, bắt bớ, đánh đập và giam cầm người biểu tình chỉ để hành xử quyền tự do ngôn luận và hội họp nhằm bảo vệ đất đai của tiền nhân, Phạm Đoan Trang dần trở thành một nhà hoạt động tranh đấu cho nhân quyền. Vào năm 2012, cô trở thành một trong những nhà báo đầu tiên tường trình về việc nhân quyền ở Việt Nam bị xâm phạm với thế giới bên ngoài
Chạm Ngõ Vô Thường là một thành công của Đặng Phú Phong. Nó cho ta những xúc cảm tràn đầy, những nỗi buồn kín đáo. Nó nới rộng bãi bờ của tình yêu. Nó là tâm sự của chúng ta, đi dưới hàng cây đổ bóng chiều, để thương về, để nhớ tới một ai. Một ai đó, đã từng…
Quán không lúc nào đóng cửa và chỉ mở cửa một ngày trong năm, đấy là điều tôi thuộc lòng, luôn nhớ và tuân thủ như lễ nguyện mỗi Chúa Nhật. Hôm nay cũng như mọi năm vào đúng ngày này, quán mở cửa đón khách, mùng 6 tháng 3. Không biển hiệu, không quảng cáo, không mời gọi
Sàigon bị khoá trái
khoá trái biển đông khoá trái mặt nổi khoá trái phần chìm
khoá trái ngôn ngữ khoá trái sự thực
khoá trái những xác chết khoá trái cả đám tang
tập thơ này là kết quả của một quá trình biện chứng không gián đoạn, một cuộc đối thoại và phản biện nội tại chủ trương sáng tác của nhà thơ – một hành trình đi từ thơ vần điệu đến thơ không vần điệu, đến thơ của vần điệu không vần điệu, và cuối cùng đã dung hòa trong sự quay về, tuy không phải sự quay về hoàn toàn – kể cả về hình thức hay nội dung – nhưng cũng mang tính dung hòa và chín muồi nào đó
Những câu chuyện trong tác phẩm mới của ông có tính chất phân dạng – ta đang đọc một câu chuyện được kể bởi một người đàn ông trung niên trong đó người Nhật trung niên này lại kể cho ta nghe một câu chuyện nữa (và đôi khi câu chuyện này lại khiến ông ta kể thêm những câu chuyện khác).
Có lẽ điều thay đổi lớn nhất ở Thunberg là niềm tin của cô vào con người. Lúc đầu cô không có chút tin tưởng nào. “Tôi không nghĩ người trẻ quan tâm đến khí hậu vì tất cả những người trẻ tuổi tôi biết đều nói đại khái là, ‘Ồ, ừ, khí hậu quan trọng, nhưng tớ không muốn dính vào.’ Nhưng hoá ra nhiều người trẻ trên khắp thế giới thực sự quan tâm. Nhiều lắm! Và họ rất sẵn sàng làm một điều gì đó về vấn đề ấy. Tôi rất mừng vì mình sai.”
[N]hậu bia và trò chuyện với một con khỉ là một kinh nghiệm ngàn năm một thuở. Ngoài ra, con khỉ này lại mê nhạc Bruckner và ăn cắp tên của phụ nữ vì bị sự thèm muốn thể xác (hoặc tình yêu) thôi thúc ….Nhưng tôi không muốn quấy động cảm xúc của nó thêm, vì vậy [nên khi chia tay nó] tôi chọn chữ “thú vị”, dễ nghe và vô thưởng vô phạt.
Bài này gồm hai phần, như nêu trong tựa bài. Phần đầu giới thiệu bộ báo Sóng Thần và một số báo khác do anh Võ Phi Hùng ở Virginia thực hiện, và được Kho …
Rút khỏi Afghanistan ngày nay và Việt Nam hơn 46 năm trước có nhiều điểm giống nhau hơn là khác nhau.
Trong cả hai cuộc chiến, nước Mỹ tham gia trước hết là vì quyền lợi nước Mỹ. Thời chiến tranh Việt Nam, sau đệ nhị thế chiến, nước Mỹ là siêu cường lãnh đạo thế giới tự do, đối phó với khối Cộng sản bằng sách lược bao vây…
Không cố gắng xây dựng lại một quốc gia qua việc triển khai quân đội. Không chiến tranh vô hạn định trong một mâu thuẫn không nằm trong lợi ích quốc gia của nước Mỹ. Không dính líu sâu đậm vào một cuộc nội chiến của nước ngoài. Về phương diện chiến thuật, ông ủng hộ việc “chống khủng bố” thay vì “chống bạo loạn” và sẽ dùng những khả năng từ xa của Mỹ…
Bây giờ trời chưa tối hẳn, trong khi chờ đợi anh đi ra gần cửa sổ, nhìn lá bàng cháy đỏ một góc vườn. Ở vùng đồi núi màn đêm buông xuống nhanh, khí lạnh tràn vào qua cửa mở hé, anh hít thở làn không khí trong veo mát mẻ, cô gái đi ngang xách cái khay trên tay, giờ này có lẽ bớt khách, rảnh việc, cô đứng lại trò chuyện một lát.
Những điểm yếu và sự suy tàn của Mỹ thì có gốc rễ sâu xa từ trong chính nước Mỹ hơn là từ nước ngoài. Hoa Kỳ sẽ vẫn là một siêu cường trong nhiều năm nữa, nhưng ảnh hưởng của nó đến thế giới thì tùy thuộc vào khả năng giải quyết những vấn đề nội trị hơn là chính sách ngoại giao.
Vào mùa thu có 4 người bạn cùng trường với Isabella mọc cánh, ba nam một nữ; vào những sáng chủ nhật, thật thú vị khi thấy bọn trẻ đuổi nhau trên không quanh tháp chuông nhà thờ. Vào tháng 12 cậu con trai của người đưa thư lại có cánh, và thế là cậu ngay lập tức thay cha làm công việc phát thư, thật tiện lợi cho tất cả mọi người.
[K]hi tìm hiểu hoạt động của Tự Lực Văn Đoàn, chúng ta không thể không biết gì về Việt Nam Quốc Dân Đảng, phong trào cách mạng đi trước mà Nhượng Tống đóng vai chủ chốt bên cạnh đảng trưởng Nguyễn Thái Học, và cũng là người sống sót kể lại lịch sử đảng, vẽ chân dung các đồng chí âm thầm không tên tuổi, đã hy sinh cho tổ quốc.
Âm thanh dộng vào tai. Cô gái trở mình. Giấc ngủ nhùng nhằng trôi tuột xuống mặt gối. Tim đập hung hăng trong lồng ngực. Cô mở hé mắt. Giấc chiêm bao dạt nhanh vào vũng tối căn phòng bé nhỏ. Mảnh chiêm bao trôi đi, tiếng cười của bầy trẻ trong những nếp gấp chiêm bao ấy còn vẳng lại. Âm thanh lạ và gấp gáp bẻ gẫy những tiếng cười rộn rã. Cô gái nhận ra tiếng gõ cửa.
Bốn chữ “Sóng Thần phải sống” nối nhau hiện lên trước mắt tôi từ hàng loạt thư được trích in.
Bên cạnh thư của Giám Mục Huỳnh Văn Nghi là thư của Hoà Thượng Thích Trí Thủ, Thượng Toạ Thích Quảng Độ, thư của cụ Nguyễn Văn Lực, của luật sư Bùi Tường Chiểu, của học giả Nguyễn Hiến Lê, nhà văn Bình Nguyên Lộc, nhà thơ Vũ Hoàng Chương… và của một nữ sinh tên Nguyễn Thị Hoàng Kim…
Ngày 31-10-1974, lệnh thiết quân luật được ban bố tại Sài Gòn. Lực lượng Cảnh Sát với mặt nạ, khiên mây và lăm lăm súng trên tay dàn ra trấn đóng khắp các ngã tư. Nhiều đường phố vắng ngắt. Hình ảnh này chắc chắn sẽ được ghi mãi trong mọi hồi ức về hoạt động báo chí.
Đọc người xưa để nhớ rằng, suốt hơn trăm năm nay, chúng ta đã phát triển nhưng chưa hề tiến bộ, chúng ta là một cái cây cho nhiều trái nhưng bộ rễ và thân cây của chúng ta chưa đủ sức để chịu bão bùng.
Đây chính là thủ pháp viết rất đặc thù Trần Doãn Nho: thủ pháp “nước sôi dội vào nước đá”! Truyện Trần Doãn Nho có nhiều luồng nước trộn vào nhau, có những hiện thực nhìn từ nhiều góc độ, những nhân vật đa diện; những mảng truyện thuộc những không gian tách biệt: trong nước/ngoài nước, những dấu mốc hiện tại/trước/sau; những suy nghiệm về thế hệ, màu da, giới tính, chủng tộc, ý thức chính trị….
Dưới sức nóng của địa ngục hàng ngàn độ Celsius, họ đã nhảy qua cửa sổ. Không ai có hy vọng nào sống sót từ độ cao khủng khiếp ấy. Họ không đi tìm sự sống, họ biết rõ điều ấy. Họ quyết định đi tìm cái chết, dẫu là tan tác, trên một mặt đất yêu dấu, tráng nhựa hay cỏ mềm xanh, và vào giây phút ấy họ cầm chặt lấy tay nhau, như một phản ứng tự nhiên …
Tôi đến New York vào một ngày đầu tháng 10 năm 2014, với mục đích viếng thăm Đài Tưởng Niệm Quốc Gia và Viện Bảo Tàng 9/11. Công viên 9/11 Memorial thì đã mở cho công chúng từ hồi kỷ niệm 10 năm Biến cố 9/11.
Bình Luận mới