tình trạng x
Chiều, x tà tà bước đến Cua Đồng.
Khuya, ngả nghiêng bước lên chung cư, mở cửa nhà, chui vào, phạch áo ra, gãi sồn sột. Sau đó x tợp ngụm nước lã, đứng giữa phòng, đọc thơ.
Giọng x vang lên, rõ ràng, dứt khoát. x đang đọc thơ một mình.
Khán giả: bản đồ, ghế đẩu và con quạ đan từ tóc.
Không phải bài thơ nào cũng nhắc đến mày, đầu cụng vào đá, hoặc cho chúng chết hết đi.
Lần này, x viết cho
x bắt đầu nghĩ về một người khác- – người này biết rõ x muốn gì, làm gì, tất nhiên, cũng thích nghe chuyện bên ngoài thông qua x.
luôn nắm chặt hai tay, mím môi, mắt sáng và chăm chú nghe x đọc thơ.
sống hoà thuận, giải quyết được nhiều vấn đề thuộc về chỗ dung thân cho x.
Nhưng một năm nay, bắt đầu làm x sợ.
Bốn góc tường là nơi ngủ, hoạt động, nhìn mỗi vật thể di động là x.
ngủ ở góc bên trái, thức dậy ở góc bên phải.
đi xuống cầu thang, đến bậc thứ tư thì lăn người xuống.
Lúc trước im lặng, nhưng gần đây thì cất tiếng, nói về hành động của x.
ghép x trong nhóm từ nạn nhân. tấn công x bằng những biểu tượng: tập thể dục- cười, chạy đua-ngã, cảm hứng-về đích.
Nhưng làm sao biết được triệu chứng của là thật? luôn thay đổi chỗ nằm và dường như có đến bốn
ngồi ở bốn góc.
x muốn có một người mới trong nhà. Hắn đến Cua Đồng, tha về vật thể lớn, lưng cong, giọng ồm ồm, chân dài như vượn. x háo hức muốn giớ thiệu hai người gặp nhau. x mở cửa, bất ngờ lao ra, nhảy vọt xuống bậc thang. Sau bốn bậc thì thả người
xuống. Lần đầu tiên, x thấy lăn
đến bậc cuối cùng, gương mặt ốm lại, bụng tóp, da teo.
Rõ ràng, x nhặt lên một cái vỏ kinh khí cầu, giống hệt hắn. Ai đó cố ý tháo nút để hơi thoát ra từ quả cầu này. Dựng nên trò chơi cho kẻ mới đến.
T4/16/2/05 tối
gaylord’s café
cái chết trước
Tôi giành giật nó từ gia đình/ bữa cơm cuối tuần/ bọn trẻ/ câu chuyện làm ăn/ cơn nhức đầu người mẹ/ cưới hỏi lôi thôi của người anh
Tôi kéo nó khỏi những người bạn lâu lâu tặng quà, lái xe đường dài để nói về cuộc sống khi trước
Tôi buộc nó chuyển chỗ ngồi từ quán café quen thuộc, rời bỏ trang sách để ngắm nhìn tôi
Tôi làm tất cả mọi thứ để biến nó thành người khác, không tự điều khiển chính bản thân, nó ngồi nhìn đoàn người chỉ vì tôi đang quan sát họ
Nhưng cũng có lúc nó đòi trở về vị trí cũ, cái giường cọt kẹt, nhìn mạng nhện quen thuộc trên trần nhà
Nó nối dây điện để gọi một vài người quen, mời đi uống beer, tối đến nó làm vài điếu thuốc trước khi ngủ, trầm mình trong bể nước một tiếng đồng hồ, sau đó pha một cốc trà để sẵn trên đầu giường và chợp mắt
Nhưng sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn như cũ, tôi vẫn thuyết phục được nó quên đi thói quen đó, chỉ quan tâm đến tôi đang nghĩ gì trong đầu, tôi cảm giác được cái gì, tôi muốn cuộc sống xoay quanh ra sao, những chuyện sắp tới tôi muốn làm
Thế mà, chính tôi cũng không hiểu vì sao vẫn thấy thiếu một điều gì đó, có lẽ vì sự bất ổn đến từ tính tình gần đây
Tổ ấm của chúng tôi là sự chiếm ngự bởi tình yêu duy nhất
Bắt đầu từ đêm hôm qua_la khóc, nghiến răng, ở lì trong bathroom nhìn nước chảy
Từ giường cũ
Con ma trở mình nhìn cái chết trước
Tháng 8/04
Vay tạm
Buổi sáng nợ nần
x lụi cụi chẳng biết làm gì nên nặn ra hình nhân bằng kẽm giấy và dán khắp tường
Hai hoặc ba trong số bọn nó khiến x khinh ghét và chính sự trắng nhờn caøng laøm x muốn dùng mực bôi đen,
Nhưng đó là nợ của x vay được trong ngày xám xịt, không bạn bè, vắng người qua lại, chỉ có tiếng nước sôi máy pha cà phê mới sửa xong,
x tiếp tục đổ vào chiếc máy mảng màu bột trong giấy kính và lọc tinh chất đủ giết người ngủ ngồi lâu năm
Căn hộ bên cạnh không biết thằng chó đang làm gì mà lục đục bàn ghế, hiếm khi x nghe được âm thanh từ bên ấy. Thằng chó vốn đi nhẹ như cáo và hầu như không chạm tay vào vật gì, ngoài ra madi lải nhải suốt đêm giọng như có lá và sỏi trộn vào, x thấy bà ta vừa hát vừa mốc xanh trên đĩa cd, buồn như móng chân thối
x lăn ra đường tìm quán café nhưng tất cả đóng kín,
ghế chổng vó trên bàn, thú nhồi bông ngồi chảy xệ sau kính,
ngoài đường chỉ toàn con nợ nắm tay nhau đi lại
thị trấn không còn ai ngoài nợ ngồi ăn, trông thư thái, cặp già và niềm vui là kẹp tay dưới kẽ mông, tận hưởng khoái lạc của vay mượn đang bò vào thành phố, cùng tiếng bạc cắc chảy lanh canh trong quầy đổi tiền
7pm:
x về nhà, tiếp tục ngồi nặn hình nhân,
bọn chúng có vẻ thất thần và từ từ đi vào bình thản,
nhìn lên tường, mới đây là những đứa lộ vẻ ngỗ ngược, nhả đờm, trứng ung và không chịu đánh răng buổi tối, thì bây giờ,
toàn những đốm không màu, chấp nhận đi vào giường
kéo chăn tận cằm, tắt đèn, nghe đồ đạc chuyển xung quanh
T6/12/ 25, 2004.
Cinema
bọn hắn là tập đoàn chim mái- đầu khổng lồ. lông cứng như sắt, mõm cụt, mắt lồi.
dưới cằm, hai quả vú lực lưỡng thòng đến chân.
làm sao đứng dậy khi hình tượng bị cắt cổ
máu phụt màn ảnh
khán giả lún người trong ghế
mà hắn vẫn không buồn chống cự
nhân vật chính
là x
chết trong khi tháo giày
cọ rửa chuồng chim
với giá 13 đồng/1h + nước lã
những con chim giấu lưỡi liềm trong cánh giấu gai vào vú giấu nọc vào hậu môn
săn lùng phần hồn trốn giữa quần áo không chủ
làm sao đứng dậy khi hình tượng bị cắt cổ
nhân vật chính đang ngồi trong rạp
xem phim của hắn đóng
làm sao không sợ
khi hắn là đứa gào to nhất trong khán giả và cũng là người
chạy lên cào rách màn ảnh
x không chết vì
sau khi bị cắt cổ
hắn gục bên toa lét -năm phút sau đó đứng dậy
không thay đồ, để cái cổ dính đầy sơn đỏ lao ra đường
tìm quán beer, uống cho lộn mửa và đánh một giấc hạnh phúc bên ngực điếm công cộng
sáng bên thềm cùng ly sữa bốc khói, hắn thức dậy trong tiếng cần cẩu đang vớt xe từ lòng hồ gợn sóng
T3/29/12/ 2004 tối
Gaylord’s
Tai nạn kép
x
gối đầu trên han gỉ / tạo giấc mơ bọc rác
Randy nằm trong xe van
đem cho tôi Ku và nẻo người ta nói về
Đói
nhìn lên đồng hồ
bọn nửa người-nửa rết đu toòng teng trên trục quay, cố bẻ gãy tất cả kim và gói con số bằng dãi tanh tưởi
x đứng giữa hội tụ của gió, nhìn móng tường sắp nẩy khỏi mặt đất. gió cấu người đi trong đường thẳng. Ku tự vẫn trong vòng xoáy ba tầng, không bụi, không âm thanh áp đảo, chỉ có lũ người-rết nghiêng ngóng vào túi hắn quần thể không vướng bận-
mầm rết đang nuôi trong miệng, bỗng lớn
tách khỏi Ku nằm co ro
Randy lãng trí lao qua đường,
x nhón chân bước theo
bỏ lại lồng ngực và đầu xuống đất
tôi vừa gặp
con mèo què đâu đây
đất
x đã hát dưới đó
Randy bắt đầu viết về máu đen và nụ cười của tai nạn
đi theo vài người đến khi họ hoảng sợ
té xuống, một đống sách trên lưng
tôi ngửi thấy mùi điên người bên cạnh
ngồi im đi, x
T6/4/2/05
Randy. Tully’s café
Chế nhạo và phỉ báng
Bởi từ lâu chúng ta không thể ngủ
Dãy nhà kia đã chôn cựa quậy, chân chúng ta đã xát vào nhau chỉ để giết thời gian- xả bớt cơn nộ êm ái
Chỉ chờ tôi yếu ớt để chế nhạo và phỉ báng
Tôi đã sợ tiếng ồn của nó và càng ngày tôi hình dung thành phố như một hợp âm hổ lốn leng keng làm óc rối lên và khơi lại những giận dữ cũ
Tôi đã làm hàng trăm chìa khoá hòng đóng chặt từng ngôi nhà. Tôi bắt họ ngồi xuống ghế hoặc nằm dán lên tường. Tôi cột những gì có thể động đậy và bắt chúng phải chết
Tiếng chân khua dưới nước. Hơi thở lõm bõm hoặc tiếng lanh canh của chiếc thìa khuấy vào ly sữa mốc…Tiếng động. Tiếng động. Tôi muốn giấu đôi tai và làm mọi cách cho chúng điếc. Có bao giờ âm thanh làm ngột ngạt như hôm nay?
Nhìn vào căn phòng bề bộn. Mọi thứ đều vương vãi. Đó là tôi và hậu quả của nóng giận bất thường. Đó là tôi với chiếc quần bị xé nát. Đó là tôi với tờ báo bị cháy vón. Một chiếc dép vẫn nằm lẫn lộn với vỏ chai. Và kia, hình như tôi trong bấn loạn đã viết lên tường lảm nhảm vô lí về một ai đó (*)
Không thể xác định đó là tình trạng gì. Vì đôi khi nóng nực, bức bối làm biến dị tất cả. Tôi không thấy tôi nữa mà là con vật thô bỉ. Đối xử với đồ vật nghiệt ngã và luôn thích nhìn chúng với thất bại thảm thương.
Tôi nhớ trong một tuần đã đứng trước đồ vật để nói với chúng về sự thật, đã bày tỏ u uất của tôi và khuyên chúng bằng mọi cách hãy tan biến đi, đừng để bọn người sử dụng và làm cho mới lên [những màu mè tạm bợ, hợp chất và ô nhiễm, đường gân, chất vải, kim loại, gốm sứ…vv..bao nhiêu lần rồi chúng đã hứa hẹn một cuộc sống đầy đủ vật chất hơn?]
Nước và dầu thông có thể làm cháy cổ và ruột. Mà cũng chẳng sao, sẽ có dịp nhìn từng sợi ruột co rút lại và nổ lốp bốp.
Không ai biết điều gì diễn ra trong cái bụng có vòng đo 60cm này. Bên ngoài bụng vẫn mướt mát, làn da căng bóng mịn. Tôi đã bịt mặt lại để không cho họ thấy cái nhăn mặt đau đớn. Tôi đã cố đứng vào bóng tối để họ thấy bụng tôi đẹp và kì ảo hơn. Họ không biết trong khi tôi ưỡn bụng ra cũng là lúc tôi dập ót mình vào tường như động kinh và thật sự tôi muốn bức tường có thể nuốt lấy tôi.
x
hãy ôm tôi đi và giấu tôi vào chỗ bạn có thể
————————————-
(*)
12.4.06, 11h sáng.
Tôi không biết phải nói điều gì với hắn nữa. Cũng thật đáng tiếc khi hắn đã chết mà tôi cứ ngồi lì để nhìn bất động ấy. Tôi thấy hắn lạnh mà cũng không thể an ủi dù một chốc. Có thể hắn giận tôi và làm cho sự vật ngưng thở. Có thể hắn thoả mãn tôi bằng cách đối xử lặng im.
Tôi không thể kể câu chuyện này với ai được. Tôi trở nên thụ động và chờ người ta bỗng dưng hiểu được để tôi không phải giải thích. Từ lâu tôi ăn nói vòng vo và ngồi suốt buổi nhưng không làm sáng tỏ điều gì.
Tôi chỉ muốn hắn biết rằng, cho dù hắn nằm im đến tận nhiều năm sau, nhưng tôi vẫn muốn nằm xuống bên hắn, lấy tay hắn choàng qua người tôi. Và chúng tôi sẽ yên tâm mà chợp mắt một lúc.
trưa t5.18.2006. 1pm