Vô Đề, 2024 (hay) Rothko Trong Thiên Nhiên, nhìn qua vách tường còn lại của một ngôi nhà đổ nát.
Hình này do tạp chí Mỹ Thuật Pháp Beaux Arts giới thiệu lại từ OakOak …
Con mắt đứa con trai mở lớn khi nghe chữ boyfriend. Con gái tôi quay đầu ra sau, nhoẻn miệng cười. Thằng con trai cũng mỉm cười. Con mắt xanh của đứa con trai làm tôi bối rối. Thằng con trai không bối rối như tôi, bởi tôi thấy sau khung kính vấy bẩn ngăn đôi phòng thăm viếng, môi nó nở ra nụ cười hiền. Bàn tay nó đặt lên vai con gái tôi.
Sau một năm dài đầu óc đặc sệt với những chia rẽ trầm trọng giữa các bạn hữu về quan điểm chính trị, giữa tang thương của bệnh Dịch, giữa những bạo loạn của nước Mỹ; sáng nay ngày 1 tháng 1, năm 2021, tôi dậy sớm, thở “phào” một tiếng, bước ra ngoài ban-công, vươn vai, đón mặt trời mới của một năm mới
Mỗi mầm là một
Tù nhân lương tâm
Bước ra khỏi Thỉnh nguyện thư
Vừa được ký
đội binh ngón tay gỗ trổ móng lông ngỗng bị châm thủng
màu xanh ganh tị
màu vàng dị dịch
màu hồng chủ chốt
màu đỏ điên tiết
điều răn tẩm trắng
Thử xem những ai sẽ nói về tôi. Có ai trong cái thành phố nhỏ bé này để ý đến tôi. Tôi không có xe Lên-cơn, pho-bai-pho. Tôi không có nhà mới xây hai ba trăm ngàn, ai mà thèm để ý đến tôi. Mùa đông, tôi trượt chân quăng mình ngã dài trên mặt đường đóng băng. Thiên hạ nhìn tôi.
Trong số những tài liệu về các cây bút phái nữ trong văn học Việt Nam trước 1975 cho tới nay tôi thấy chỉ có bài biên khảo công phu của Tiến sĩ Công Huyền Tôn Nữ Nha Trang, tựa là “Các Nhà Văn Nữ Nam Việt Nam, 1954-1975,” xuất hiện lần đầu trên tạp chí Vietnam Forum số 9, 1987 của Đại học Yale, là có vẻ đầy đủ và bao gồm hơn cả.(
Người thông dịch đến sớm như mọi khi. Tôi gật đầu chào anh ta. Anh ta nháy mắt chào lại. Người cảnh sát đứng sát bên tôi. Phòng khám vuông vắn bốn bức tường mầu xám nhạt. Chiếc kim giây của chiếc đồng hồ treo tường uể oải vạch những nét cà giật như bị níu kéo bởi khối thời gian đang dần keo đặc lại. Chúng tôi đứng như thế không biết bao lâu. Cả ba không có gì để nói.
họ đang uống bia không cồn
và nhai xúc xích
nháy mắt với chúng tôi
dưới cây thánh giá
họ chơi bóng đá
với sọ đầu của Adam
văn hóa mặt tiền
hãy phô ra đi một mét vuông
đến mấy trăm triệu
văn hóa mặt dày
tính bằng đô la
Cô ấy ngơ ngác xoay qua nhìn hắn. Hắn gài số cho xe ngừng hẳn, rồi chững chạc xoay qua, nghiêng người về phía cô. Tôi biết mà. Thằng T. đã từng nói với tôi nhiều lần về những trò ma mãnh mà bọn thanh niên hay làm khi rủ được đứa con gái lên xe mình. Tim tôi nhảy loạn trong lồng ngực.
Đứa bé ngước mặt lên trời hỏi
thế giới được làm bằng gì
từ trong đám mây có tiếng đáp
thế giới được tạo thành bởi hơi thở của ta
Hai vai tôi như thể.
Cùng lúc một huyên náo bất chợt.
Dấy lên tôi áp sát vào.
Cửa kính những cặp chim.
Khác trong bầy chạm nhẹ qua.
Nhớ năm nào đó. Hình như cũng mới đây thôi. Hôm tết, cô ấy khóc đỏ mắt nhớ nhà. Bây giờ con bồng con bế làm sao về thăm. Hôm đầu năm, cô ấy đi chùa về, vái van chuyện gì đó. Nhưng chắc Trời Phật không nhận lời bởi cô ấy chẳng có gì để cúng. Cô ấy kể có nhà kia cúng chùa hai mươi lăm ngàn đô.
[Vào] năm 1932, khi đánh vào thành trì “khóc lóc, tự tử” hèn yếu của thanh niên bằng tiếng cười và lối văn trong sáng, Tự Lực Văn Đoàn, không chỉ muốn mua vui, cũng không hề có ý định làm cho người đọc quên chuyện mất nước, mà họ đã có chủ ý cách mạng từ đầu: muốn kiến tạo một tầng lớp thanh niên có khí phách, theo chân Nguyễn Thái Học.
Đời sống là như thế. Chúng tôi bị trói buộc bởi những thứ đã bắt rễ vào đầu óc con người. Vợ tôi bà ấy đẻ được mỗi đứa con gái rồi tịt luôn. Cố thế nào cũng không kết quả. Không sinh được con trai bà ấy bị cả họ rẻ rúng. Nhất nam viết hữu thập nữ viết vô.
người đàn bà nào không là của riêng ai
vẫn luôn mang căn tính mệnh phụ hãnh tiến di căn trong não trạng
đôi vành môi bao giờ cũng đỏ tươi màu máu
dường như lũ mèo hoang giống đực đang bị thôi miên
Tôi vươn vai, ngáp dài. Bỗng dưng thấy mình liều lĩnh. Biết đâu lại chẳng làm ơn mắc oán. Bây giờ chồng cô ấy về bất chợt, tôi sẽ giải thích thế nào cho xuôi. Những ngày cận tết, những đêm giao thừa, bọn người lông bông, đầu đường xó chợ; dân bụi đời, dân không cửa không nhà cũng thường mò về nơi chốn nào ấm cúng. Nhất là khi hắn lại còn hai đứa con.
Petit frère: On est de quelle religion?
Yvan: On est athée!
Petit frère: Euh.…ça veut dire quoi?
Thời gian đó, đi theo anh chị họa sĩ Cù Nguyễn, tôi mang hết tủ sách của Nghiêu Đề đã nhọc công giấ́u diếm ra bày, bán chữ nghĩa ngoài Chợ Sách trên đường Calmette, Ký Con.
Bán thì ít mà tôi mải mê đọc lại những cuốn sách quí đó thì nhiều. Tôi xót xa, tiếc rẻ khi phải bán đi sách của Arthur Koestler, Dostoevsky hay Solzhenitsyn….
Độc thân thì có mà chờ dài cổ ra cũng chẳng nước nào dám nhận. Cô ta trẻ hơn tôi nhiều lắm. Chúng tôi có với nhau một đứa con trai. Tôi bị chứng động kinh từ nhỏ nên không được cấp bằng lái xe. Qua xứ sở này không lâu thì mất vợ.
Ngày sắp dựng tại làng Belem. Ngôi sao lạ vừa biến mất. Người khách viếng cuối cùng cũng đã rời đi. Đức Nữ Maria cũng đã chất lại những đống rơm cho hài nhi, cuối cùng, cũng vừa nhắm mắt ngủ. Nhưng người ta có thể nào ngủ được trong đêm Giáng Sinh không?
Cứ lúc đêm về trong trại giam là ông lục lọi những ngăn chật chội của trí nhớ, để tìm lại cuốn phim buổi viếng thăm ngắn ngủi của con gái ông năm nào. Đó là thuốc an thần, thứ linh dược đem lại cho ông cảm giác tinh khôi của người nhấm nháp cái xót xa, tê tái nhưng ngọt ngào của một chân tình. Ông nhắm mắt hình dung từng cái nheo mắt, từng cái nhún vai của đứa con gái duy nhất.
Sự khác biệt sâu xa giữa Tố Tâm của Hoàng Ngọc Phách (1925) và Hồn bướm mơ tiên của Khái Hưng (1932), cho thấy bước tiến khổng lồ mà Tự Lực Văn Đoàn đã thực hiện được, ngay từ năm đầu tiên xuất hiện.
Đầu óc lâng lâng, ngây ngất trong mùi nước hoa phảng phất từ mái tóc uốn quăn, từ manh áo lụa tím điểm những bông hoa vàng, từ phần thân thể trắng ngần kia. Mùa xuân nơi ấy. Mùa xuân gió lộng, thổi bay những cánh hoa vàng. Những cánh hoa mọc trên đồi cao. Những cánh hoa mọc trong lũng vắng. Thiên nhiên mở rộng. Hai ngọn đồi nhấp nhô. Mùi nước hoa tỏa ra từ trí tưởng, từ nước da trắng ngần.
Tòa Thánh Vatican đã khánh thành Cảnh Chúa Ra Đời (Nativity), với một bố cục và các hình tượng không giống bất cứ cuộc trưng bầy nào trong quá khứ, khiến nhiều người không khỏi sửng sốt, và ít ra một trang báo Mạng đã phải kêu lên hốt hoảng “Mayday! Mayday!” (tín hiệu báo nguy, như SOS).
Hắn ghé sát mặt cô ấy để phun lên má cô chất nọc của loài rắn độc. Thứ nọc có mùi hôi của hơi thở quấn mùi thuốc lá và chất miệt thị đắng chát tâm hồn. Cô ấy nghiêng người qua một bên, nín thở. Hắn càng chồm tới. Cô ấy bước lùi lại. Phải chồng mình đây không.
Trên một cánh bướm mà tôi gặp ở Mexico có cái hình kỳ lạ như hình vuông, mà tôi không giải thích được ý nghĩ. Trong dịp khác, chúng có hình của con mắt khá lớn như mắt thú dữ, có lẽ để đe dọa kẻ thù. Con mắt ấy thật đáng sợ.
Tôi muốn bắt đầu bằng một lời cám ơn trân trọng dành cho những nhà văn đã tham gia phỏng vấn và trả lời những câu hỏi của Da Màu do Đinh Từ Bích Thuý soạn. Những câu hỏi của chuyên đề vừa tổng quát hành trình đọc, vừa giúp chúng ta đi sâu vào từng tác phẩm đã tạo dấu ấn riêng trên mỗi cá nhân, và một cách nào đó đã hình thành chúng ta là những người viết hôm nay.
Bình Luận mới