Trang chính » Chuyên Đề, Chuyên đề Ma, Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Tình Thiên Thu

Thỉnh thoảng, chúng tôi thường mướn nhà với một vài gia đình bạn thân để đi nghỉ hè hay nghỉ đông. Mùa đông năm ấy, gia đình tôi cùng với gia đình một người bạn thuê chung một căn nhà ở vùng núi vài ngày cho mấy đứa nhỏ đi trượt tuyết. Tình cờ lại đúng vào dịp có vợ chồng chị Lan, một người bạn thân từ tiểu bang khác sang nên chúng tôi mời họ đi chơi chung.

Buổi tối, trong khi mấy đứa nhỏ tản mác trong nhà. Một nhóm tụ họp ở basement chơi đánh bi-da. Một nhóm khác vây quanh TV chơi game. Phe người lớn chúng tôi cũng chia thành hai nhóm. Nhóm đàn ông chơi đánh bài, nhâm nhi ly rượu đỏ và nói chuyện phiếm. Nhóm đàn bà ngồi trên thảm chung quanh lò sưởi. Trong lò, ánh lửa bập bùng, tiếng củi thông nổ lách tách. Ngoài cửa sổ tuyết rơi rơi. Thật không có cảnh tượng nào thú vị hơn nữa.

Bên cạnh bình cà phê nóng hổi và dĩa bánh ngọt thơm lừng mới nướng xong, chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Càng về khuya, những câu chuyện càng sôi nổi và chuyển qua đề tài về thế giới tâm linh.

Chị Lan hắng giọng rồi bắt đầu kể chuyện:

– Chắc mấy bồ còn nhớ là tôi có thằng em trai tên Dương, bị đụng xe và mất cách đây nhiều năm trước?

– Nhớ chứ! Tôi đáp. Hồi đó nhóm tụi mình có gửi thư và chia buồn với Lan, nhưng khi ấy tụi mình cũng không tiện hỏi nhiều!

– Ừ, để tôi kể cho mấy bồ nghe câu chuyện về cậu em của tôi nhé.

Năm đó, Dương đã ngoài ba mươi tuổi và đang đi làm. Dương có một căn “condo” riêng và đang sống chung với một cô bạn gái rất thân thiết. Hai người còn dự định tiến tới hôn nhân với nhau nữa.

Bẵng đi một thời gian, Dương cho gia đình biết là Dương và cô bạn gái này đã chia tay vì không hợp tính nhau. Theo lời Dương kể, cô bạn rất ghen tuông và Dương cảm thấy mình bị áp lực nhiều quá. Sau khi chia tay, cô bạn đã dọn trở lại ở chung với gia đình cô trong một thành phố cách đó không xa.

Cô bạn và Dương đã quen nhau từ rất lâu, từ khi hai người còn học chung ở trung học. Do đó, cả gia đình ai cũng tiếc cho mối duyên không thành này. Thấy Dương buồn, mọi người đều lựa lời khuyên nhủ cậu. Tuy ngoài mặt cậu làm như không bận tâm lắm, nhưng có nhiều khi sau giờ làm việc, Dương không về thẳng nhà mà đi vào quán uống rượu, tâm sự với bạn. Rồi đến một ngày, việc xui xẻo xảy ra, cậu bị đụng xe và qua đời.

Gia đình tôi rất buồn vì Dương là người con trai duy nhất trong nhà. Mẹ tôi vì buồn quá nên nghĩ quẩn. Bà cho là việc chia tay với cô bạn gái chính là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của Dương. Do đó, bà nhất định không cho người trong nhà báo cho Hải Như, cô bạn gái của Dương biết về chuyện Dương mất.

Nhưng cho dù bà không cho báo thì Hải Như cũng biết vì Dương và Hải Như đã quen nhau nhiều năm, họ có rất nhiều bạn bè chung.

Lễ viếng của Dương tổ chức mười ngày sau khi Dương mất, giờ viếng từ 2 đến 8 giờ tối. Ngày hôm sau đó sẽ là lễ hoả táng.

Tôi còn nhớ lúc đó cũng trễ lắm, nhà quàn sắp đóng cửa, khách khứa hầu như đã về hết thì Hải Như mới xuất hiện. Tôi đoán có lẽ cô chọn đến trễ để tránh mặt những người quen biết. Mặt cô buồn lắm làm tôi cũng thấy tội nghiệp. Cô rụt rè đứng nép vào một bên như muốn cho mình thu nhỏ lại để không ai nhìn thấy. Mọi người trong gia đình tôi đều làm lơ như không thấy sự hiện diện của cô. Nhất là ba mẹ tôi, khi Hải Như tiến đến chào, ba mẹ đang ngồi trên ghế mà cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn.

Tự nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô bé. Thôi thì nghĩa tử là nghĩa tận. Hôm nay cô đã đến đây thì mình cũng phải tiếp đón cô cho phải phép. Tôi đứng lên chào Hải Như và đưa cô vào thắp nhang cho em tôi.

Bàn tay Hải Như run lên vì xúc động khi cầm lấy cây nhang. Cô quỳ rất lâu trước di ảnh Dương, nước mắt ràn rụa trên má. Cuối cùng, cô cúi lạy rồi đứng lên, đưa nhang cho tôi. Tôi đón lấy và cắm vào bình hương. Lạ thay, lúc đó có một luồng gió ở đâu nổi lên rất mạnh làm những cây chân nhang trong bình bốc cháy phừng phừng.

Mẹ tôi xanh mặt thì thầm vào tai ba tôi: “Thằng Dương nó về đó ông à!”

Ba tôi im lặng vỗ nhẹ vào vai của bà rồi nói với vợ chồng tôi:

– Cũng sắp đến giờ nhà quàn đóng cửa rồi, mẹ con mệt nên ba đưa mẹ về trước nhé. Vợ chồng con ở lại lo cho em rồi về sau.

Ổng xã tôi bảo tôi ở lại trong phòng. Anh sẽ đưa ba mẹ tôi ra bãi đậu xe rồi đi kiếm người quản lý nhà quàn để khoá cửa. Tôi nói “Dạ!” rồi quay sang nói với Hải Như:

– Mình cũng chuẩn bị về em nhé! Đến giờ đóng cửa rồi! Chị cảm ơn em đã đến đây viếng Dương lần cuối cùng! À, trưa mai là động quan và lễ hoả táng đó, em có đến không?

Mặt Hải Như buồn rười rượi:

– Dạ, trưa mai đông người quá, em sợ… Chắc em không đến đâu chị!

– Ừ, chị hiểu! Thôi em cho chị số điện thoại đi, có gì chị sẽ liên lạc với em.

– Dạ chị. Em đọc cho chị số phone để chị giữ lại nhé. Em quên không mang cell phone theo.

Hải Như đọc số phone cho tôi bấm vào điện thoại của mình. Cô ngập ngừng nói trong tiếng nấc nghẹn:

– Chị à! Cả hai đứa em đều nông nổi quá! Em hối hận lắm! Bây giờ nếu cho tụi em làm lại từ đầu, em sẽ khác. Em sẽ không giận mà bỏ đi như vậy. Tụi em sẽ không chia tay nhau đâu!

Tôi cảm động choàng tay ôm Hải Như và nhận ra cô đã ốm đi nhiều, hai xương bả vai như nhô lên. Tôi vỗ nhẹ vào vai cô:

– Thôi em đừng buồn! Số phận của Dương là vậy! Cái duyên của nó và em đã tận, em đừng tự trách mình nữa.

Hải Như cúi mặt xuống và khóc oà lên:

– Ảnh phải biết là em yêu ảnh lắm! Trọn đời em chỉ yêu có một mình ảnh! Tại sao ảnh không tha thứ cho em hả chị?

Gió thổi phần phật hoà theo tiếng khóc của Hải Như làm cho khung cảnh càng trở nên thê lương.

Đúng lúc đó, ông xã tôi quay trở lại cùng ông quản lý. Hải Như bèn chào tạm biệt tôi rồi ra về.

Vài ngày sau, khi đám tang của em trai tôi xong xuôi, tôi mới bình tâm và gọi điện thoại đến để cảm ơn và an ủi Hải Như. Tôi biết cô còn yêu Dương nhiều lắm. Tự nhiên bây giờ tôi lại cảm thấy xúc động và thương cô như là thương một đứa em gái vậy.

Khi điện thoại reo lên, người trả lời ở đầu dây bên kia là một giọng nói rất lạ, không phải là Như. Khi tôi ngỏ ý muốn nói chuyện với Hải Như, người đàn bà ở đầu dây kia khóc nấc lên:

– Bác là mẹ của Hải Như đây! Cháu là bạn của Như hả? Như mất rồi cháu ạ! Từ khi chia tay với bạn trai, nó sinh ra bị bệnh trầm cảm, phải thường xuyên dùng thuốc an thần. Mới đây khi nghe tin bạn trai nó bị đụng xe mất, nó buồn quá rồi uống thuốc quá liều. Lúc phát giác ra được thì đã trễ. Nó mới mất hôm thứ Năm tuần trước. Cuối tuần sau mới là lễ viếng của nó. Bác có đăng cáo phó trên báo XYZ. Cháu có rảnh thì đến viếng em nó!

Thứ Năm? Không thể nào? Đám tang của Dương là thứ Bảy! Tôi mới vừa gặp Hải Như vào tối thứ Bảy mà? Tôi sững sờ một lúc lâu mà không nói được lời nào. Sau đó, tôi chào mẹ Như rồi lật đật đi vào trang cáo phó của tờ báo XYZ trên mạng.

Quả thật, ngày Hải Như qua đời là hai ngày trước ngày đám tang của Dương! Như đã uống thuốc quá liều? Hay tự tử? Nhưng tại sao tôi lại gặp Hải Như sau khi em đã mất?

Khi tôi kể lại chuyện này cho gia đình tôi nghe. Cả nhà đều nói tôi tưởng tượng. Tối hôm đó, ba mẹ tôi và cả ông xã tôi đều xác nhận là không thấy có cô gái nào đến viếng Dương cả. Duy chỉ có điều, mọi người đều nhớ tôi có biểu hiện rất lạ là tự nhiên tôi đang ngồi thì tiến đến thắp nhang cho Dương, rồi đứng chắp tay xoay mặt xuống các hàng ghế rất lâu. Sau đó khi tôi cắm nhang vào bình, cả bình hương tự nhiên bốc cháy thật lớn rồi thiêu rụi. Mẹ tôi cũng nhớ là khi ấy, mẹ quay sang nói với ba tôi: “Thằng Dương nó về rồi!”

Tôi suy nghĩ mãi về chuyện này. Chắc chắn tôi không tưởng tượng mà là tôi đã gặp cô ấy! Hải Như đã về để tiễn em tôi!

Một điều lạ nữa là sau khi nói chuyện với mẹ Hải Như, tôi kiếm lại số điện thoại mà Hải Như cho lưu trong máy thì số này đã biến mất, không để lại chút tăm hơi.”

Đêm đã khuya, lửa trong lò vẫn tí tách. Mọi người trong nhà đã đi ngủ từ lúc nào. Chỉ riêng còn có ba người đàn bà chúng tôi ngồi trầm ngâm bên lò sưởi. Tôi tin là bạn tôi không hề tưởng tượng. Cái duyên giữa người sống và người chết, đâu phải bất cứ ai cũng gặp!

Phạm Hạ Mỵ Châu

 

bài đã đăng của Phạm Hạ Mỵ Châu

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

2 Bình luận

  • Lơ Đãng says:

    Thưa cô My. Châu,
    Tôi là độc giả của cô qua hai truyện ngắn. Cô viết rất là xuất sắc. Tôi rất mong đọc được những truyện khác của cô, nhất là truyện ma 👻.

    Lơ đãng

    • Mỵ Châu says:

      Chân thành cảm ơn độc giả Lơ Đãng về lời khích lệ này. Tôi sẽ cố gắng thêm nữa! Chúc quý độc giả một ngày an lành!

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)