Tôi nhặt lấy một cuốn bất kỳ trên bàn
Mang thêm đôi kính
Cùng những bước chân chậm rãi xuôi theo con dốc
trạm tàu điện bắt đầu rung chuông
chuyến tàu số 1 chở tôi vào thành phố
Đó là ngày đầu năm
tôi tự nhủ “mình đã sống suốt mùa đông dài”(1)
trong căn phòng trọ với những tấm rèm màu đỏ
Một chiếc hộp nhựa màu đen đỡ những bông trạng nguyên
ngày hôm qua vừa héo rũ
Tôi tự nhủ
mình đã sống suốt mùa đông ở đây
Liệu có thể sống thêm mùa đông nữa?
khi mọi thứ dần sáng rõ ra
như băng giá
con đường mỗi ngày tôi qua
đã cố nói với tôi
“thêm một sai lầm nữa”
Đó là ngày đầu năm
Cuốn sách nhẹ bỗng mang tên The Gathering
đã tự lật vài trang đầu
bởi gió
đã thổi vào tận mắt tôi
những bông tuyết nở trong đêm bất tận
(1) Trích “Ngày đầu năm”, Ko Un
Mọi người lại nói về những ngôi nhà
của những năm lai vãng
và về những căn phòng
của những ngày tạm bợ
Mình ở đó
Trần thạch cao trắng phớ
những mảng tường hoa hồng bung nở
màu hoa rất cũ
cả những sợi dây leo
không bò nổi tới ban công
với những chậu hoa gói trong túi nylon màu
lơ lửng
Chiếc máy sưởi bị bỏ quên
khi mình ở đó
Hồi tưởng lại
chỉ thấy những ngón tay bám chặt vào lòng tay
như những ngón chân bấm trên con đường bùn trơn trượt
và hai chiếc bóng nằm dưới tượng Phật bà Quan âm nghìn tay nghìn mắt
ở một góc bảo tàng Guimet
(Cũng như anh, em đã chẳng nghĩ gì)
Tự lúc nào
mình đã không còn tin vào cuộc đời này nữa?
Nhưng em đã không bao giờ hỏi anh câu hỏi đó
Khi mình cùng nhau trong căn phòng
của những ngày tạm bợ
với chiếc máy sưởi bị bỏ quên
và những dây leo không tới nổi ban-công
cùng những bông hoa trên giấy dán tường
cứ cũ đi và không ngừng nở
.