Vị Chủ Ngữ, một lần nữa biến thành Sói.
Ngược xuôi năm tiếng đồng hồ để bắt kịp hắn- Vị Ngữ chuyên đi lạc trong tàu ngầm chữ cái.
(có một ngàn năm trăm lẻ ba bảng chữ cái trên thế giới chia làm bốn hệ khác nhau, hệ thống phức tạp đến nỗi Chủ Thể và những tập đoàn xung quanh nó cứ di chuyển từ bảng này sang bảng khác, chỉ để làm mỗi việc là nghe tiếng bánh xe nghiến và lềnh bềnh không nhận ra nhau)
Nói- Số 0- Viết- Nằm.
Những động từ chỉ sống trong thể hiện tại và giúp Chủ Thể quên đi già cỗi thì nay bỗng Ngủ.
Hàng trăm con mắt nhìn vào Sói, ước lượng sự bạc nhược của hắn bắt nguồn từ hốc mắt chạy dài xuống đầu ngón chân
Họ rơi vào lẫn lộn khi Sói thật ra là kết quả của cơ mặt hoàn toàn biến mất trong phiên bản của mình,
Cái bóng của c & b lập tức trải dài, biến dạng không ngừng (Chủ Thể thấy, đúng là sự đi lạc của Sói rồi đây cũng vô ích)
Người trên toa xếp những chiếc xương thú vào hộp, rẩy lớp bột trắng thơm để khử mùi,
T5/15/9/04 chiều
Tôi, vị thần ngủ quên
Thành phố gồm những toà nhà cao lớn, sừng sững, mái nhà bằng phẳng, đủ nuốt trọn tia nắng mặt trời gần nhất
Trôi nhanh trên phố rộng lớn. Hàng cây bên đường, mỗi lúc mọc nhanh, tỏa những cánh tay lực lưỡng, ôm trọn đám mây.
Họ, ngước cổ tôn sùng vẻ đẹp này, lao ra phố trong đôi hài to lớn, chạy vùn vụt trên thông tin, nhà hát, chớp bóng, cảnh sát, mũ nón, vải vóc, óc người, xe cứu lửa, nườm nượp.
Giữa lúc ấy, một bức tượng cổ, vai đeo giáp sắt, cưỡi một con ngựa, tay cầm một đoạn roi bước xuống bục, chỉ tay vào đám đông, bảo “trả đất cho ta.” Mọi người ngơ ngác, hình như lâu lắm rồi mới thấy một người rừng giữa đô thị như thế này.
Họ đáp “Đây là thành phố của chúng tôi.”
“Ai bảo? Chẳng có chỗ nào là của bọn bay.” Bức tượng gào to, ông dậm chân thình thình.
Dân tình cười khì, làm ngơ và đồng loạt lao vào nhấc ông khỏi mặt đất, dựng ông lên tượng đài cũ, họ nói “Đây mới là chỗ của ông, cứ đứng yên như thế.” Người hùng im lặng, cúi đầu nhẫn nại bên ngọn roi của mình.
Họ, vận những quần áo sặc sỡ, muôn hình muôn vẻ lại túa ra đường, trôi xung quanh bức tượng rồi từ đó tẻ đi nhiều hướng.
Họ nhẩm tính bức tượng lớn này bỗng sống dậy, nhảy phắt xuống bục và đi đòi đất đai đến nay cũng hơn chục lần, mỗi ngày, ông ta càng già hơn. Họ muốn đem ông về một vùng quê nào đó, xa lắc, nhưng hợp tình hợp cảnh với ông, vắng vẻ, u tịch.
Một buổi sáng, người ta bắt đầu dỡ ông xuống, thế nhưng bức tượng nặng trịch, không đòn bẩy hoặc dụng cụ tiên tiến nào trục xuất ông được.
Sự buồn phiền mọc thêm sức nặng. Bức tượng tức giận, lấy than phiền làm tăng khối lượng của mình dầy thêm.
Đến lúc ấy, họ đành để ông đứng đó, nhưng buộc thêm dây xích kéo chân ông lại.
Thành phố, thập kỉ của những em bé, phụ nữ, dân quyền, kết hôn đồng tính, cây cối mọc lan nhanh, chặt bỏ cành dương vật xanh um nẻo đường. Rồi nhà cửa, xe cộ và từng nhà máy rác sạch sẽ bỗng lớn nhanh vùn vụt, ùn ùn xô đẩy những thứ thừa thãi vào một hố chôn sâu nhất.
Bức tượng giờ đây là nơi trẻ con thường hay lui tới, đùa giỡn, bày đồ chơi. Còn bệ xi măng nơi ông đứng thành nơi hò hẹn của các bà góa, những cặp tình nhân thường mút kem sữa rồi thở phào trong hứa hẹn. Đôi lúc, họ giật phắt vì ông lại nhảy xuống, đòi lại đất đai.
Nhưng, những con người này, do sống sót và tự bò lên thoát khỏi cái hố vĩ đại chôn phế thải đó, đã trả lời ông “Vâng, ông cứ lấy lại đất đai của ông, cả chúng tôi nữa, nếu ông muốn.”
Họ vừa dứt lời, bức tượng há chiếc mồm lớn nuốt gọn hết cả những bà mẹ, em bé, vườn tược, phế thải xung quanh ông. Ông tóm gọn mọi thứ xung quanh như thế cho đến khi chính sự mục rữa bắt đầu lan tỏa, sinh sôi trong chiếc bụng bằng đồng.
Ông ngủ thiếp đi cho đến nhiều năm sau. Giấc ngủ vượt ngàn thế kỉ, ngàn niên đại.
Cho đến giờ, họ, lớp người kế thừa đương thời đặt cho ông cái tên vị thần ngủ quên. Nhưng, ông nào có biết.
Nào có biết điều gì xảy ra trong hàng vạn năm ngủ quên đó,
bọn chúng vẫn mọc xinh tươi ngoài kia,
cây, nắng, điều vặt vãnh bình yên hòn sỏi
toà nhà cao lớn, sừng sững, với mái rộng bằng phẳng, mênh mông vẫn ngày càng lan tỏa, vẫn nhét tia nắng gần nhất của mặt trời vào cái nách sạch sẽ của mình.
Bọn nó,
Vâng, chính chúng, những đứa trẻ của
tập đoàn khát máu, chuyên săn lùng, chém giết
kẻ ngủ quên
T5/15/7/04