Bài thuộc thể loại: Da Màu số 27
tình trạng x
Tôi giành giật nó từ gia đình/ bữa cơm cuối tuần/ bọn trẻ/ câu chuyện làm ăn/ cơn nhức đầu người mẹ/ cưới hỏi lôi thôi của người anh
Tôi kéo nó khỏi những người bạn lâu lâu tặng quà, lái xe đường dài để nói về cuộc sống khi trước
hải đảo & vẫn em
Đêm qua ác điểu đậu cành khuya
Thả rớt trái tim ác độc
Trong một tiếng tang thương
Đêm qua gió cắp mộng lên non trốn chạy
Phỏng vấn về chủ đề Văn Chương Tính Dục
Văn chương gợi cảm hẳn nhiên vẫn có thứ sức sống của nó, và cũng bởi ở nó thể hiện cái đẹp tự nhiên của bản năng một cách nghệ thuật sáng tạo, cho nên chúng ta không thể không thấy được sự khác biệt rõ ràng giữa nó với cái bầy nhầy của dâm thư. Sự khác biệt nằm trong cái sinh khí thẩm mỹ, và dĩ nhiên không giống những toan tính rẻ tiền của nhửng đơn thuần gợi dục, chỉ cốt bắn tinh khí vào phía không gian có những người đọc tầm thường.
Tình dục có một vị trí quan trọng trong cuộc sống thường nhật của một người bình thường, vì vậy, khi người nữ viết và không bị gò ép trong những quan niệm hẹp hòi (của người sống chung quanh hoặc của chính bản thân họ), việc họ đề cập đến tình dục qua góc nhìn và cảm nhận riêng của họ cũng không phải là điều gây nên ngạc nhiên và tranh luận.
Tai Ương – A Disaster
Thảng hoặc có người nhìn lướt qua tôi, đôi mắt xanh lè của họ chỉ gây cho tôi một cảm giác kinh tởm, khó chịu bởi vẻ vô cảm vô hồn của chúng. Tôi tưởng chừng như đang ở một nơi không phải là đất nước mình. Cảm giác khó chịu dâng lên mãi, cuối cùng không kham nổi, tôi gập mình xuống, ôm bụng mửa ra một đống nước dãi lẫn mật đắng.
It was a beautiful morning. The warm sunshine coming through the window made her room brighter. Youth helped her recover quickly. She heard a baby cry from a nearby cradle, the cry of a baby she had given birth in pain. She felt a deep love for the baby whose face was still strange to her.
Hồi ức về thi sĩ Hồ Dzếnh – Kỷ Niệm Còn Tươi
Chân ướt chân ráo tới Sài Gòn, tôi tìm đến Hồ Dzếnh ngay, bởi tất cả nhà văn sống ở Sài Gòn hồi đó, tôi chỉ quen có mỗi mình Hồ Dzếnh, tôi đến tìm Hồ Dzếnh vào lúc trưa. Anh Dzếnh giới thiệu tôi với ông Nam Đình lúc đó đang bận rộn với mấy hàng tít lớn trên báo chí khẽ gật cái đầu chào lại tôi rồi lại cắm cúi xuống trang bài vở còn ướt mực trên bàn.
Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai
Ra đi như một bình minh lạ
Trên kỷ nguyên chưa kịp hiện hình
Thi sĩ Bắc, Nam đều chết rạp
Ba trăm năm lịch sử làm thinh
đối thoại cùng người-đàn-ông-có-trái-tim-bên-phải
người-đàn-ông-có-trái-tim-bên-phải em yêu
thật thà hơn chân lý
nói bằng giọng tuyệt vọng mê ly giữa buổi chiều nghẹn nắng
lấy tôi đi, em không lấy tôi là một sai lầm lớn trong đời
thơ Trần Thị Tuệ Mai (#27)
Ta mang đời ta như đời trẻ dại
ta ôm đầy mình toàn nỗi vu vơ
đêm đấy chứ, nhưng nghe hồng buổi sáng
mưa vây quanh, nhưng nghe tiếng nô đùa
Bát Cú 6-trong-1, Tại Sao Không?
Rêm mou rứa cạ hoài eng khoái
Quíu đýt ri đeo mãi ả đòi
Ghiền nữa nớ làm ni róng riết
Thèm ai ngọ với ngoạy chau ơi
DUYÊN Của Tình Ta Con Gái Bắc/ Oanh/ Hai Hàng Me Ở Đường Gia Long
em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
nhớ duyên dáng, ngây thơ…mà xảo quyệt!
Vỏ Trứng
Ghe xuôi từ nguồn về cửa đại, từ cửa đại về nguồn, qua hai dãy núi đá dựng, qua mấy xóm làng thanh bình, cây trái sum suê, qua vài phố thị nhà nhà chen chúc, qua vài chiếc cầu xe ngựa ngược xuôi.
Chép lại từ sổ ghi công việc
ngày tháo đêm
gương tháo vật
trái tháo hoa
già tháo trẻ
đời tháo tâm
thơ tháo ý.
Người con gái trên đập nước
xa, đường đi bóng mây mặt nước,
cá khổng lồ lượn dưới lạnh, em cao lên hơn,
tuyết ngừng rơi và mặt trời đông xô đầy thung lũng
Nhất Hạnh và Thập Niên Khai Sáng
Thanh niên và trí thức có gia đình theo đạo Phật nhưng phải nói trớ ra là đạo ‘thờ ông bà’ để tránh trở ngại trong sự nghiệp, thấm thía nỗi bơ vơ về mặt tâm linh. Ngó qua trời Tây họ thấy toàn những triết lý hấp dẫn nhưng xa lạ: Plato, Aquinas, Descartes, hiện tượng luận, trí thức luận, hiện sinh, cám ơn các trí thức trẻ đi học ở Pháp về, phần lớn quy tụ ở Đại Học Huế. Tập san Đại Học Huế đã mở cho họ một cánh cửa nhìn ra thế giới tư tưởng bên ngoài.
Lá Ghi
Một nhánh lá đầu tiên
Cho những bài thơ câm
Cho những lời không nói
Cho những vò rượu khô
Cho những tình bội phản
Tiếng Việt là Ngôn Ngữ của Cảm Xúc
cho quá khứ thôi phản hồi Việt Ngữ
ngôn ngữ của bản năng, của thân tình, của người con
cho hiện tại thêm trao dồi Anh Ngữ
ngôn ngữ của nghề nghiệp, của thuận lợi, của sống còn
so the past would stop reflecting Vietnamese
a language of instinct, of relations, of family
so the present can keep sharpening English
a language of career, of convenience, of survival
Giận Nhau
Nhắm mắt như là đã ngủ yên,
Lòng đầy ấm ức giận không quên.
Co ro nghe rét về trên gối
Lành lạnh nhưng không chịu đắp mền!
Nước lên & Tôi cũng đi cho đã &Sáng lên đôi mắt trời chiều
Nước lên! Nước lên! Dọc bờ sông
chỉ toàn rác và cứt. Lũ trẻ
đầu trọc lang thang dọc bờ sông
Thiên địa ca & Những Giờ Cùng Tận
Về trong cuộc sống tiêu sơ
Vôi tô sắc diện son mờ tuổi xuân
Thôi còn nhất điểm lương tâm
Khuya nay gầy mối tình chân với đời.
Thư Tình Viết Muộn
Đôi mắt sau cặp mắt kính ngước lên. Được quá, tôi thầm nghĩ. Mắt đẹp. Những câu hỏi vớ vẩn hẳn sẽ dễ nghe hơn. Những câu thẩm vấn nghe sẽ bớt gắt gao, những câu gài bẫy sẽ không còn hằn học. Và tôi hẳn sẽ dễ lọt vào cái bẫy dịu dàng của con mắt hiền sau cặp mắt kính hình bầu dục trên khuôn mặt gầy gầy, thon thả; tôi sẽ dễ gật đầu khi bắt gặp cái mím môi nhẫn nhịn của người thiếu phụ. Nhưng tôi tin người đàn bà này sẽ không gài bẫy tôi. Người đàn bà này sẽ không cố tình đẩy tôi vào trại tù năm bảy năm trời.
Lá Mùa Thu & Mắt
Cánh tay mùa Thu bỏ vòi thật rộng
Nghìn khối thịt xương tìm kiếm, bình thường
Những chiếc lá cuối mùa rời rạc rụng
Từng linh hồn lặng chết giữa mù sương
Mai Thảo, tuỳ bút, “Ngôi Sao Hàn Thuyên”
Văn số tháng 6 năm 1974 thực sự thì cũng chẳng có một chữ biện chứng nào được nhắc tới nhưng không khí váng vất của một từ ngữ ấy là không tránh được. Biện chứng của Ấn giáo, của Phật giáo, của kinh viện Hi Lạp, trước khi là biện chứng duy vật sử quan; một từ ngữ, một không khí như vậy chỉ vì nó là một số báo mà Văn đã dành để tiễn đưa Nguyễn Đức Quỳnh.
Chiếc gương tàn tật
cho chiếc gương khiếm khuyết nhưng vô song của em
Có một chiếc gương bẩm sinh đã mù lòa. Nó chỉ có thể thu nhận tiếng động nhưng không biết phản chiếu. Mọi người chê bai …
Thoát & Cầu vồng đen
Thoát
Đầu óc tôi căng thẳng. Giận hờn buồn vui trộn xà nùi. Hỏi nhờ bạn bè giúp ý kiến. Người nào cũng hăm hở chỉ bày nhiều cách. Đầu óc càng ngổn ngang trăm mối.
Lật …
Nó biến mất
Sáng hôm nay, như một điềm gở, tôi đoán rằng nó đã mất tích. Khoảng không gian thường bọc quanh nó, bây giờ chợt trở nên trống, lạnh, và nhẹ bớt.
Trong mỗi đời sống cũ, …
Thẩm tranh
Anh ấy một ngày xấu giời bỗng bị con ma màu ám. Thế là lao vào vẽ.
Say lắm, bốc lắm, quên ngủ quên ăn, có ngày vẽ mấy bức.
Bạn bè đến xem, đa phần chẳng …
NHÀ THƠ NGUYỄN PHAN THỊNH:ĐỘC HÀNH LẶNG LẼ VỚI XA XÔI
Bây giờ nhà thơ Nguyễn Phan Thịnh đi xa, độc hành lặng lẽ, bỏ cả xứ sở nắng ấm chứa chan miền Nam, lẫn những cánh rừng phong lá đỏ xa xôi với những kỷ niệm tình yêu trong sáng, bao nhiêu dự tính dở dang trong đời. Đâu đó câu thơ anh nhắc nhớ : “Em mong sinh con ra đời / Như bài thơ anh ao ước viết xong /Sau những ngày đêm chúng mình cưu mang trăn trở / Có ngọn đèn của Prô-mê-tê soi cho chúng ta sống làm người” (Ngọn lửa Prô-mê-tê, 1982).
Thạch Lam, tiểu thuyết gia
Tại sao người phê bình cứ phải yêu sách một nhân vật tiểu thuyết phải làm hơn một nhân vật tiểu thuyết, một tác phẩm phải làm hơn một tác phẩm. Ở đây phê bình vượt qua giới hạn của chính phê bình. Bởi nó đã phủ nhận thực tế của tác phẩm đang là đối tượng của nó. Thực tế tác phẩm: thực tế của những dòng chữ được viết ra, thực tế của cuốn sách được hoàn tất; thực tế của một cái gì tự đầy đủ, không thể sửa đổi hay hàn gắn gì được nữa.
Bình Luận mới