Trang chính » Sáng Tác, Truyện ngắn Email bài này

Những bài thực tập buồn tẻ

 

 

 

Khi tôi chầm chậm xoay nắm tay của cánh cửa ấy và bước ra ngooài thì bầu trời đã hiển thị đôi điều bất thường.

Tôi mơ hồ hiểu rằng cái ngày đó đã kết thúc. Đường chân trời bỗng nhập nhòe như có hai hoặc ba đường tan loãng lên nhau. Tôi cúi gầm mặt, thở dài một tiếng, đập đập đôi giầy vào nhau và chậm rãi rời khỏi căn nhà ấy.

Đó là vào năm 2004. Một năm buồn tẻ và chắc chắn tôi đã nghiến răng để phát ra âm thanh rờn rợn ấy để xua đi sự lạc lõng đang từ từ xâm chiếm tôi.

 

1. Tôi đã giật nẩy mình khi tiến đến gần bó hoa để ngắm chúng. Hóa ra chúng chết từ lúc nào. Cái màu đen mốc và khô quằn của thân cây khiến tôi rùng mình. Tôi nhẩm tính, đúng là một tháng đã trôi qua nhanh chóng. Thế mà tôi dường như quên khuấy đi sự có mặt của bó hoa này. Mà tại sao tôi không để ý nó đã nằm đây trong bao lâu và sắc hoa đã quắt queo và tối đen lại, những nụ hoa không còn nhìn thấy rõ hình dáng và chìm vào màu tối của bức tường. Giờ thì tôi mới sực tỉnh và ngửi được mùi khăn khẳn của nước trong lọ hoa. Thế là tôi lấy một vài tấm giấy báo và rút những cành hoa ra khỏi bình. Nước trong bình không còn là nước mà như đám bùn bám nhờn nhợt quanh gốc. Một cảm giác lạnh người xuất hiện và tôi nhắm mắt dúi bó hoa thật mạnh vào sọt rác. Thứ nước nhễu nhão này làm tôi nhớ lại những gì đã xảy ra trong căn phòng đó, nơi tôi bước ra và thấy mọi thứ tối sầm trước mặt. Tôi không vui, không khỏe và thấy không cần thiết sửa lại bất cứ thứ gì trên người trước khi chính thức rời khỏi ngôi nhà ấy.

Đó cũng là năm 2004. Một năm mà dường như tất cả hơi thở của buồn bã đều tụ về trong mùa đông. Làm cho mọi thứ tái ngăn ngắt và co quắp.

 

Lumiere1tum 2. Tôi không thể tưởng tượng được đã có một thời gian dài chúng tôi tắm chung một nhà tắm đứng vừa đủ cho một người rất ốm. Mọi hành động đều cố gắng xoay xở trong diện tích bé xíu ấy. Tôi phải để những lọ xà bông dưới đất để có thể giơ tay gội đầu thoải mái mà không đụng vào vật gì. Sau khi tôi gội đầu cho tôi xong thì tôi bắt cô ta khom lưng xuống. Tôi nặn một khoảng xà bông vừa đủ, xoa xoa vào lòng bàn tay và bắt đầu công việc gội đầu cho cô ấy. Từng lọn bọt lại phồng lên và phòng tắm tiếp tục dậy lên mùi hoa hướng dương quen thuộc. Cô ta khẽ phát ra một tiếng rất nhỏ trong cổ họng để thể hiện sự hài lòng. Rồi tôi cầm vòi nước xả đều lên chiếc đầu nhỏ nhắn ấy, tát nước vào cổ cô ta cho xà bông trôi xuống. Xong phần gội đầu thì chúng tôi thay phiên nhau tắm cho cơ thể. Tôi phải đứng nép sát vào thành nhà tắm để cô ta có chỗ gột rửa. Khi cô ta tắm xong thì lại đứng nép sát vào tường giống tôi và chờ đợi đợt nước cuối cùng sẽ tưới lên cả hai. Sau đó chúng tôi ra khỏi phòng tắm chật chội ấy và dùng một khăn tắm màu trắng có những sợi bông to lau người cho nhau.

Không có buổi nào mà chúng tôi không tắm chung như thế, trừ những việc đột xuất hoặc quá gấp mà chúng tôi không thực hiện được hành động này.

Chúng tôi không phải tình nhân. Cũng không có mối liên hệ gì với nhau cả. Đơn giản vì chúng tôi thích một cảm giác như thế. Tắm chung. Kì cọ. Gột rửa. Chia sẻ xà bông, nước nóng, khăn tắm. Nhưng chẳng bao đời nhìn ngắm thân thể nhau một chút nào.

Và chúng tôi vui với trò chơi đơn giản ấy suốt mùa đông dài dằng dặc.

 

3. Cô ấy hay ăn dưa chuột một mình trong phòng. Ăn đều đều, mắt nhìn thẳng vào một vật gì đấy, tia nhìn không suy chuyển cho đến khi ăn hết miếng dưa chuột cuối cùng. Âm thanh rộn rã của miếng dưa cộng với hàm nhai khỏe khoắn của cô ấy làm căn phòng vang lên những tiếng động như muốn vỡ ra. Vào những lúc nghe thấy tiếng động này phát ra từ cô ta, tôi luôn nghĩ rằng, quả thật tôi còn sống, còn ngồi đây để thực hiện hành vi cuối cùng này.

Ánh sáng tuồn vào từ những khe thông gió. Nó là nơi duy nhất để tôi biết sự vật bên ngoài. Nó đưa đến ngọn gió nóng hay man mát. Bấu trời nhợt nhạt hay có mùi vị của một loại hoa nào đó. Từ những ước đoán này tôi sẽ biết được một vài người quen của tôi giờ này ra sao, họ đã đi những đâu và họ sẽ làm gì trong buổi chiều này? Vào thời gian mà người ta hay quyết định cho một giấc ngủ dài thật dài cho đến khi không ngồi dậy được nữa? Hoặc họ sẽ đến tìm tôi trong một công viên nào đó và hỏi han tất cả người qua đường bằng câu hỏi: bạn có khỏe không?

Đã có thời gian dài tôi chơi trò này. Túm lấy bất cứ người đi đường nào và hỏi “bạn có khỏe không?” Dường như tôi phải hỏi họ để có cảm giác yên tâm là tôi biết được họ vui hay buồn, hay không hài lòng việc gì đó. Nếu tôi không lao ra và hỏi như thế thì thực tình tôi không thể nào đoán được họ đang nghĩ gì và rồi tôi sẽ dính luôn cơn ác mộng này trong giấc ngủ. Tôi sẽ không tha thứ cho mình nếu như mỗi buổi tối tôi đều hình dung họ là những con quỉ hoặc có những hình thù rất kì quái mà không hiểu sao lại xuất hiện trong đầu tôi. Tôi sẽ luôn thấy tội lỗi khi cứ mơ mộng họ ở những mặt xấu xa nhất: tay họ cầm một con dao đâm liên tiếp vào tôi. Họ đâm vào một chỗ duy nhất: đầu tôi, ngay hộp sọ. Mỗi tiếng “phụp” phát ra thì tôi thấy họ trở nên lành lặn. Không, không, tôi nhất định không muốn nghĩ hoặc mơ về họ như thế. Điều đó thật kinh khủng và tôi sẽ cảm thấy thỏa mãn khi nhìn được thú tính của họ.

Bạn khỏe không. Bạn khỏe không. Bạn có thật sự khỏe không?

Nhưng tôi cũng không trả lời được câu này. Tôi câm như hến. Tôi không có câu trả lời nào ngoài lập lại tiếng dội của nó “bạn có khỏe không?” Tiếng dội này là một màng kéo dài, xuyên qua lỗ tai tôi đến lỗ tai người khác, nó cứ chạy mãi, chạy mãi và tôi là người đứng bất động lâu nhất trong công viên để nhìn xem chúng chạy đi đến đâu nữa trong buổi chiều này.

Kết thúc trò chơi thì tôi về nhà. Trong đầu không còn hiện rõ ba chữ ấy nữa mà chỉ còn lại một cảm giác của mình: tôi phải làm nốt bài thực tập buồn tẻ trước khi rời khỏi nơi đây.shadow-of-humanity-gregory-young

Ừ. Rồi để khởi động mọi thứ sống dậy lần nữa thì tôi ngồi quan sát cô ấy gọt dưa chuột thành những dây thanh thanh. Rồi tôi nghe tiếng răng cô ấy chập vào nhau, rốp, rốp, rốp. Càng ngày cô ấy nhai càng khỏe. Cô ấy nhai luôn cả những chiếc miệng của tôi và cử chỉ tìm kiếm vụng dại của tôi trong công viên. Nhai cả tiếng nước chảy tí tách của phòng tắm lẽ ra chỉ nên dùng cho một người và cô ấy cứ cúi người chờ tôi gội đầu cho.

Rốp. Rốp. Rốp.

Rồi thì cái ngày ấy cũng đến. Trong hơi mờ của làn nước nóng, tôi đứng trong phòng tắm chật chội nhìn máu tóe trên tường nhà tắm và tự hỏi, chẳng hiểu sao mọi chuyện lại diễn ra buồn tẻ đến thế. Cái đầu nhỏ nhắn của cô ấy vỡ vụn như tôi vừa đập vỏ hạt dẻ.

 

-Thứ Ba. 26.9.2006, 4h chiều-

 

 

hình ảnh:

1. The Light – Charles Sabourin

2. Shadow of Humanity – Gregory Young

 

 

 

.

bài đã đăng của Nguyễn Thúy Hằng

Phần Góp Ý/Bình Luận


Xin vui lòng bày tỏ trách nhiệm và sự tương kính trong việc sử dụng ngôn ngữ khi đóng góp ý kiến. Da Màu dành quyền từ chối những ý kiến cực đoan, thiếu tôn trọng bạn đọc hoặc không sử dụng email thật. Chúng tôi sẽ liên lạc trực tiếp với tác giả nếu ý kiến cần được biên tập.

Lưu ý: Xin vui lòng bỏ dấu tiếng Việt để giúp tránh những hiểu lầm đáng tiếc từ độc giả trong việc diễn dịch ý kiến đóng góp. Bài không bỏ dấu sẽ không được hiển thị. Xin chân thành cám ơn.

@2006-2023 damau.org ♦ Tạp Chí Văn Chương Da Màu
Log in | Entries (RSS) | Comments (RSS)