Tam Đảo 04-14-2024
(Đinh Từ Bích Thúy chế biến từ ảnh Đặng Thơ Thơ chụp Noguchi Garden, Pacific Arts Plaza, Costa Mesa, California)
Lịch Trình Trong Tuần
“Ai Vượt Cạn, Ai Trầm Mình Giữa Quen và …
tôi đã qua hết mùa xuân không sắc hoa
bây giờ là mùa hè
hoa kỳ không phượng đỏ
chỉ có mầu áo xanh
ở biển tôi đợi em dưới chùm
hoa lồng đèn úp mặt xuống con
đường phía trước nom sẽ dẫn mút
mắt em ra cửa biển thì dưới
ngày chủ nhật không vần vè
jack và jill bắt thang máy
lên ban-công khu nhà hàng tầng hai mươi ba
mùi thịt nướng thơm phức
Anh đã phục chế nhiều sách quý để lưu trữ và để biếu bạn bè. Nhưng thực ra, Thành Tôn là một nhà thơ, mặc dầu sau này, do lý do sức khỏe, anh không còn tiếp tục làm thơ nữa. Thành thử, toàn bộ sự nghiệp của anh nằm trong “Thắp tình”, tập thơ đầu tay và cũng là tập thơ duy nhất.
Chúng tôi đi dự những buổi lễ này từ khi hai đứa bé còn học Mẫu Giáo. Lần nào đi dự cũng thấy trong lòng vừa vui mừng vừa ấm áp. Nhưng buổi Lễ năm nay thật là một buổi lễ làm trí tôi lao xao và hồn tôi run rẩy. Tôi vừa dự Lễ vừa hình dung ra ở Uvalde, Texas
Trong lúc chiến-trận ở Ukraine còn đang tiếp diễn, mọi nơi đều hồi-hộp theo dõi trận đánh ở Dunbar về phía đông Ukraine và Nga đang xiết vòng vây quanh Mariupole ở phía nam chuẩn bị cho kế-hoạch xâm lăng tới theo thế-trận đã tính của Kremlin, liệu Hà-nội có lo ngại về một tai-biến sẽ xảy ra bất ngờ cho Việt-nam trong tương-lai hay không?
Ngày hôm nay hầu hết người làm thơ có khuynh hướng viết dài. Đinh Thị Như Thúy cũng là một người như vậy, mặc dù trong các bài thơ của chị , các chi tiết được chú ý. Người đọc hôm nay ngày càng làm quen với các câu thơ dài…
Không còn Trump để mạt sát, người cấp tiến dần dần xoay sang công kích lẫn nhau. Các nhà hoạt động cánh tả dành ngày càng nhiều thời gian để thanh tẩy cộng đồng công lý xã hội trực tuyến, trong khi tìm kiếm những cơ hội để bị xúc phạm.
Ngày của Mẹ năm nay, con gái không tặng hoa mà đưa mẹ đi thăm tác phẩm của mình trưng bầy thường trực trên bức tường phía nam của toà nhà Vanport vừa hoàn tất và mới khánh thành cuối năm ngoái, tại trung tâm Portland, Oregon, nơi cô định cư từ trên 10 năm qua.
we breathe and breathing is an a|synchronous music yet every body needs the air
mình thở & sự thở là à một|đồng nhạc tuy nhiên ai cũng cần không khí
giấc ngủ đối đầu trăm điều dối trá
trâng tráo cổ động nhai đi nhai lại
đống giẻ rách chó chê
(có phải đây là kỹ năng thời thượng?)
con đường trước mặt lầm than khổ ải
cánh đồng hướng dương cháy khét
từng lớp người ra đi như bóng ma
không biết về đâu
1 giờ trưa
ngồi trên sô-pha bọc da
ngắm tướng ngũ đoản của Volodymyr Zelensky
tổng thống Ukraine
Chiều rơi, chiều đang dần rơi – về đâu ngày mai? những áng mây xa vời
Người đi, người đi thật xa – còn ai gần ta? đã hết rồi thiết tha
Tôi không chọn máu không chọn màu da
Tôi không chọn tiếng mưa rơi
Giữa tôi và Saigon
Tôi vẫn giong cánh diều giữa lòng bàn tay
Không. giấc mơ của tôi là một ly sữa đậu nành nóng.
đêm lạnh. không đường
hè phố vắng
đôi mắt tình nhân u uẩn
Một cuộc thi thơ dành cho sinh viên đã trở thành một cơ hội để bày tỏ nỗi thất vọng của công chúng về các vấn đề xã hội đang gây xôn xao ở Trung Quốc trong những tháng vừa qua.
Cửa sổ ban công nhà từ đó mãi niêm kín. Mẹ chốt cửa, dán niêm phong và ép tôi không mở dù với lý do gì chăng nữa. Tôi nghe mẹ, tôi không hay về nhà, cũng không hay nhìn cảnh vật qua cánh cửa sổ oi bức. Từ cửa sổ nhìn xuống chỉ thấy một hố đất lủng sâu. Đứng từ phần đất hoắm hoắm ngước lên thấy một cửa sổ đóng chặt.
Có thể nói, sách tiếng Việt của người Việt Nam Hải ngoại đang ở trong buổi hoàng hôn, vì thế hệ của những nhà văn một thời vang bóng của Việt Nam Cộng Hoà …
Một chiều thứ Bảy cuối tháng Tư, 2022, bạn hữu, gia đình và những người hâm mộ thơ nhạc Nguyễn Đình Toàn đã đến thăm và chúc mừng cùng ông rất đông đảo. Ngày vui này được tổ chức ở Nhà sách Tự Lực của Quận Cam thành phố Little Sài Gòn, California.
Không cùng tôn giáo thì bị xem là PHẢN GIÁO, xưa bị đem lên giàn hỏa, bị rút phép thông công, bị ném đá, bị gièm pha, v.v. Không cùng lý tưởng chính trị thì bị xem là PHẢN ĐỘNG, phản quốc, phản chủ, v.v. Khi bị gán cho chữ PHẢN là xem như bị cô lập, bị cách ly bởi đám đông.
Thì ra vậy. Hèn gì những khuôn mặt nhìn một hồi thấy quen quen; những khuôn mặt thường xuất hiện ở những hội hè, đình đám, lễ lạc nọ kia. Tôi thấy những khuôn mặt son phấn vây quanh anh chàng đội mũ vải màu trắng. Những cái điện thoại di động đưa lên. Đám đông làm cái sự selfie vung vít. Ánh đèn chớp tắt liên tục trên màn hình.
Khi đặt tên cho bài viết này, tôi lấy cảm hứng từ tựa đề của cuốn tiểu thuyết A Tale of Two Cities (tạm dịch: “Chuyện Hai Thành Phố”) của Charles Dickens (1859). Tuy nhiên, sự giống nhau của cuốn tiểu thuyết và bài viết này dừng lại ở tựa đề
Bà thích ngồi vui vầy giữa bạn bè, người giúp việc, nghe họ kể mọi chuyện, chỉ mỉm cười chứ không cười lớn tiếng. Mẹ tôi không phải là người ít nói, nhưng thích sự im lặng, đó không phải là sự im lặng khó hiểu, sự nghiêm nghị, sự hờn giận, sự cô độc, mà đó là sự im lặng của khu vườn, có chút bẽn lẽn
Bình Luận mới