Bài thuộc thể loại: Sáng Tác
Sau kỳ nghỉ
Mở cửa
để làm một kẻ thất trận trước ngôi nhà của mình
bóng tối đã là chủ nhân mới
đang nhảy nhót bài ca chiến thắng trên tủ, giường và bàn ghế
Được lục soát ♦ Tuổi thơ
Được lục soát là rất tốt
nó sẽ chứng minh
sự phấn đấu trong sạch
kể cả nhà vệ sinh.
nhân thân
trí mòn qua lỗ khóa thời gian
nhìn đâu cũng phiến mình run rẩy
cũng lũ tra tấn nguyên hàm bạo lực
nhốt người trong hộp sọ
từ hình tượng tròn vuông tam giác ♦ giấc mơ &…
thầy tu bắt đầu tụng niệm nhuần nhuyễn tròn vuông tam giác
phản kháng chửi tục khắp cùng
tổ tiên trở về mũi miệng luôn bịt khẩu trang
Coi bộ màu đỏ như nhau
màu đỏ nhan nhản. quành. khắp
ảnh hưởng nét văn hoá. cách trị vì
băng rôn chéo phố cũng đỏ mùi kích hoạt xảo ngôn
nhưng gốc gác nó và trách nhiệm không tuỳ
Để sống những ngày này
Tôi hằng nghĩ tưởng như Oscar Wilde
về những khoảnh khắc cuộc đời để sống với hiện tại
có quá khứ tương lai trong khoảnh khắc này.
Kẻ thứ ba
“Đã có ai gọi báo cảnh sát chưa? Thật là ác độc quá đáng.” Mấy chị em đưa mắt nhìn ra hồ cá ở sân trước, dưới ánh sáng ảm đạm của một bầu trời dày đặc những đám mây đen, xác những con cá Koi phềnh bụng lật ngửa, lềnh bềnh chết trôi xen kẽ giữa đám lục bình
Châu Long

Tại sao Dương Lễ không giúp Lưu Bình một cách bình thường. Không có con đường giản dị nào để cho cảm thông và yêu thương có thể từ tấm lòng này tới với một tấm lòng khác hay sao? Tại sao chàng phải nghĩ ra cái việc sỉ nhục Lưu Bình trước khi chìa bàn tay đỡ bạn.
NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 2)
Tôi đã từng ở nơi không mưa, không nắng, không ngày, không đêm, không tiếng động. Nhưng bóng tối tràn ngập. Đó là phòng biệt giam dành cho tù chính trị. Chỉ có một lỗ nhỏ để đưa cơm vào, nằm sát đất. Tiếng trái tim tôi đập, tiếng tôi thở là những âm thanh duy nhất để tôi thấy sự sống. Tôi đã ở đó không biết bao nhiêu ngày. Thời gian chỉ là khoảng trống.
Ngọn đèn dầu bà thắp ♦ Khả thể (2)
Ngọn đèn dầu trong trí nhớ
Những đêm mưa phương xa tôi nằm mơ
Thấy bà vặn nhỏ cây đèn dầu
Vừa nghe tháng bảy
em còn có cái lớn hơn
cây kim khâu mỗi bận sờn áo đông
gió dùi thủng tẹt mênh mông
lòi sau lưng một cánh đồng trắng phêu
Bến tối – I
Trong đêm không cùng tận, trong bóng tối thẫm ướt
Tôi mặc áo quần trắng, toả sáng
Giữa những lá đen rơi rớt
SỎI ĐÁ

Và trong giấc mơ của tôi lúc nào tôi cũng chạy, cũng chạy, không phải về phía căn nhà mà ngược lại về phía cái hố sỏi. Tôi có thể nhìn thấy con chó Blitzee trồi lên ngụp xuống và Caro bơi về phía nó, bơi một cách mạnh mẽ, lao tới để cứu con chó lên.
không nhất định
đám tang chính trị gia
trên màn ảnh truyền hình
hoa ngọc lan đang héo
bởi lá đã rụng về cội
Tháng Tám (San Diego)
Căn phòng ở cuối hành lang, hay căn phòng bước ra khỏi giấc ngủ
Hương ngọt đắng, những người di chuyển, một khuôn mặt gần
Cận sát rồi lại trôi ra xa
Mật ong ♦ Những bàn chân… ♦ Lặng yên cho…
một đêm rì rào mật ngữ
em lìa bỏ hương thơm
đi ngang hồi lễ sớm
Từ vùng mây u tối ♦ N
em nói, chúng ta hãy nằm trần truồng dưới bóng râm của cái cây bị mất đầu, lắng nghe những tiếng ve thê lương ấy, nghe ruột gan nhộn nhạo và ai đó đang rít những đường phấn trắng lên bức tường của một căn phòng khóa trái
Cái vẫy tay thường thấy ở sân ga

“Bản thảo tiểu thuyết thất lạc chắc? Của ai vậy? Hemingway, Steinbeck? Hồi xưa đi học làm luận văn về mấy cha nội này nhức đầu muốn chết!”
Nụ cười trên môi tôi vón tròn lại, rơi bệt xuống nền nhà, lăn tròn trên nền xi măng.
“Không phải của mấy ông ấy, bác à.”
NHỮNG KHOẢNG TỐI CÓ MA (kỳ 1/9)
Tự do à? Cũng không phải, vì tự do hay không là một ý thức hay trạng thái nội tại. Bản thể hay chữ “OM” thần thánh? Ồ, đấy là điều tôi không quan tâm. Quả thực, tôi không thể nhớ mình đã mất chữ gì, ở đâu, khi nào. Nếu không có nó tôi chết mất. Vì thế, gặp ai tôi cũng muốn hỏi như hỏi thượng đế, “Sao ông ăn cắp chữ của tôi?”
AI ĐÃ BỎ MUỐI VÀO MÁU TÔI?
9. Kẻ đang yêu, một đoạn nhạc khờ dại, những sự sơ xuất trong cách xử thế, có thể bị xem là phá hoại những tiêu chuẩn đạo đức, om sòm, tội …
Quà tặng ♦ Về già tôi lên chùa
Khuya khát hương ngoại tình
Rủ giấc mơ lõa thể.
Nhớ bàn tay bối rối.
Thèm môi mềm chưa trao
Nghe trời tuyết rơi ♦ Dặn bàn tay ♦ Thi sĩ

Hãy viết như là âu yếm chữ
Như đang tình tự với trần gian
Hãy chép mối tình người với đất
Là duyên kỳ ngộ suốt trăm năm
Giữa Những Hàng Ghế Trống

Một cách chủ quan, tôi thường nghĩ rằng người nào đã yêu tôi sẽ không bao giờ yêu vợ một cách toàn hảo. Tôi là một bóng mây. Không bao giờ bay khỏi trí nhớ họ. Thứ bóng mây làm tối đi tâm hồn họ mỗi khi một điều gì đó làm họ nhớ đến tôi.
Thời mà nàng còn điên

Tôi kêu lên, “rác rưởi!” với sự giận dữ lẫn tuyệt vọng. Mấy ngày hôm nay, Phiêu đã lạnh lùng, đã nóng nảy, đã gây sự không phải chỉ với riêng tôi mà với bất cứ ai đến nhà tôi. Nàng đã gây gỗ khi vài người bạn tôi vô ý đùa nghịch.
Tư tưởng
Tôi vẫn hay nghe xa gần, kẻ sau lưng người trước mặt bảo: “Người đó cái chi cũng được nhưng thật đáng ngại về tư tưởng” hoặc “cái cô đó tư tưởng có vấn đề”. …
Cước
Tôi nghĩ tới một bãi biển trong xanh và ngay lập tức những cái cây chuyển mình. Chúng mờ dần và rất mau sau đó tôi đã thấy một bãi biển với bờ cát vàng. Nước biển trong xanh, sóng vỗ ào ào mang theo thứ mùi mằn mặn đặc trưng của đại dương. Tôi đi chân đất. Bãi cát mềm mại và khi chân chạm vào nước biển, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vĩnh biệt nhà thơ Lê Nghĩa Quang Tuấn!
Chỉ còn là lời đáp lại của chiếc lá mùa thu đã rụng
‘Em không buồn nữa chị ơi,’ ngủ yên rồi sao còn thấy nỗi buồn
Dù nguy nga cách mấy
Bỏ lại nơi đây bài thơ tình còn dang dở
Sống sót sau trận càn danh vọng ♦ Đãng trí
thần thánh hóa lý tưởng già nua kíp nổ lương tri mở khóa an toàn
cái chết bật khuy áo kẻ sĩ
con chữ xuống đường phẫn nộ
nhân danh công lý tụ tập
Bình Luận mới