Con chim trúng thương không lê nổi thân mình
Cắm cúi mổ những hạt cỏ
Trong buổi sớm hình như sương giá
Tôi xốc lại balô
Không kiểm tra hành trình một lần nữa
Chỉ thấy những bụi cũ xổ ra
Tung mù ngạt thở
Những khung hình trượt qua hai bàn tay gân xanh nổi lên chằng chịt
Đã ghi lại con đường
Và những căn nhà bị đập bỏ nhở nham tường ố
Chữ Song hỉ bung biêng nhạt màu trên ô cửa
Lặng lẽ nhìn gã chợ người cởi trần quăng búa
Gồng hết sức mình
Đập đến tan tành
Một tổ-ấm ngày-xưa
Giờ cũ kỹ – Chằng rằng – Dây dợ
Con chim nhỏ trúng thương
Tưởng gặp tôi lạc bầy trong rễ cỏ
Mổ đến cùn mỏ
mới biết mắc lầm
Vụn vữa và ngói vỡ lặng câm
Đã kể tôi nghe điều đó
Danang, 8th Mar 09
Năm chiếc lồng chim treo ngoài ban công
Chiếc nào cũng trống
Nhưng những con chim nhựa trong phòng vẫn hót
Khi tiếng động lạc vào
Buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối
ở trên cao
Trong những mắt cáo
Thấy những đầu móng tay chân biến thành móng cọp
Cồn cào không biết bám vào đâu
Không, đâu cần phải đi xa tới thế
Để tới trốn nơi không chạm tới những đám mây
Người bạn già thở dài nhìn xuống những nóc nhà
Bê tông, tôn lạnh như nghĩa địa
Ước mình không phải chết ở tầng cao
Dọn sạch sẽ căn phòng, trả lại chìa khóa
Người bạn già
cùng tôi một lần nữa
trả lại bàn chân cho mặt đất kia
Chung cư, SG, 17th Mar 09
.