Bài thuộc thể loại: Da Màu số 10
damau.org số 10: đôi lời / a few words
Mùa thu là mùa của mầu sắc. Rừng cây sang thu đang hoảng hốt những đốm lửa cam – vàng – nâu – đỏ. damau.org cũng vậy, đậm sắc mầu với những sáng tác …
Chùm thơ Nguyễn Man Nhiên
và đêm xuống anh tự pha cho mình một tách cà phê
một ít đường, cái vị đắng quyến rũ
tiếng thìa quậy trong thành ly
tiếng que diêm phụt cháy trong bóng tối
Cơn giận của những người dưới đáy
Tôi đã từng nghĩ rằng những thảm họa có thể sẽ làm cho cảm thức cộng đồng của con người trở nên mạnh mẽ hơn. Ngay sau vụ đại hỏa hoạn xảy ra ở Istanbul …
Đôi mắt vĩ cầm thu
Đất khách ngỡ ngàng đôi mắt
Vĩ Cầm Thu thầm nhắc lá đau Thu
Ta không lãng mạn vì đôi mắt
Vì tiếng vang kia! Lá Vĩ Cầm Thu
Nhà Có Khách
Lâu lắm nhà mới lại có khách. Mà khách đây lại là anh Nh, tức mục sư có tên Tây là Giô, tức nhà thơ có bút danh là Hải Đăng, nhà báo có bút danh Đức Thắng… ở tận Berlin về chơi và chỉ chơi được có một buổi chiều với một đêm, đến sáng hôm sau đã phải đi rồi thì phải tiếp đón sao đó cho thật chu đáo.
Xác định như thế, nên mặc dù đã lôi ở cửa hàng về ngay từ lúc chiều,
CAO BÁ MINH, Màu Xanh Trôi Trong Ký Ức
Trong một khuôn vải, lớn lắm cũng không quá vài ba mét vuông, người họa sĩ ấy đã làm cho thế giới của bức tranh trở nên vô tận bằng màu xanh, dẫu là màu xanh da trời hay xanh lục, xanh đen. Thậm chí có những bức chỉ vài nét chấm phá màu xanh thật hờ hững thật buông lơi hay nhẹ nhàng phơn phớt, nhưng màu xanh ấy vẫn bàng bạc trong bức tranh, giữ vai trò chính của tác phẩm.
Giòng sông tưởng tượng
Em đái vào giòng sông tưởng tượng. Bầu trời
chuyển sắc thật nhanh. Những cây hoàng lan
tỏa hương dìu dịu. Sương đêm còn vương
vấn đâu đây. Em đái vào giấc mơ
Giới Thiệu Andrew Lâm
damau.org giới thiệu với độc giả nhà văn/nhà báo Andrew Lâm, người gần đây nhất mới đoạt giải Beyond the Margins (Ngoài Những Lề Giới Hạn) của Trung tâm Văn Bút Hoa Kỳ.
Khoảng cuối thời gian
Đợi thằng bồ Tây hôn hít xong, khi cánh cửa vừa cài trên cài dưới cẩn thận xong, cô mang xấp thư tình ra xếp thành ba xứ sở khác nhau: Mỹ một bên, Gia Nã Đại một bên, Úc một bên. Lòng cô háo hức chụp giật. Phải đi thôi! Đã đến lúc cô cần phải vượt biên, vượt biển, tìm một bờ vai nào đó nương tựa. Ở lại Pháp, không sớm thì muộn mọi ước mơ sẽ dìm cô chết mất vì nản
Văn chương Công giáo và Nguyễn Ngọc Ngạn
Chữ quốc ngữ sử dụng mẫu tự La-tanh do các nhà truyền giáo Tây phương đặt ra để dễ giảng và truyền đạo. Bởi thế các nhà văn/nhà thơ đầu tiên sử dụng thứ chữ mới này thay cho Hán và Nôm, đương nhiên là những người Công giáo. Căn cứ những tài liệu xưa được đọc trong kho thư tịch của Gs Nguyễn Văn Trung,
cái thú của tôi
Đọc văn, đọc thơ là cái thú tinh thần tao nhã. Xưa nay ai cũng nói thế.
Riêng tôi, nói các bạn đừng cười, trong những gì tôi đọc thì thích nhất vẫn là đọc tác phẩm của mình. Đó là một tật xấu, tôi biết. Biết mà không bỏ được.
Trong bóng tối
Ruby đang chờ nơi cửa, một tay đút vào túi trước của chiếc quần jean phai màu xanh cỏ, tay kia kéo mạnh chiếc áo sweatshirt không có tay. “Bạn có một người đàn ông trong bếp,” cô ta nói, hất ngón tay cái qua khỏi bờ vai trần rắn chắc trước khi dẫm mạnh xuống hành lang và biến ra vườn sau. Ruby Mendoza đáng yêu, đáng yêu
Những tấm ảnh bị mất
Hồi tôi mười một tuổi tôi đã làm một việc không thể tha thứ được: tôi đã đốt những tấm hình của gia đình tôi. Thời đó chúng tôi đang ở Sài Gòn, và khi xe tăng Việt Cộng lăn bánh tới sát thành phố, mẹ tôi, sợ đến phát điên, ra lệnh cho tôi tiêu huỷ mọi thứ có thể mang lại tai hoạ.
Đọc Từ Trên Xuống Dưới
Ở lâu đài Liên Hiệp Quốc
đằng sau ngai vàng của Security Council
là một bức tranh khổng lồ hình phượng hoàng.
Dấu Giày Đón Bình Minh
ôi muốn nói thêm, phần số tôi may mắn hơn Vĩnh, nhưng ngập ngừng không ra lời, có cảm giác bất nhẫn. Tôi nhớ mình cũng đã ngập ngừng như thế trong lần điện đàm vừa qua với Vĩnh. Tôi hỏi thăm sức khoẻ cậu em. Giọng cười khinh bạc hắt vào ống nghe, vẫn vậy anh ạ, rồi anh coi, em sẽ sống lâu ngang ngửa ông Bành tổ;
Huế 98
Dường như anh đang đi trên chỗ em đã qua
Anh cúi nhìn những dấu cỏ
Những chiếc lá khô trơ trọi
Thật xa lạ!
Thật thân thương!
Tuyết
Căn phòng rạng rỡ hẳn lên, khung kính to
Rộ ra đầy tuyết và hoa hồng
Lặng lẽ bên nhau chẳng cách nào hợp dung
Thế giới bất ngờ hơn ta hằng tưởng
Vô thường/ Thường quán
Góc phố từ Cổ Viện Chàm nhìn qua
Non Nước dưới vòm cây xanh những năm
70 nay không còn nữa. Chỗ ấy
bây giờ là một đài TV cao
mười tầng một con thuyền rồng và mấy
quán nhậu.
Không Đề
welcome to Chinatown ladies and gentlemen
the place where you tourists come to look
at the slanted eyes yellow skin scaling fish
roast duck in the windows like a public hanging
ooh the pitter patter of the slippers
Những Ám Ảnh
Cách mấy chục năm rồi nhưng thỉnh
thoảng tôi vẫn còn như nhìn thấy
trước mắt ba cái chảo thuốc nhuộm
to tướng lúc nào cũng sôi sùng
THƯ PHÁP NÀNG
nét ngang tựa vết cắt
nét sổ thảng thốt chiều
chữ tình vừa phóng bút
nàng gởi ý chờ nhau
khắt khe / ultra-conservative
Có lẽ anh cho rằng em quá khắt khe
giữ kẽ
trong thời điên loạn
người ta làm tình, làm tội nhau trên những trang giấy
không chút áy náy
Số phận lũ sáo nhà
Truyện không rõ xuất xứ. Chỉ biết từ lâu đã được truyền tụng trong dân gian, nhiều người kể, nhiều người nghe. Nội dung không khác nhau mấy, duy tên người, tên địa phương và nhất là phần cuối truyện thì tùy theo tâm trạng người kể, mỗi người kết một khác.
Có người gọi tên nhân vật là Trương, sống cuối đời tiền Lê, có người gọi Trấn hay Phạm Trân, người đời Trần hoặc cuối đời Trịnh Nguyễn.
Between the two dimensions of a void
Tôi đưa nàng trở lại bông giấy cà fê
Tránh khoảng trống tệ nhất sau bữa ăn bụi trước giờ bản tin thế giới
Buổi tối tù khoảng trống bọn đàn ông đầu chỉ còn hộp sọ chất đống xác bong bóng tèm lem mơ đủ mầu
Thu ở rừng bạch đàn
Xáp vô lần này nàng không
thể tưởng tượng được, tính chất
xốc nổi trong tôi, hắn bão
hòa tới mức, phải nói, tợ
chùm thơ Lê Anh Hoài
hãy trộm cắp nhanh
chút ánh sáng trời
lợi dụng đêm đen
núp bóng cỏ hôi
lấp lánh lên!
dẫu ánh sáng của ta không từ tim mà
từ cái bụng
giấc mơ con bọ hung dầu
đi tìm màu xanh
cọng cỏ lá non cuối đường
mực lan trang giấy
tuổi nhỏ
chân trời cư di tìm ngày mới
cánh đồng bờ lúa năm nào
Chuyện kể của một người Pháp bình thường
Em biết không, dòng máu thứ nhất bảo tôi là người da trắng. Nó chứng tỏ điều đó bằng cách ban cho tôi mớ tóc nâu nhạt, chiều cao một mét tám, xương to, vai ngang, mũi lộ, mắt sâu. Nó chứng tỏ điều đó khi ban cho tôi cái họ mà nhiều người Pháp có nhất và một làn da mỏng, chỉ chực ửng đỏ lên khi nắng gắt. Nhưng, dòng máu thứ nhất này cũng cho biết, ở đâu đó trên cơ thể
Bình Luận mới