Bất cứ lúc nào thức giấc, chúng tôi đều nghe có tiếng mấy cánh cửa chuyển dời. Nghe tiếng họ đi từ phòng này sang phòng khác, tay trong tay, nơi này họ nhấc lên, chỗ kia họ mở ra, họ muốn vậy – thật là một cặp vợ chồng ma quái.
“Mình để nó chỗ này,” cô ta nói. Và ông ta thêm vào, “Ôi, chỗ này nữa!” “Trên tầng trên,” cô ta lầm bầm. “Và trong vườn,” ông ta nói nhỏ. “Nhẹ thôi,” họ nói, “kẻo mình đánh thức họ đấy.”
Nhưng không phải mấy người đánh thức chúng tôi đâu. Ôi, không. “Họ đang tìm kiếm nó; họ đang kéo tấm màn cửa,” chúng tôi nghĩ thế, và đọc tiếp một hoặc hai trang sách nữa. “Họ đã tìm thấy nó rồi đó,” chúng tôi chắc chắn hơn, cây bút chì ngưng bên lề sách. Và sau đó, đọc đã mệt, chúng tôi có thể ngồi dậy và nhìn biết, căn nhà trống trơn, những cánh cửa mở toang, chỉ có tiếng mấy con bồ câu gỗ rúc rúc vui vẻ và tiếng máy đập lúa vọng từ trang trại. “Tôi đến đây để làm gì? Tôi muốn tìm gì?” Tay tôi chẳng có gì. “Có lẽ ở tầng trên?” Mấy thùng táo đã nằm trên gác. Và trở xuống lại, khuôn vườn vẫn như mọi khi, chỉ có quyển sách nằm dúi trong cỏ.
Nhưng họ đã tìm thấy trong phòng khách. Phản chiếu từ cửa kính, chỉ thấy mấy trái táo và đóa hoa hồng; đám lá bên ngoài xanh qua khung kính. Nếu họ quanh quẩn trong phòng khách, trái táo trở màu vàng. Vậy mà, một khoảnh khắc sau, nếu cánh cửa mở ra, trải trên sàn, mắc trên tường, treo từ trần – gì vậy? Tay tôi trống rỗng. Bóng một con chim hét băng ngang tấm thảm; từ nơi sâu thẳm nhất của im lặng, con bồ câu gỗ lên tiếng rúc rích. “Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận!” ngôi nhà đập nhẹ đều tiếng nhịp. “Kho báu cất giấu; căn phòng…” tiếng nhịp chợt ngừng. Ôi, đó có phải là nơi kho báu cất giấu?
Một lúc sau ánh sáng yếu dần. Ngoài vườn thì sao? Nhưng cây cối đan thành bóng tối che mất một tia nắng đi lạc đường, sâu dưới bề mặt một chùm nắng luôn sáng lên sau mặt kính. Cái chết là mặt kính; cái chết bước vào giữa chúng tôi; đến với người đàn bà trước, hàng trăm năm rồi, rời khỏi nhà, niêm phong tất cả cửa sổ; mọi phòng đều âm tối. Ông ta rời bỏ căn nhà, rời bỏ cô ta, đi lên hướng Bắc, đi trở hướng Đông, nhìn thấy những vì sao quay trên bầu trời phương Nam; đi tìm một ngôi nhà, cuối cùng tìm được nó đã rơi xuống vùng Dưới. “Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận!” tiếng nhịp của ngôi nhà đập giọng vui. “Kho báu sắp về mình.”
Gió gầm gừ dọc theo con đường lớn. Cây rạp xuống và ngả nghiêng bên này phía nọ. Ánh trăng tung đổ điên cuồng trong mưa. Nhưng ánh đèn rơi thẳng từ cửa sổ. Ngọn nến cháy mạnh, đều. Lang thang trong nhà, mở toang cửa sổ, thì thầm bảo nhau đừng đánh thức chúng tôi, cặp vợ chồng ma quái đi kiếm niềm vui của họ.
“Mình đã ngủ chỗ này,” cô ta nói. Và ông ta thêm vào, “đã bao nhiêu nụ hôn.” “Thức dậy vào buổi sáng –” “Ánh bạc giữa hàng cây –” “Tầng trên –” “Trong vườn –” “Khi mùa hè đến –” “Tuyết giữa mùa đông –” Những cánh cửa lớn đóng lại, xa xôi từ đâu đó, nhẹ nhàng gõ nhịp như tiếng đập từ tim.
Họ đến gần hơn; dừng lại ở ngưỡng cửa. Gió rơi, mưa trượt màu bạc xuống mặt kính. Mắt chúng tôi tối sầm lại; chúng tôi không nghe tiếng những bước chân bên cạnh; chúng tôi không thấy người đàn bà trải chiếc áo choàng ma quái. Tay ông ta che chắn cái đèn lồng. “Nhìn kìa,” ông ta nói qua hơi thở. “Một giấc ngủ sâu. Tình yêu trên môi họ.”
Khom lưng, đưa cái đèn lên cao trên chúng tôi, họ nhìn, lâu và thật sâu. Họ dừng lại, lâu. Gió đi thẳng; ngọn lửa khẽ khàng xuống. Ánh trăng hoang dã rơi trên sàn và tường nhà, gặp nhau, nhuốm lên hai khuôn mặt đang cúi xuống; hai khuôn mặt đang nghĩ suy; hai khuôn mặt đang khám xét người nằm ngủ và tìm kiếm niềm vui giấu sâu của họ.
“Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận!” trái tim ngôi nhà đập một cách tự hào. “Đã bao nhiêu năm –” ông ta thở dài. “Một lần nữa em tìm thấy tôi.” “Nơi này,” cô ta thì thầm, “mình ngủ; trong vườn, mình đọc; mình cười vui, lăn táo trên gác xép. Nơi này, chúng mình đã để lại kho báu –” Khom người, ánh sáng từ họ nâng mí mắt tôi lên. “Cẩn thận! Cẩn thận! Cẩn thận!” tiếng nhịp của ngôi nhà đập loạn lên. Choàng dậy, tôi khóc ròng, “Ôi, có phải kho báu chôn vùi của hai người là đây? Là ánh sáng để lại trong trái tim tôi?”
—
vi lãng dịch “A Haunted House” (từ tập “A Haunted House and Other Stories“, gồm 18 truyện ngắn của Virginia Woolf, xuất bản năm 1944 sau khi nhà văn mất)
** ảnh: bìa tập truyện, ấn bản đầu tiên