Bài đã đăng của Viên Linh
20 năm Văn học Hải ngoại

Nền văn học nào cũng có lúc lên lúc xuống, lúc ra khơi, lúc bế tắc; song sự bế tắc ấy, nếu có, là thảm kịch của nhà văn, chứ không phải là tội lỗi của nhà văn. Có khi chỉ vì anh ta tự trọng. Có người cả đời cầm bút, sống nhờ ngòi bút, không thể trở thành tác giả của loại báo chợ
Nghi hoặc nỗi gì
Bốn mươi nghi hoặc nỗi gì
Lòng sông bóng nguyệt thầm thì thời gian
Mưa rơi ừ tiếng ma đàn
Tuổi xanh trong mộng lá vàng trên cây.
MẶC ÐỖ RIÊNG CHUNG
Văn Mặc Ðỗ đọc lên không du dương, vì tác giả Bốn Mươi không còn nghi hoặc gì, không muốn điều mình viết ra sẽ mất vào các dòng chữ chỉ vì những chữ. Nhà văn sáng tác là để nói gì đó, ai cũng biết thế, song để nói được lại là chuyện khó khăn. Có câu văn vì chủ quan của tác giả mà đi quá xa. Có câu văn vì sa đà của ngòi bút mà tới quá gần. Văn Mặc Ðỗ là văn trung tính
NGUYỄN XUÂN HOÀNG, từ THƠ đến “VĂN”

Ông Nguyễn Ðình Vượng nói với Mai Thảo, mà như nói với cả Hoàng và [Viên Linh]: “Mẹ, coi hai tên Thư ký Tòa Soạn hai tờ báo văn nghệ kìa! Trông như playboys với nhau. Thế thì văn nghệ khá làm sao được.
Thiên địa ca & Những Giờ Cùng Tận
Về trong cuộc sống tiêu sơ
Vôi tô sắc diện son mờ tuổi xuân
Thôi còn nhất điểm lương tâm
Khuya nay gầy mối tình chân với đời.
Bình Luận mới