Bài đã đăng của Trần Phương Kỳ
Trần Phương Kỳ tên thật là Trần Kỳ Phương, nhà nghiên cứu lịch sử nghệ thuật Champa (Chiêm Thành) và văn hoá vùng (cultural area study) miền Trung Việt Nam.
Từng là quản thủ (curator) của Bảo tàng Điêu Khắc Chàm Đà Nẵng từ 1980-98.
TPK đã có ba cuộc triển lãm hội hoạ tại Đà Nẵng vào những năm 1988, 1990 và 1995. Chuyên vẽ mực Nho trên giấy.
Đã làm việc ở New York trong những năm 1996-97 tại Asia Society Museum.
Được tham khảo nhiều bảo tàng nghệ thuật đương đại ở Mỹ, Châu Âu, Nhật và Đông Nam Á.
Hiện là nhà nghiên cứu độc lập (independent scholar) về lịch sử nghệ thuật cổ đại Đông Nam Á. Cư trú tại Đà Nẵng.
Nhớ Phùng Nguyễn
Bạn hứa Tết về đi loanh quanh Đà Nẵng – Vĩnh Điện – Hội An – Mỹ Sơn
Nắng cuối năm sáng rực khi hay tin bạn đi
Bên kia sông Hàn những cơn gió mông
Quê nhà leng keng tiếng thở
Đinh Cường
những chuyến tàu vẫn xanh chạy về Burke
muốn nhìn trăng rừng Natickwood trên những đọt phong
người ngồi trước canvas chơi màu đen yên bình
cây cầu
ở đó phía cây cầu mỗi lúc những dòng người qua
bạn nằm xuống nối những miền ký ức
vụt khỏi tầm tay nỗi nhớ
thu new york
vạch đen sừng sững khối thép đan kết não bộ vào khoảng trắng lặng mơ
gọi mùa thu new york lá phong vàng rơi giữa âm rền trong lòng đất
và cao ngất ánh đèn khuya
Vẫn còn cứng
Đàn voi trận rống gạch đá sắt thép tượng thiêng bảo tàng tv rễ cây cỏ dại báo chí rối tung
Đang đè tôi ngợp thở khi cố gắng nhào lộn trong mơ cùng nụ cười apsaras
nét thu
action/action/action
dẫm đạp chạy trốn thế giới mộng mơ không đuổi kịp
cuống cuồng gọi mời lời ly biệt
canvas khuôn vải liệm long lanh nét chết bỏ lại tiếng kêu
những ô cửa màu rượu đỏ (closed space)
quyền lực của sắc màu
mùa nho chín trên những nẻo phố ầm ì tiếng ong
bay theo những đàn xe rì rầm NY subway vỗ cánh
bóng tối/máu/ánh sáng (elegy to…)
thế giới này chẳng phải thời nào cũng ảm đạm chia lìa chặt đứt
con người đến từ bóng tối/máu/ánh sáng
đọc trong đêm tăm một hừng đông
về thăm đinh cường chiều mưa ở burke
canvas lòa nhòa dày mỏng nhớ
gai nhọn đỏ nhức ray rứt xa
xám trắng trăng chiều ga đà lạt níu dốc nhà thờ
palette đi vạn dặm để chỉ vẽ một chốn
giấc mơ (poems to the sea*)
biển khởi đầu một rạng đông
nét thơ
suối nguồn giấc mơ hy lạp
những đóa hồng tím nở một không gian im
không đề (đen/trắng)
metro ngược bay về không gian hòn cuội
cháy trên kệ sách
vàng nâu và vạch máu
canvas trừu tượng trí xanh
Thành phố mới ♦ Tiệc mới
Mỗi sáng mỗi ngày xác chuột chết
vất đầy trên đường phố: Trở thành
bộ mặt văn hoá của thành phố
háu ăn này. Xác những con chuột
đôi mắt khát
đôi mắt hoang mạc
nơi nhìn thấy những bụi xương rồng nứt hoa trên cát bỏng
trong đôi mắt ấy nhìn thấy bóng đêm đang kéo về
mông mênh
trong sâu tâm tưởng chảy một giòng
xanh thời gian trôi theo những mùa
màng gặt hái lúa thơm trên một
ngày bình yên…
gió cuối
đó là lúc cuối cùng gió thổi về vùng trời cạn
và thôi nhìn thấy bóng chim bay mù khói
theo những nhịp nhàng gọi mãi
chuyến bay
chuyến bay vào bầu trời nào đó
bầu trời không màu trên con tàu cũ
hương của đêm và sắc của ngày quyện lại trong chuyến bay
Tháng Ba
Tháng Ba vẫn còn gió lạnh và
thỉnh thoảng cơn buồn lại kéo dài
đã đi qua một chặng lắng nghe
tiếng chân bước thầm bên sóng biển
còn vẽ một vì sao
trên cao nhìn đèn khuya đô thị tựa
trời sao qua bóng đêm. tiếng vọng thời
gian theo giòng xe thưa thớt. chai rượu
đỏ đã vơi ngón tay dài gõ gõ
biến tấu từ tháng mười
từ hành tinh nào con chim ướt cánh lạc vào bầu trời tôi
khắc nghiệt cơn gió cuối cố nung nụ hôn nồng
bay/trôi vào hành tinh xanh còn vương
Nước lên & Tôi cũng đi cho đã &Sáng lên đôi mắt trời chiều
Nước lên! Nước lên! Dọc bờ sông
chỉ toàn rác và cứt. Lũ trẻ
đầu trọc lang thang dọc bờ sông
Chuyện nhỏ thời chiến
Tôi làm gã đào binh năm hai mươi
hai tuổi, nửa năm tù, ba tháng quân
trường Lam Sơn ám chướng dưới chân núi
Phượng Hoàng mây phủ. Bạn đồng đội tôi
Ký ức thời chiến
Ráng chiều cháy rực trên tháp chuông nhà thờ
Ngày Nha Trang biển tím bầm mùi cá chết
Tuổi trẻ chúng tôi trầm vào cát biển nắng sóng mồ hôi và máu
Những nụ hôn vội vã trên sân ga những toa tàu đứt khúc vùi trong cỏ đen
Hành hương hồn gạch đá
nghiêng nỗi chết trên vai
ngày lại ngày bức tường đổ bóng
người sẽ đi & quen nỗi nhớ
chỉ nỗi nhớ hành hạ & thăng hoa
nỗi nhớ tưởng tượng
nỗi nhớ trêu đùa
cười một mình trên trời cao
Có một cuối năm ở Đà Nẵng
Những giọt mưa cuối năm ánh lên một điệu Jazz
Chợt lên cao chợt buông thấp những bước chân cuống quýt dạo quanh
Sáng những sợi mưa chia tay ngày đông lá mục
Bình Luận mới