Jasper Johns
Three Flags, 1958
Encaustic on canvas – 30 5/8 x 45 1/2 x 4 5/8 – Whitney Museum of American Art
Ba Lá Cờ trong triển lãm trên mạng Out of the Fray tại Brown University. Cuộc …
Tôi sống ở vùng Veneto
Mỗi ngày là một bản tin chiến tranh
Không thể ra ngoài, chúng tôi tổ chức gặp trên ban công mỗi ngày
Chúng tôi hát quốc ca và những ca khúc về lịch sử
cấp phổ thông!) suốt thời
trịnh/nguyễn phân tranh
cái thời đầy cuồng vọng
chó má tôi đang thấm
Khẩu trang là thời trang mới của năm 2020.
Nghe nói trong tháng tới các nhà kiểu mẫu thời trang Zara, Gap, Chanel, Burberry và cả Louis Vuitton sẽ tung ra hàng loạt khẩu trang để đáp ứng nhu cầu toàn thế giới. Nhưng không gì bằng khẩu trang do bạn tự làm. Bởi vì bạn đang sáng tạo, tái tạo, chế tạo trong tinh thần nghệ thuật đương đại.
Có đứa bé ngừng khóc trên ngực mẹ lạnh giá
Người mẹ ấy là một con chiên ngoan đạo
Đã ngưng thở trong phút giờ linh thánh
Nơi nghìn trùng thánh địa
Sự linh thiêng vẫn hằn sâu trên khóe mắt bao dung
Và tôi tin rằng bức ảnh này đi vào lịch sử nhân loại
Làm thế nào để bảo vệ những người vô gia cư này. Họ không có nhà, họ sống lang thang trên đường phố, làm sao có chỗ để họ tránh được con vi trùng khủng khiếp này. Tội nghiệp nhất là những em còn nhỏ, nếu cha mẹ chúng nhiễm bệnh thì chúng biết đối phó thế nào?
“Trong cơn thảm họa không ngừng nghỉ, sự cứu rỗi sẽ bám vào vết nứt nhỏ,” Walter Benjamin viết.
Sự cứu rỗi sẽ đến trong khoảng thời gian ngắn, vào giờ nghỉ.
Một giây phút khi ma quỷ bị phân tâm, sẽ có một vết nứt.
Khi dịch “mù trắng” đã tấn công tới nạn nhân cuối cùng của nó, cuộc sống với những quan hệ và lo âu kiểu mới bắt đầu xuất hiện, dù tạm bợ và bất ổn. Một số người mù tập hợp lại và cùng tổ chức sống chung. Đối với họ, những thứ tưởng như tầm thường nay trở thành đáng quý, những hành động tưởng như tình cờ nay trở thành sâu lắng và nhiều ý nghĩa.
Thế giới chưa hề rơi vào tình trạng như thế này kể từ sau trận đại dịch cúm 1918 giết tới từ 50 tới 100 triệu người khắp thế giới. Vì đâu nên nỗi? Tôi đã đọc và xem các phim tài liệu liên hệ. Đã trải qua đủ phản ứng, với nhiều lo âu. Tôi thấy cần thiên nhiên. Tôi cần sequoia.
người đụng người bịt mặt
màu không gian đặc quánh
thời gian trét miệng mồm
màu quan tài hiển lộng
Cũng lâu rồi thế giới mới kỳ lạ như hôm nay
Biểu ở nhà là ở nhà
Biểu cách ly là cách ly
you unfriend many people on facebook
convinced that ignorance is air-borne and you shall get infected
ả từng tin vào việc khử trùng bàn tay lẫn cách nhìn cuộc sống
tôi đang hít thở bầu không khí chết chóc, tang thương rình rập, rượt đuổi sau lưng.
‘nó’ rượt đuổi bất kỳ ai. từ tổng thống đến kẻ sát nhân. từ tỉ phú đến người vô gia cư. từ đứa bé đang tượng hình trong bụng mẹ…
Hắn có thể đến vào nửa khuya lúc bạn ngủ,
người nhà hớt hải kéo bạn dậy;
đứng bên giường kể từ đó
bạn không muốn một ai nhắm mắt nữa.
con chó hoang đánh hơi rồi
quay ngược về phía thùng rác
khu phố già hơn trong cơn đại dịch
thu mình chịu đựng tai ương
Hò, cống, xang… âm vang mạch nước
Chảy luồn trong máu. Thuở nằm nôi
Gặp duyên kết nghĩa. Tình đơm nụ
Hễ dứt câu hò anh chết thôi
Bây giờ chúng ta đếm đến mười hai
và tất cả chúng ta giữ yên.
Lần đầu trên mặt đất,
chúng ta đừng nói bằng bất kỳ ngôn ngữ nào;
Đôi khi tôi hỏi Tựu, Ông sợ gì nhất. Lần nào cũng vậy, Sợ cái lưỡi.
Tựu có một cái lưỡi rất đẹp. Màu đỏ tươi, người ấy là sức khỏe tốt. Lưỡi rất dài, có thể là người giàu lý luận
Hãy tưởng tượng, một không gian rộng lớn, im lặng của chợ Costco … chung quanh treo chân dung phóng lớn của những người đeo khẩu trang với các kiểu vẽ sặc sỡ, và ở giữa là mười diễn viên đứng cách nhau hai mét, với khẩu trang lụa lập lòe dưới ánh đèn màu, ra dấu với nhau bài thơ Corona (Hào Quang) của Paul Celan, như một hợp tấu câm vượt qua mọi ngôn ngữ và khổ ải.
Quran 49:13: “Hỡi nhân loại! Ta tạo ra ngươi từ một người nam và một người nữ, và đưa các ngươi vào các quốc gia và bộ lạc để ngươi có thể nhận ra nhau, chứ không để ghê tởm nhau.” Phải chăng có lời nhắc nhở đó chỉ vì bản chất con người và các quốc gia là muốn tranh giành và giết hại lẫn nhau để đi đến tự hủy diệt?
Người bạn nhìn ngó khắp nơi xa lạ, một phía của dòng sông Sài Gòn người bạn chưa từng biết tới. Au-delà du fleuve. Au-delà du bien et du mal… Người bạn nhìn ly rượu sắp cạn kiệt, cả hai người có dốc túi mua rượu để uống cạn bao nhiêu ly cũng không thể, thật là không thể vượt qua một cái gì, để mà nói tới vượt qua một buổi trưa héo hắt.
Ở góc ngã ba con phố có một người vô gia cư, loay hoay với cái bị quần áo hoài không biết để chỗ nào dưới cái gốc cây anh đang ngồi. Cái cây này …
Bernard Rieux sống trong Dịch Hạch của Camus sống với cái phi lý của cơn dịch, của số phận riêng của mình và của thành phố. Chính vì thế, ông chọn phải xa vợ, chọn ở lại chiến đấu chống cơn dịch như một bổn phận phải hoàn tất chứ không nhận mình là anh hùng.
Bây giờ khán giả mới thấy phòng làm việc của họ nhìn ra các toà cao ốc nhấp nhô.
Ánh sáng chiếu từ phía sau, hắt bóng con vi khuẩn đứng ngoài cửa sổ, khoác áo choàng, đầu đội mũ gai tua tủa, tư thế như tượng Nữ Thần Tự Do.
Con vi khuẩn bắt đầu di chuyển giữa các toà nhà. Nó uốn mình theo theo điệu nhạc, tạo những mô thức trừu tượng theo kiểu múa đương đại. Bóng nó lớn dần lên, bao phủ và ngự trị thành phố.
Bình Luận mới