61
tìm đến chỗ này,
lắng nghe nhiều câu chuyện nhỏ,
về tôi
62
những con bò bước ra từ nồi cơm điện
Để nối tiếp câu chuyện “những điều kì thú”, và nhất là viết ra những qui trình khám phá các sự kiện của tôi thì sau “Tiếng thét trong lòng microwave” thì sau đây là kết quả nghiên cứu về thịt bò, hay nói đúng hơn, đó là hiện tượng những con bò bước ra từ nồi cơm điện.
Để tiện cho các bạn hiểu rõ nghiên cứu của tôi thì xin nói trước lý do tại sao tôi chọn nghiên cứu về đề tài này. Chả là tôi có ý thích nuôi một chú bò trong nhà. Nhưng xoay sở mọi cách vẫn không sao vác được một chú bò vào trong một căn nhà giữa thành phố. Thế là đành ngậm ngùi quay sang nghiên cứu về… thịt bò. Rất đơn giản là đi ra chợ mua vài ký thịt, chọn loại thịt để làm món bò nhúng dấm. Lẽ ra mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu như tôi dùng một cái nồi lẩu để nấu cho đúng kiểu cách. Nhưng tôi đã chọn nấu món bò nhúng dấm trong nồi cơm điện duy nhất.
Trước tiên tôi đi mua các thứ rau, hành, bún (tất nhiên phải có thịt bò), dấm, bánh tráng…Tôi sắp xếp chúng trên bàn, đổ dấm vào nồi cơm điện, nêm gia vị rồi đậy nắp đun sôi chúng.
Tôi đã ngồi chờ thời gian vừa đủ để chúng sôi lục bục bên trong. Nhưng lạ thay khi nút báo của nồi cơm điện nhảy tách từ màu đỏ sang màu xanh thì tôi lại nghe tiếng rống nho nhỏ từ bên trong, mở ra thì thấy một chú bò bé bằng con chuột nhắt đang bơi lội giữa hành, tỏi, dấm và vài con tôm nhỏ. Chú bò nhỏ bỗng cựa quậy và nhảy phắt ra khỏi nồi, đi lung tung, sục sạo khắp nơi trong nhà. Cuối cùng, chú bò đến chân tôi, cạ cái mõm vào cổ chân, rồi cứ đứng nhìn tôi chờ đợi.
Tôi không lấy làm lạ vì trước đó, một người bạn đã cảnh báo tôi rằng nếu như sự tiên đoán không sai, tôi sẽ có một đàn bò nhỏ bước ra từ nồi cơm điện nếu tôi không thay đổi cách nấu này. Rồi chừng hai ba phút sau, thêm hai con nữa bỗng xuất hiện trong nồi cơm, chúng cứ thế chui ra và đi vòng vòng dưới chân tôi. Ngán ngẩm, tôi làm cho chúng một cái khay nhỏ chứa rơm cho vừa đủ ấm rồi xếp đàn bò nhỏ vào trong đó. Trước khi đi ngủ tôi còn vuốt ve chúng một lượt, định sáng mai mới nghĩ cách giải quyết chúng.
Nửa đêm, tôi nghe chúng rên nho nhỏ, cạ mõm vào nhau tìm hơi ấm. Sáng ra, tôi thấy chúng biến mất, hoàn toàn chẳng để lại gì ngoài mấy sợi rơm còn vương vãi.
Thật ra, lần này tôi đã sử dụng loại nồi cơm điện đặc biệt, lưu hành qua nhiều đời, chuyên tái tạo những sản phẩm chết. Nhưng, trên đời này có chuyện gì mà không xảy ra, nếu như bạn biết rằng sự xuất hiện của tôi cũng tương tự như câu chuyện của những chú bò này. Chính tôi cũng bước ra từ cuộc thí nghiệm của kẻ điên rồ thích ăn thịt người chết. Và rồi, từ tôi lại cho ra biết bao nhiêu cuộc thí nghiệm, khảo sát. Nhưng, đây chỉ là sự ghi chép nhằm để kết nối những ý tưởng này lại với nhau. Tôi xin đoan chắc rằng, trong những mục khác tôi sẽ viết dưới đây, bạn sẽ đọc thêm nhiều sự kiện xảy ra nữa. Bạn sẽ đọc cho đến khi, chính bạn sẽ tự phát hiện ra một điều kì dị nào đấy thôi,
trong sự tơ tưởng
chúng,
sự ngạc nhiên,
sẽ nhảy xổ đến
ở bất cứ nơi nào bạn muốn tìm
T7.tháng 6.10.04 chiều
63
dù rằng đời ta thích hoa hồng (ở đâu cũng có, dễ tìm)
kẻ thù buộc ta ôm chai bia (bia gì cũng được, miễn xỉn)
64
nó đã đến với tôi bằng mã số. chỉ có những mã số mới có thể nhận được thông điệp cho nhau. Ngay từ đầu tôi không muốn liên hệ gì nhưng rồi giữa nhà thờ đức bà hắn chụp được tôi, với bộ dạng
hành khất
kiếm tìm
65
tôi biết rồi trong cơn say xỉn người ta cũng viết ra được nhiều điều chính đáng
66
hôm nay đi đổ rác nhặt được cuốn how the dead live của thằng cha Lily Bloom nhảm gì đó tôi không biết, có lẽ của tác giả vứt đi cũng nên,
người ta cũng không buồn,
tìm hiểu xem mình đang
chết thật hay chưa
nữa
tối CN. 11. 7.04, chỉ có thùng rác cười khà
67
tôi biết, tôi biết
rồi nó âm mưu
bỏ tôi trong
berkely
dài
68
viết cho những kẻ đang đọc vào ta
hãy cười đi, hãy cười đi
trong hành trình say xỉn này
lảm nhảm là thói quen dễ chịu nhất
69
hôm nay,
lẽ ra ông sẽ tới
nếu không muốn trở thành một họa sĩ
rồi sao,
những bức tranh thi nhau trốn khỏi tác giả
70
mày chỉ muốn điên
khi muốn nhận quan tâm của ai đó
_ sách_
71
cái lũ khốn nạn
chỉ chờ trong lúc ta sung sướng để chửi thề
72
cái lũ khốn nạn
ta không hài lòng các ngươi điều chi cả, ngoài việc
lênh đênh quán nhậu
bà thu
mùa thu
khóc như con chó tru
73
nơi ta chẳng biết làm gì
việt nam ôi việt nam
chỉ có
những quán nhậu là hợp tình hợp lẽ
biết mấy
74
này mấy chị mấy em
đừng nhăn mũi hay im lặng nhìn rất thông thái ngốc
cứ chúi mũi vào bia rượu đi
nhét luôn cái mông và sủi bọt
75
76
ngay từ bây giờ mọi trạng thái của các ngươi đều bị phơi thây cho kẻ lạ biết
77
tuy vậy, tôi đều tìm cách thoát thân khỏi tay hắn ta
78
nó đã về,
tranh giành tôi với bia rượu
nhưng dù sao,
berkely vẫn
dài
79
bọn nó rất khoái tôi, rất khoái vì tôi làm chúng đau khổ, khiến cuộc sống lâm vào cảnh không còn bình thường được nữa
nhưng đến lúc tôi ăn nói bình thường thì y như rằng
chúng cầm chìa khoá, thay đồ và bước khỏi đời sống tôi
bạn có thể coi là sự hèn nhát hoặc là lí do gì đó mặc kệ bạn và hắn tự biện hộ
80
…sáng qua làm một chuyến tàu để đến nơi cần đến. Rồi một gương mặt nhỏ, gầy xuất hiện, tôi vẫn nhận ra hắn ở dáng đi nhanh nhẹn, hắn không hề ngơ ngác chút nào. Bọn chúng tôi đã chơi một trò chơi, khi đứa này ở một nơi xa, thình lình đến trước cửa, theo dõi hành động hàng ngày của chúng.
giờ, tôi đang ngồi quán gà trống tơ. X ngồi ăn bánh ngọt và suy tính về nỗi bất an của mình. Tôi ngồi trong hốc nhỏ, gặm bánh mì và café sữa đá, quan sát nó chạy đi tìm sự sống kế tiếp. Sài gòn một buổi sáng bỗng có xao động dữ dội, bầu trời thu nhỏ lại, quay cuồng vì cát, vì xe cộ, nhưng vẫn kịp nhìn thấy người đàn ông ấy tay cầm trái đậu bắp rũ rượi đi nép vào bờ tường nhỏ.
Lúc đó X ngồi ở đâu đó.
Một lối đi thật ấn tượng, chẳng đèn đóm gì, tôi nghĩ đây đúng là nơi chốn của mình rồi. Tôi luôn ăn cắp của họ thật nhiều khung cảnh, nhỏ bé, một lối đi thật mù mịt, nơi nó ngồi hút thuốc thật lý tưởng, đã ghiền. Chúng tôi đã ngồi đó cho đến khi muốn phóng đến một đồng bọn khó ưa bằng taxi. Đêm khuya, mưa lâm thâm, vậy mà đứa đó vẫn rắp tâm hành hạ chúng tôi, quyết lôi chúng tôi khỏi chỗ ngồi bằng cơn đau bụng, đau tâm thần, đau không thể lí giải được của nó.
Tôi nhìn nó chăm chăm. Tại sao tôi hay muốn sở hữu, để rồi quay về với mong muốn sẽ ăn cắp, sẽ chiếm mày bằng được. Nhưng tụi nó cũng lì lắm, không dễ gì chôm chỉa được.
X và tôi túm lấy một taxi, đồng bọn vẫn đang nằm ôm bụng lăn lóc, than vãn đủ điều.
Tôi đang muốn nói một điều tổng thể. Đêm qua nằm ngủ ở nhà X, bỗng thấy rét buốt cơ thể, đoàn tàu nhà nó trổ nóc chạy băng băng trên đầu.
Tôi sợ cứng người, họ đã xuyên thủng tôi rồi, tiếng bánh xe vẫn chạy sầm sập, nghiến lên trong dạ.
-tháng 1/04-