Jasper Johns
Three Flags, 1958
Encaustic on canvas – 30 5/8 x 45 1/2 x 4 5/8 – Whitney Museum of American Art
Ba Lá Cờ trong triển lãm trên mạng Out of the Fray tại Brown University. Cuộc …
Chúng tôi thấy được nơi cuối chân trời có một làn khói mỏng rồi con tàu lớn dần, nhẹ nghiêng về một phía như trong bức vẽ của đứa bé. Tôi đội chiếc nón rơm tròn che nắng ngang mặt có hoạ hình 7 chú lùn. Tôi phải ngẩng cổ để nhìn tàu đang lớn dần. Nếu không, tôi chỉ có thể nhìn tới đầu gối của người lớn và những vệt mồ hôi trên áo họ hoặc những đường nhăn trên các cặp đùi phốp pháp.
anh vào phòng đây làm việc
thành viên tám bốn không sáu
anh đừng né cũng đừng đá
không ai giúp được anh đâu
Cách đây đã nhiều năm, hồi còn ở Sarajevo, tôi và em gái cùng bố mẹ đi xem một bộ phim. Bộ phim kể về một anh chàng đẹp trai đi tìm một kho báu, thế rồi trong cuộc hành trình ấy, anh ta gặp một cô nàng xinh đẹp.Mẹ tôi ngủ gật ngay tức thì; phim ảnh vốn thường làm cho bà dễ buồn ngủ. Bố tôi thì có một phản ứng khác. Hết cảnh đầu tiên, bố tôi khịt khịt mũi tỏ ý giễu cợt:“Thật là ngớ ngẩn,”ông thì thầm vào tai tôi.
Khi bên ngoài mưa, gió cứ
rỉ rả, nguyên một đêm tôi&
m thức, chỉ để chơi; sáng
ra, ngồi tọng gần chín củ
Trăng du đãng ngủ nhờ thềm lạnh
Muốn mời vào nhà không chiếu chăn
The homeless moon sleeps overnight on the steps outside
I really want to ask him in, but where to find the extra floor-mat and blanket?
Từ khi nào mà trái tim anh trở thành mỏng
đến nỗi anh có thể gõ vào bên hông của nó
và làm thơ trên đó
ở giữa nhịp đập
an okra plant was knocked down last night
the heavy rain
or afterwards the moon so cold and bright?
một cây đậu rổ bắp đêm qua ngã ngửa
mưa nát đất
hay vì sau đó trăng quá lạnh quá sáng ?
làm con người sống mấy chục năm
mà bể khổ trầm luân bất tận
yêu thương đó buồn pha sắc giận
vừa khóc ròng lại há mỏ cười
Có buổi chiều không muốn làm gì cả / nghĩ / nói gì cả
cho
trăm con sông nuôi nấng tuổi dại mình
chảy đầy trí nhớ
vì người đã yêu tôi,
mặt trăng và hoàng hôn
tinh tú và những đóa hoa
cao trào vàng kim và thầm lặng ánh bạc
Anh Lục ôm tôi. Trong giữa những giao động từ gió biển, tiếng sóng kéo rì rào trên cát, đập vào bờ đá cuối bãi, giọng người quanh đây ú ớ, có mấy tiếng chim ang ác. Anh Lục nhìn ông Biển, gật đầu. Một tiếng hét lớn, cùng lúc với gót chân phải đạp mạnh xuống cát, nơi anh Lục đứng, có một tảng đá xám.
Tự nhiên xòe
Bàn tay tôi lồi lõm những tín mạch bao chùm
Nhúc nhích mọc chồi phận ở từng ngòn tay
Tôi không mang màu lá nõn xanh.
Thẩm Phán Jemubhai trong cuốn sách Kế Thừa Mất Mát của Kiran Desai, sẽ không phản đối. Sinh ra trong một gia đình trung lưu Patel, ông lên thuyền đi Anh năm 1939. Cảm thấy lạc lõng, và bị đối xử khinh miệt vì da, màu, mùi, ông trở về làm một giới chức ICS phục vụ cho người Anh.
Tôi hiểu nhất hình ông đạo đưa hai bàn tay ra
đuổi xuống khỏi thiên đàng
những chàng tử vì đạo:
chẳng còn gái trinh nữa đâu.
Họ đâm lo lắng thêm, nỗi lo của mình và thêm cả của người thân vừa gặp gỡ nữa. Không gặp nhau họ còn yên tâm hơn, lòng còn nuôi chút hy vọng là những người kia đã tìm thấy công việc, có cơm ăn, và nếu không may, cả ngày không có việc làm, họ trở về ăn mớ cơm của người có việc mang về.
Cộng đồng thơ ca, mặc dù nổi danh với những cãi cọ vặt vãnh, những đôi co cắng đắng, thì nó thực sự là tuyệt vời giỏi giang trong công tác tưởng niệm người vừa mất. Những nhà thơ biết cách làm gì ở những tiệc sau lễ tiễn linh. Tôi vẫn luôn luôn cảm nhận rằng chữ lời của một nhà thơ, tham dự vào truyền thống xướng tán, huyền ẩn, cổ sơ, giữ cho nhà thơ ấy sống mãi.
Những ngày gần đây, cả trong và ngoài nước, có nhiều thảo luận sôi nổi trên các diễn đàn, báo chí văn nghệ về “Tự Truyện Lê Vân – Yêu Và Sống”. Những cuộc thảo luận này có cường độ nóng tương tự như những cuộc thảo luận về “Bóng Đè”, về “Cánh Đồng Bất Tận”, về “Nhật Ký Đặng Thùy Trâm”. Người khen cũng lắm, kẻ chê cũng nhiều.
“Cô phải thay van tim, nếu không sẽ chết.” Vị bác sĩ giải phẫu quả quyết. “Không còn lựa chọn nào khác hở bác sĩ?” “Phải dùng van tim heo thay thế.” Vị bác sĩ giải phẫu thứ nhì kết luận.
Từ cà phê Giải Lao nhìn sang bên kia đường là nhà hát Opéra. Ánh sáng thắp lên vây quanh Mozart, Bach, Schubert. Từ nhà hát Opéra nhìn lại cà phê Giải Lao là mầu mưa che khuất hai chỗ ngồi. Ai đó vừa châm điếu thuốc hút. Sợi khói ngả nghiêng, rớt lại câu hát buồn.
Tôi cộng tác cho một tờ báo trên mạng. Nhóm chủ trương khuyến khích cộng tác viên đóng góp bài hay bằng phần thưởng. Bài nào được nhiều phiếu bầu hay nhất trong tháng sẽ được phát một con tem vẽ hình mèo đen. Cứ có năm con mèo đổi được một chai rượu.
Lục, Vàng, Cam, Đỏ tình thân như thủ túc. Một hôm rủ nhau xây nhà. Cùng nhau thiết kế đồ án, cặn kẻ đến từng chi tiết. Ăn đâu, ngủ đâu. Ai rửa chén quét nhà, ai chỉ tay năm ngón. Xong giao Lục tìm thợ cất nhà.
Được thúc đẩy bởi một ý muốn thánh thiện tuyệt đối nhưng không thể từ bỏ bầy đàn, hắn quyết tâm cứu rỗi nhân loại bằng cách kiến lập một hội kín gồm những kẻ khôn ngoan nhưng chán đời.
Con thạch sùng bò ngược trên trần nhà. Màu da nó ngà ngà tiệp màu vôi. Nó đuổi theo một con thạch sùng khác đang chạy dọc theo một bóng đèn nê-ông dài ở góc tường. Quang nhìn thấy nó lúc anh ở vị trí nằm ngửa tay ôm ghì đầu Vi nhìn lên trần.
Chiều thứ bảy, chàng và nàng hẹn gặp nhau ở một bến xe buýt gần nhà nàng. Thật ra thì họ vẫn có thể gặp nhau ở nhà nàng hoặc nhà chàng vào bất cứ lúc nào mà hoàn toàn chẳng có trở ngại gì. Nhưng nàng lại cứ thích như thế và chàng thì bao giờ cũng vẫn cứ sẵn lòng chiều theo bất kỳ một ý muốn nào của nàng.
Thứ âm thanh bắt ông tỉnh ngủ sáng nay không phải tiếng chuông điện thoại rất nhiều lần vang dội buốt óc trong giấc mộng hằng đêm, mà chỉ là chuỗi tiếng động rón rén, gần như rụt rè của một sinh vật quen thuộc. Ông cố hình dung. Âm thanh nghe như tiếng chân từ một góc tường vôi bước ra, dò dẫm lên sàn gỗ xiên xéo nhiều vết trầy trụa của quá khứ.
Bình Luận mới