99
ghế
Bầu trời chết đi ngang cửa sổ,
âm u và có bước chân khổng lồ, sậm màu.
Có lẽ X không nhìn thấy điều này vì trước kia nơi đây là một đám lá cây, rậm rạp che khuất tất cả. X ngồi đó, gãi hoài cái đầu trọc lóc, không biết gửi thơ cho ai, cho Robert hay cho Nam…hay cho bất cứ ai mà nó gặp. Chị T muốn chặt bớt lá cây này, chỉ giữ lại một góc nhỏ nhưng nó không muốn. Nó sợ mặt trời chiếu thẳng vào cơn ngủ nướng, sợ luôn cả ban đêm, người đi đường sẽ thấy hết qua cửa sổ từng động tác của nó
(thật ra chẳng có gì quan trọng bằng : gãi )
Tôi chui vào đám lá dày đặc ấy, mưa rơi lộp độp khắp nơi. Tôi gõ cửa và len vào một nửa tấm nệm của X. Làu bàu, rồi cùng ngủ tới trưa. Lết ra quán cafe, nhìn các trai đẹp rồi đọc sách. Lâu lâu các trai cứ nằm ì trong sách chẳng chịu qua trang mới, nhưng cũng có khi chúng tôi đánh rơi tất cả ngoài lề, chỉ thích xăm soi mọi vật qua các câu chuyện hóng hớt.
Thế rồi, nhặt nó giữa đường. Trong lúc X không có ở đây.
Tôi tha về năm cái ghế, mỗi đứa một kiểu, nhưng cùng xuất phát từ một nơi, đó là ngã tư giữa Martin Luther King và Cedar. Tôi đã tháo hết nệm, gòn và da ghế, chỉ còn lại sườn ghế và bốn bánh xe đẩy. Ðến lúc này tôi mới hiểu vì sao bọn chúng bị vứt ra đường. Mỗi chân ghế đều còng queo, có lẽ họ đã ngồi lâu năm và dưới sức nặng trì trệ đó khiến các bánh xe kêu cọt kẹt, cũ rích. Tôi bắt đầu dựng năm hình người lần lượt theo các chất liệu sau: sắt vụn, nắp chai rượu sâm banh, giấy báo, ly cafe giấy Strada, lốp xe cũ. Sau đó tôi đặt tất cả năm hình người này ngồi vào năm chiếc ghế.
Ðến lúc này, X vẫn còn nằm lì ở xó xỉnh nào tôi không biết được. Nhưng khi nó quay về đây thì hẳn một lũ năm người đang ngồi đó chờ nó trong căn phòng nhỏ này, ngồi vây quanh tấm nệm X hay nằm. Lúc rỗi, tôi hay cho chúng đọc tất cả sách trên kệ bằng cách đặt lên đùi chúng những tiểu thuyết tuy đọc qua vài lần nhưng vẫn còn mới.
Về sau này tôi không biết X còn trở lại nơi đó nữa không. Chị T và tôi đã cho chặt hết cây, lùa tất cả vào chiếc xe rác lớn cho người ta chở đi. Không còn lối đi tù mù và ẩm ướt. Ngược lại, ánh sáng đã bắt đầu làm quen với những đồ vật bên trong phòng và cả năm người trên năm chiếc ghế.
Nhưng, trong lần tình cờ gặp X tại Gà Trống Tơ, tôi hỏi nó vẫn còn ở chỗ cũ chứ, thì nó trả lời rằng, vẫn ở, nhưng thỉnh thoảng mới ghé qua vì đã có hai người khác dọn đến. Tôi hỏi nó có thấy gì trong căn phòng không, nó bảo không, chẳng thấy gì ngoài già nua của sắt. Câu chuyện dừng tại đó, tôi biết mình sẽ đi tìm chúng trong một ngày gần đây. Hy vọng hai người vừa dọn tới không vứt chúng ra ngã tư cũ.
Tôi và X vẫn gặp nhau tại quán cafe, chúng tôi lại nhìn các trai đẹp trong khi nắng có lẽ đã bắt đầu quen với căn phòng cũ của X.
1441. T7. 24.7. 04
100
buổi tối chật hẹp
chúng tôi nằm chờ sự giãn nở
tắt thở
101
Tủ
Trong một ngày theo dõi, tình cờ nhà văn đi theo nhân vật kia đến một ngôi nhà, ông ta thấy người phụ nữ đó đứng trước một cái tủ, và kì lạ thay trong tủ có một tiếng nói phát ra, thật mạnh mẽ và lộ vẻ sung sướng khi người phụ nữ đứng vuốt ve nó.
đây là người chồng thứ ba đã chết đứng trong cái tủ này.
CN.1.8.04
102
giữa lúc tôi đang ăn một quả mận
hắn, áo xanh, cùng người bạn tóc xoăn bước ra xe
cả hai hướng cái nhìn về phía tôi
ánh mắt họ dừng lại bên cửa sổ
vì cái họ thấy : cái quần rỗng
đang trút hết giọt máu cuối cùng vào lọ duy nhất
rồi đong đưa như con nhện
khua cái chân, trước khi mọi việc đều lặng
103
Loài thú đang bò sau môi cô gái
104
Sáng nay, tôi đã không sai khi quyết định đi bộ. Tôi nhặt được mẩu sắt nhỏ trên đường đi.
Anh chàng đó, môt người da màu dễ mến tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi nhặt lấy nó.
Anh ta mở cửa xe và nói “tôi có rất nhiều thứ giống vậy, cô có thể làm đủ mọi thứ cho công việc của cô”. Nói xong anh ta đưa tôi một chùm sắt, những móc sắt màu đen, tất nhiên nó sẽ thú vị khi tôi đặt trên nền giấy vệ sinh trắng. Công việc của tôi là lượm lặt và xếp chúng vào một nơi mà chính chúng cũng không bao giờ ngờ tới: một căn phòng rộng, có những cái mồm to sẽ trao đổi với nhau về cái người ta nghĩ về chúng.
105
Bàn
Tôi luôn đắn đo khi phải vứt những cái bàn không dùng được nữa, hoặc chỉ đơn giản là sau một thời gian cái gì cũng vác về nhà thì bây giờ lại phải lần lượt vứt đi hết. Tôi để ngay mỗi ngã tư là một cái bàn từng chung sống với tôi. Mỗi buối sáng đi ngang, tôi nhìn cái bàn đầu tiên và nghĩ “hôm nọ mình đã để những đinh vít trong hộc tủ này, nó thật quen thuộc mỗi khi tôi kéo ra kéo vô, tìm kiếm, hẳn những người chủ sau cũng khó mà xài vì một hộc tủ đã bị gẫy bên trong”. Ði ngang ngã tư thứ hai, thấy cái bàn để giấy tờ nằm chèo queo nơi đó, một tờ giấy và chữ của tôi còn bay phấp phới, nó quen thuộc lắm lắm, chiếc bàn này lưu lại không biết bao nhiêu số điện thoại của tôi và những người bạn sau này…Tôi đã dùng con dao rọc giấy để khắc lên mặt bàn, ấy mà bây giờ đành để mày đứng đấy. Còn một chiếc nữa, cái này mới thật buồn cười, hẳn không ai biết nó đã bị gãy chân, nếu ai kéo quá mạnh thì chân nó toạc ra, chẳng còn đứng được nữa, nhưng nếu ai chịu khó để ý thì sẽ nhìn thấy nhiều lần băng keo và vải tôi quấn quanh nó.
Hàng ngày, tôi đều khó chịu khi lần lượt đi ngang chúng và thuộc làu từng khiếm khuyết của chúng. Mà nghĩ cũng thật phiền, tại sao tôi đem vứt đi nhưng không chú thích cho người sẽ nhặt nó những chi tiết cần lưu ý? Vả lại, ngày hôm kia tôi đã chạy ra cái bàn ở ngã tư thứ hai để ghi lại số điện thoại tôi đã làm mất của một người bạn. Và mới đây thôi, ngày hôm qua, tôi đi bằng xe và đậu ngay nó để liếc lại số điện thoại khác, bấm ngay cho người tôi cần gọi. Còn tệ hơn nữa là tôi không nhớ số điện thoại của tôi, nên một người bạn đã phải dò tìm đến góc đường nơi tôi vứt nó để tìm ra đúng số của tôi trong cái mớ chằng chịt ấy. Mọi việc thật rắc rối cho đến khi một người bạn khác nữa đem nó về vứt ngay cửa nhà, khiến tôi đành xếp lại vị trí cũ.
Ngoài ra, hai chiếc bàn còn lại đến giờ vẫn còn đứng ngay ngã tư, khiến tôi buồn khôn xiết. Mặc dù thỉnh thoảng tôi cũng chạy đến kiểm tra xem số đinh trong hộc có ai dùng chưa, hoặc chính tôi lại cần một số đinh để làm việc. Còn chiếc bàn chân gãy thì có đôi lần tôi phải đến sửa nó vì ai đó bẻ gãy hoặc vô tình làm rời chúng ra…
Vậy đó, bây giờ tôi chẳng biết phải làm gì với sự tưởng tượng về mối liên quan giữa tôì và nó mỗi khi đi ngang. Nhưng tôi chắc rằng, trong hàng triệu người cùng đi chung đường với tôi, đi ngang qua nó trong mỗi buổi sáng, họ không phát hiện ra sự liên hệ giữa tôi và nó. Cho đến khi tôi thấy một phụ nữ giàu có, cáu kỉnh, dắt con chó và đá phắt cho mặt bàn lăn lông lốc trên đường.