Bài đã đăng của Lê Chiều Giang
còn trên gỗ mục

Có lần, khi tôi sắp phải khóc vì tiếng đàn rầu rĩ, thê lương. Ngước đôi mắt ngây thơ tôi hỏi: “Có khi nào Ông tính ca cho Bé nghe, những lời vui vui hơn chút xíu không?” Ông chỉ cười, môi cười móm mém. Tôi chẳng hiểu ý nghĩa gì, qua nụ cười bí mật của Ông.
tiếng của đêm thâu

“… Ôi những đêm,
Những đêm dài
Khóc.
Một mình, lẻ loi…”
[ThanhTâmTuyền / nhạc Cung Tiến]
Lệ Đá Xanh
Mười hai giờ đêm, giữa mất đi của một ngày cũ, đêm vẫn không cần sáng, để đón chào bình minh …
Cafe Âm U

Cafe Phạm Thiên Thư vắng tanh, với những im lìm, dù quán chỉ xao xác với 2 chiếc bàn nhỏ. Thỉnh thoảng Thi sĩ Bùi Giáng, vai khoác chiếc túi rách tả tơi, tay kéo theo sợi dây dài có gắn rất nhiều lon sữa bò sét rỉ. Với vẻ mặt hóm hỉnh, Ông nghênh ngang tới ngồi ở chiếc bàn còn lại.
Chinh Phụ Ngâm

Thời gian đó, đi theo anh chị họa sĩ Cù Nguyễn, tôi mang hết tủ sách của Nghiêu Đề đã nhọc công giấ́u diếm ra bày, bán chữ nghĩa ngoài Chợ Sách trên đường Calmette, Ký Con.
Bán thì ít mà tôi mải mê đọc lại những cuốn sách quí đó thì nhiều. Tôi xót xa, tiếc rẻ khi phải bán đi sách của Arthur Koestler, Dostoevsky hay Solzhenitsyn….
Tranh, tiếng nói cuối cùng

Suốt bao năm dài, anh hay dùng những màu âm u, lạnh lẽo, những màu tái ngắt, lạnh tanh. Bức tranh cuối cùng anh dùng màu hoàng kim, rực rỡ và ấm áp.
Sự im lặng của anh đang dàn trải trong tranh…
Phía Bên Kia Vầng Trăng

…The lunatic is in my head…I’ll see you on the dark side of the moon…
Tiếng guitar không mạch lạc, óng ánh như David Gilmour, guitarist của Pink Floyd, nhưng chồng chất trên sáu sợi dây đàn hơi lúng túng là tiếng hát tuyệt vời. Tiếng hát diễn đạt mơ hồ ra một nơi hò hẹn, mà cho dù phải đợi tới ngàn năm sau, chắc cũng chẳng hề có ai muốn tới…
KHI CHÚNG TÔI CÒN THỞ

Và , khi ngẩn ngơ ngồi trước một người thân đã vừa thở hắt ra hơi thở cuối, đã vừa ra đi , có phải cả Vy và em đều xác tín một điều: Nỗi chết rất nguyên si , rất trần trụi , rất thật . Và nhất là đã chẳng hề có sự “cường điệu” nào cho nỗi Chết .
Lên đồng
Ta ngồi một mình trên nóc nhà
Buổi sáng,
trước ngày bỏ đi
Khói thuốc tan trong mây
Rượu đổ đầy máng xối
Bình Luận mới